Thẩm Trường An có hơi buồn bực, từ trước tới giờ trong bệnh viện Mục Viện ít khi nào gọi anh là bác sĩ Thẩm, đều gọi là anh Thẩm anh Thẩm, sao hôm nay lại tự giác như thế?
Nhưng vì lịch sự, anh vẫn mỉm cười chào cô, sau đó tiếp tục bước đi, vốn dĩ là một cuộc gặp gỡ thoáng qua, Mục Viện lại đột nhiên kéo áo anh, Thẩm Trường An bèn dừng bước.
Anh xoay người nhìn cô.
Nhìn vẻ mặt của Thẩm Trường An, Mục Viện bỗng nhiên nở nụ cười, Thẩm Trường An không hiểu cô đang cười cái gì.
"Sao thế?" Anh hỏi.
"Anh Thẩm, về sau anh không cần trốn em đâu."
"Hả?"
"Vì em đã hết thích anh rồi, anh yên tâm đi, sau này em không bám lấy anh nữa đâu."
Thẩm Trường An chỉ nhìn cô không nói gì.
"Em nói thật đó, thích một người không thích mình cũng khổ lắm, em còn trẻ thế này, lại xinh đẹp như hoa, người theo đuổi em còn nhiều mà, hơn nữa anh là người đã có bạn gái, em cũng không thể nào cướp bạn trai người khác, đây không phải là phong cách của Mục Viện em."
Xinh đẹp như hoa?
Bây giờ anh mới phát hiện ra, trên đời này không phải chỉ có mình Lục Chi Ưu mới khen bản thân mình như vậy.
Thẩm Trường An cười cười, "Em hiểu thì tốt rồi."
"Yên tâm yên tâm đi, tóm lại, chúc anh hạnh phúc."
"Em cũng thế" Thẩm Trường An vỗ vỗ bả vai Mục Viện.
Động tác bất thình lình của Thẩm Trường An khiến Mục Viện sửng sốt, bởi vì trước đây Thẩm Trường An rất xa cách, lạnh lùng, không cho cô chạm vào, đừng nói chi chủ động chạm vào cô.
Những lời này đều là lời thật lòng của Thẩm Trường An, anh vẫn luôn xem Mục Viện là em gái, anh và Mục Lạc thân với nhau từ nhỏ đến lớn, Mục Viện lại là em gái duy nhất của Mục Lạc, anh cũng xem Mục Viện là em gái của mình.
Là do trước kia Mục Viện một mực theo đuổi anh, nếu anh không thích cô, sẽ không cho cô hy vọng, cho nên đối xử lạnh nhạt với cô, nhưng bây giờ Mục Viện đã thông suốt, vậy thì từ đây về sau anh sẽ đối xử với cô như với Mục Lạc.
"Yên tâm đi, em đẹp thế này sao lại sợ không tìm được đối tượng chứ!" Mục Viện kiêu ngạo.
"Được rồi, em không nói nữa, em tan làm rồi, tối nay em còn đi liên hoan với nhóm em nữa, em đi trước nha, anh!"
"Được rồi, đi đi, tối nhớ về sớm đó." Thẩm Trường An gật đầu.
"Em biết rồi!" Mục Viện vừa đi vừa nói với Thẩm Trường An.
"Đúng rồi!" Mục Viện bỗng nhiên dừng lại, xoay người.
"Hả?"
"Em gặp Lục Chi Ưu rồi, xinh lắm nha, tính tình cũng tốt nữa, anh à, rất xứng với anh đấy."
Mục Viện nói xong liền rời đi.
Thẩm Trường An, "..."
Gì mà bảo gặp Lục Chi Ưu rồi, người đẹp, tính tốt hả?
Vừa rời đi, Mục Viện gặp Đường Tịch.
"Cậu làm gì ở đây vậy?" Mục Viện hỏi.
"Chờ ăn cơm với cậu đó" Đường Tịch nói.
"Thế đi thôi."
"Mục Viện, có phải cậu đã biết bạn gái của bác sĩ Thẩm là Lục Chi Ưu đúng không?" Đường Tịch bỗng nhiên hỏi.
Mục Viện ngẩng đầu nhìn cô ấy, gật gật đầu.
"Vậy lần trước cậu cho mình chữ ký của Lục Chi Ưu, có phải là cậu đã gặp chị ấy rồi nhờ chị ấy ký đúng không?"
"Ừ, đúng rồi, theo như cậu nói là chữ ký viết tay đó."
"Mục Viện, mình khổ quá"
Mục Viện liếc cô ấy, con nhóc này lại làm trò gì đây?
"Nữ thần của mình và cậu cùng thích một người, mà bạn tốt của mình khi gặp Lục Chi Ưu cũng không quên xin chữ ký cho mình, mình cảm động muốn khóc rồi."
Mục Viện, "..."
