"Đến rồi, xuống xe nào." mẹ Thẩm nói với Lục Chi Ưu.
Nhưng khi bà cởi dây an toàn xong, lại thấy Lục Chi Ưu ngồi im như tượng trên ghế phụ.
Bà bật cười, đứa bé này không phải là đang khẩn trương đấy chứ, không giống phong thái bình thường trên TV tí nào.
Bà đưa tay lay lay cô.
"Ngốc ở đó làm gì, xuống xe thôi."
"Tớitới rồi ạ?" Lục Chi Ưu kinh ngạc.
Mẹ Thẩm bị dáng vẻ ngốc nghếch của cô làm bật cười.
"Đúng vậy, cô bé ngốc, mau xuống xe nào."
"Dạđược"
Sau khi xuống xe, Lục Chi Ưu đi sát bên người mẹ Thẩm.
"Mẹ Thẩmcon có cần phải mua quà cho ba Thẩm không ạ, bác xem, con lần đầu đến nhà, cũng không thể đến tay không được."
Nghe Lục Chi Ưu nói thế, mẹ Thẩm không khỏi dừng bước, bà nhìn quanh bốn phía.
Sau đó ánh mắt dừng lại tiệm bán trái cây cách đó không xa.
"Con nếu muốn mua quà, vậy thì mua sầu riêng đi."
"Sầu riêng?" Lục Chi Ưu xém tí là hét lên.
"Ừ ừ."
Vì thế món quà ra mắt lần đầu Lục Chi Ưu tặng cho ba Thẩm chính là một trái sầu riêng siêu lớn, sau này vì chuyện này mà cô bị Hứa Kiều cười nhạo biết bao lần.
Lúc mẹ Thẩm và cô về đến nhà, ba Thẩm đang nấu ăn trong bếp.
Lục Chi Ưu vừa mới bước vào, đã nghe thấy mùi thức ăn thơm nức mũi, quá mê người, cô bây giờ đã biết, vì sao Thẩm Trường An lại nấu ăn giỏi thế, thì ra là do di truyền.
Ba Thẩm thấy bọn họ trở về, ló đầu ra khỏi phòng bếp.
"Về rồi à?"
Lục Chi Ưu tức khắc kinh ngạc đến ngây người, ba Thẩm lại đẹp trai như thế, hơn nữa trông còn rất rất trẻ.
"Chồng ơi, anh nấu gì thế, thơm quá."
"Gà hầm nấm hương, món em thích nhất."
"Chồng ơi anh thật tốt."
Lục Chi Ưu, "."
Đây là ngang nhiên yêu đương, ngược cún nha!
Không đúng, không đúng, cô bây giờ cũng không còn là cún FA nữa, cô đã có bạn trai rồi, chẳng qua bạn trai hiện tại không có ở đây, vậy thì có khác gì cún FA đâu, chỉ có thể bị ngược tàn bạo mà thôi.
"Con là Chi Ưu đúng không?" Ba Thẩm cười nói.
"Dạ đúng, chào ba Thẩm." Lục Chi Ưu chạy đến chào ông.
"Một cô bé không tồi, ánh mắt của bảo bối rất tốt."
Lục Chi Ưu vốn đang rất lo lắng, nhưng sự thật đã chứng minh, chỉ là do cô nghĩ nhiều mà thôi, bởi vì ba Thẩm rất tốt, vừa nấu ăn ở trong bếp, vừa không quên trò chuyện với mẹ Thẩm và cô.
Lục Chi Ưu nhìn ra, ba Thẩm và mẹ Thẩm rất ân ái, nhìn mỗi một câu nói, mỗi một hành động của bọn họ là biết, Thẩm Trường An và Thẩm Lạc Dương từ nhỏ đã sống trong một không khí gia đình như thế, nhất định rất hạnh phúc.
Sau này cô kể chuyện này cho mấy người Thẩm Trường An nghe, kết quả lại nhận được ánh mắt xem thường.
Đúng vậy, rất hạnh phúc.
Chỉ là mỗi ngày nhìn bọn họ hạnh phúc bày tỏ đủ kiểu tình yêu, mỗi ngày thay phiên nhau nấu cơm, ân ái đến nỗi thiếu chút nữa quên mất hai thằng con trai này.
"Đi, bác dẫn con lên tham quan phòng của Thẩm Trường An."
"Dạ"
Lục Chi Ưu theo mẹ Thẩm đi lên tầng hai.
Thẩm Trường An và Thẩm Lạc Dương ở hai phòng đối diện, Thẩm Trường An ở bên phải, Thẩm Lạc Dương ở bên trái.
Mẹ Thẩm mở cửa phòng của Thẩm Trường An ra, Lục Chi Ưu nhìn sơ qua, sạch sẽ thật.
"Vào đi."
Lục Chi Ưu bước vào theo.
Phòng của Thẩm Trường An rất lớn, lấy màu trắng làm màu chủ đạo, giường đôi cực lớn được đặt ở giữa phòng, gối nằm đều được sắp xếp ngay ngắn, trên tường trắng được điểm xuyết cả một trời sao.
Còn có cửa sổ lớn nằm sát đất, giá sách bằng gỗ màu nâu, tủ đầu giường và máy tính bàn.
Phía bên phải giường ngủ có một cái tủ quần áo.
Quan trọng là, phòng của anh có nhà vệ sinh riêng.
Đây là phòng mà Thẩm Trường An ở từ nhỏ, không biết vì sao, Lục Chi Ưu cứ nhìn như thế, trong lòng lại sinh ra một cảm giác thỏa mãn.
"Con tự mình thăm thú đi, bác xuống dưới giúp bác trai." Mẹ Thẩm nói với Lục Chi Ưu.
Lục Chi Ưu xoay người, "Dạ"
Sau khi ra khỏi phòng, mẹ Thẩm lấy di động gửi tin nhắn cho Thẩm Trường An.
Bảo bối: Tối nay về ăn cơm, có bất ngờ nhé.
Sau khi gửi tin nhắn xong, bà nhẹ nhàng bước xuống lầu.
"Sao, có gửi tin nhắn cho con trai chưa?" Vừa mới vào bếp, ba Thẩm liền hỏi.
"Gửi rồi, gửi rồi, nó chắc chắn sẽ về."
Lục Chi Ưu một mình đi tham quan khắp phòng ngủ của Thẩm Trường An.
Một lát thì ngồi lên sofa của Thẩm Trường An, lát thì lại ngắm kệ sách của anh, có khi lại mở tủ quần áo của anh ra mà xem, cô phát hiện, trong tủ đa số đều là đồ thời học sinh của anh, quần jeans, sơ mi trắng, áo thun, áo khoác.
Cô lại dạo một vòng, tầm mắt dừng trên bàn học của Thẩm Trường An.
Lúc nãy cô không chú ý, trên bàn học của anh đặt hai khung hình, cô tò mò bước lại gần.
Cái đầu tiên là thời trung học, là ảnh của anh cùng với Thẩm Lạc Dương, trong hình hai người mặc đồng phục, rõ ràng là hai bộ đồng phục giống nhau, nhưng bọn họ mặc vào lại mang đến hai phong cách khác nhau.
Thẩm Trường An mang lại cảm giác sạch sẽ, nhưng Thẩm Lạc Dương bên cạnh lại mang đến một cảm giác hư hỏng, Thẩm Trường An hồi trung học không khác lắm so với bây giờ, nếu có khác thì anh bây giờ thành thục hơn hồi trung học, gương mặt càng thêm sắc nét.
Còn có một tấm hình giống hình chụp tập thể, Lục Chi Ưu đếm thử, trong hình có 5 người, 4 nam, 1 nữ.
Bốn nam sinh kia cô đều biết, ngoại trừ Thẩm Trường An, thì có Thẩm Lạc Dương, Thẩm Ngọc Luân, Mục Lạc, còn có một cô gái trông rất ngây ngô, Lục Chi Ưu cảm thấy hơi quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi, cô suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên nhớ ra, cô gái trong ảnh chụp này chính là cô y tá lần trước đã gặp ở bệnh viện.
Cô y tá đó có quan hệ gì với bọn họ? Hơn nữa nhìn ảnh chụp, cô y tá này dựa vào Thẩm Trường An rất gần.
*
Thẩm Trường An nhận được tin nhắn của mẹ mình, nói có bất ngờ, anh không nghĩ cũng biết, bất ngờ mẹ nói là gì, vì thế sau khi tan làm liền vội vã lái xe về nhà.
Cửa phòng ngủ không đóng, đứng ở ngoài, anh nhìn Lục Chi Ưu đang đứng cạnh bàn học mình, không biết cô đang nhìn gì, anh bèn bước về phía cô.
Anh đi đến phía sau mà cô vẫn chưa phát hiện, anh liền ôm lấy cô.
Lục Chi Ưu đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, bỗng dưng bị ôm, cả người cứng đờ, khung hình trong tay mém tí là rơi xuống.
"Xem cái gì mà mất hồn luôn vậy?"
"Anh về rồi hả?" Nghe giọng nói quen thuộc, cảm nhận hương vị quen thuộc trên người anh, Lục Chi Ưu mới buông lỏng, mềm mại dựa vào người anh.
"Ừ"
Thẩm Trường An nhìn thấy khung ảnh trong tay cô.
"Thì ra đang xem hình của anh, bảo sao lại mất hồn như thế."
Lục Chi Ưu không khỏi xoay người lại, nhìn anh.
"Lúc trung học anh đẹp trai như thế, người theo đuổi chắc chắn không ít đâu nhỉ?"
"Hả? Ghen à?"
"Không nhá, trung học người theo anh có nhiều đi nữa, anh bây giờ không phải cũng là của em hay sao? Hơn nữa cũng chỉ có thể là của một mình em."
Lục Chi Ưu bỏ tấm hình trong tay xuống, ôm chặt lấy anh.
Thẩm Trường An tì cằm trên đỉnh đầu cô "Ừ, là của em, chỉ của một mình em."
Anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, rồi chậm rãi dời xuống, hôn lên trán, rồi đến chóp mũi, ngay lúc dời đến bên môi thì Lục Chi Ưu bỗng nhiên đẩy anh ra.
"Không được, cửa không đóng, lỡ mẹ Thẩm lên thì sao?"
"Không đâu."
"Nhưng mà..." Lời còn chưa dứt, môi đã bị Thẩm Trường An bao phủ, hai môi chạm nhau, ma sát, day cắn.
Thẩm Trường An trông thì có vẻ như gầy nhưng thật ra rất rắn chắc, anh đặt cô lên bàn học, tay đặt sau lưng cô, tránh cho cô va vào bàn.
"Xuống ăn cơm thôiá mẹ không thấy gì hếthai đứa cứ tiếp tụctiếp tục đi"
Mẹ Thẩm lên lầu gọi bọn họ xuống ăn cơm, không ngờ sẽ thấy cảnh tượng nóng bỏng như thế, ai da, đứa con của bà bình thường nhìn lạnh lùng, thế mà lúc đặt con gái người ta lên bàn học hôn cũng nhiệt tình quá chứ.
Lục Chi Ưu đang đắm chìm trong nụ hôn của Thẩm Trường An, nghe thấy giọng nói của mẹ Thẩm, lập tức tỉnh lại.
Cô vội vàng đẩy Thẩm Trường An ra.
"Đều tại anh hết, xấu hổ chết." Lục Chi Ưu đưa tay sờ mặt mình.
Nóng quá đi!
"Có gì mà xấu hổ, xuống dưới ăn cơm." Thẩm Trường An cười khẽ.
"Anh còn cười?" Lục Chi Ưu không nhịn được chọt chọt anh.
Thẩm Trường An mỉm cười cầm lấy tay cô, "Đi thôi, không xuống dưới, lại càng xấu hổ."
Lục Chi Ưu bị Thẩm Trường An nắm tay dắt xuống lầu, cô không dám nhìn vào đôi mắt đang cười của mẹ Thẩm, thật là dọa người, tuy bình thường nhìn cô trông giống người không biết xấu hổ, nhưng tốt xấu gì cô cũng là con gái mà.
Vì giảm bớt xấu hổ, Lục Chi Ưu chủ động giúp ba Thẩm bưng thức ăn ra.
Lục Chi Ưu vừa rời khỏi, mẹ Thẩm liền lấy tay khều khều Thẩm Trường An.
"Ngại hả?"
Thẩm Trường An nhìn bà, rồi nói: "Mẹ thấy sao?"
"Hắc hắc hắc"
Đồ ăn rất nhanh đã được bưng lên, đầy một bàn, Lục Chi Ưu nhìn mà hoa cả mắt, mỗi một món ăn đều vô cùng tinh xảo, hơn nữa lại rất thơm.
"Ăn cơm thôi, đừng ngẩn nữa." Mẹ Thẩm nhìn ánh mắt của Lục Chi Ưu dán chặt vào bàn ăn, sớm đã biết chuyện cô là một cái máy xay thức ăn.
Tất cả mọi người đều cầm đũa, Lục Chi Ưu cũng cầm lên.
Cô bỏ một miếng nấm hương vào miệng.
Thịt gà nấm hương rất mềm, rất ngon khiến cho cô không khỏi tán thưởng.
"Ba Thẩm, đồ bác nấu ngon quá đi."
Nghe thế ba Thẩm cười cười, "Ngon thì ăn nhiều vào, muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn."
"Dạ" Lục Chi Ưu vừa ăn vừa gật đầu.