Đường Tịch im lặng một lát, sau đó kéo tay Mục Viện nghiêm túc nói, "Mục Viện, mình quyết định rồi, mình sẽ đứng về phía cậu, sau này mình sẽ không thích Lục Chi Ưu nữa, chị ấy không còn là nữ thần của mình nữa."
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Đường Tịch, Mục Viện cảm động vô cùng.
Lúc Đường Tịch nghĩ cô sẽ nói mấy lời cảm động với mình thì lại nghe Mục Viện nói, "Thật hả? Vậy cậu trả lại chữ ký viết tay của Lục Chi Ưu lần trước cho mình đi, mình có thể đem đi bán, giá chắc cao lắm đó."
Đường Tịch, "..."
"Aiz, Đường Tịch, cậu đi nhanh thế? Này, không phải trạm tàu bên này sao?"
"Mục Viện, mình quyết định rồi, mình trao thân này cho cậu, tâm này giữ lại cho nữ thần."
"Đường Tịch mợ nhà cậu!"
Nói thật, Mục Viện cảm thấy trong lòng bây giờ thật thoải mái, bởi vì đã nói ra hết nên không có buồn như lúc trước, có người không thích hợp làm người yêu chỉ có thể làm bạn, ít nhất là hiện tại cô nghĩ như thế.
*
Dạo này, weibo của Lục Chi Ưu và Thẩm Trường An chưa hề yên tĩnh, hai người vẫn tiếp tục chễm chệ trên hot search, mỗi ngày đều trêu chọc nhau, đăng weibo yêu thương, công khai anh anh em em, ai mà không có chuẩn bị đều bị nghẹn thức ăn cho chó của họ ngay.
Lục Chi Ưu là một trong số ít nghệ sĩ hào phóng công khai chuyện tình cảm của mình, trong giới giải trí, yêu đương, bạn bè đều phải che giấu kín đáo, nhưng Lục Chi Ưu không như thế, cuộc sống của cô rất đơn giản, bây giờ ngoại trừ quay quảng cáo, đóng phim, chính là yêu đương với nam thần, ngọt ngào với mấy cô bạn thân.
Thẩm Trường An rất nổi tiếng trong giới y học, là thiên tài nam thần trong giới của bọn họ, nam thần y giới và nữ thần showbiz, chuyện của hai người họ rất được nhiều người xem trọng, "vợ chồng Sướng Ưu" thu về không ít fans hâm mộ.
Dạo này quảng cáo đại diện của Lục Chi Ưu được ký không ngừng, biết bao nhiêu đạo diễn, nhà sản xuất muốn mời Lục Chi Ưu tham dự hoạt động, cũng có người muốn mời Thẩm Trường An và Lục Chi Ưu cùng nhau đóng phim, nhưng đều bị từ chối, Thẩm Trường An chưa bao giờ muốn phát triển trong giới giải trí, Lục Chi Ưu lại càng không muốn để anh bước vào giới giải trí, dù gì bác sĩ Thẩm nhà cô đẹp trai như thế, cô hiện giờ đã có hàng ngàn tình địch, ngày nào cũng nhắn tin các kiểu cho cô.
Nữ thần phải đối xử tốt với nam thần của tôi đó!
Nữ thần, em rất yêu Thẩm Trường An, có thể tặng anh ấy cho em không!
Thẩm nam thần là của chúng ta mà!
Chị nếu không đối xử tốt với nam thần của em, em sẽ thành antifan của chị, mỗi ngày dìm chị, dìm dìm dìm chị!
Nhưng sau khi Lục Chi Ưu từ chối N đại diện quảng cáo, ông chủ rốt cục nổi giận, thế nên đưa cho Lục Chi Ưu N kịch bản điện ảnh, bắt cô phải chọn một cái.
Vì thế Lục Chi Ưu không thể không chọn một kịch bản cô cảm thấy ổn, đồng thời nó phải không khai máy gấp.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Lục Chi Ưu nổi hứng muốn tắm cho Bánh Trứng và Đại Hắc, vì thế Thẩm Trường An đành phải mang hai đứa nó vào phòng chuẩn bị tắm.
Sữa tắm của Bánh Trứng khác với sữa tắm của Đại Hắc.
Lục Chi Ưu mang Đại Hắc tới vòi nước, xả nước vào pha cho ấm, sau đó mới xối nước lên người Đại Hắc.
Đại Hắc là một con chó đặc biệt đặc biệt thích tắm rửa, cho nên lúc tắm nó rất phối hợp.
"Đại Hắc sao lại ngoan thế!"
Đại Hắc quá ngoan khiến cho Lục Chi Ưu kinh ngạc, cô nghiêng đầu hỏi Thẩm Trường An bên cạnh.
Thẩm Trường An bôi sữa tắm lên người Đại Hắc vừa chà lông cho nó vừa trả lời cô, "Có lẽ là do đã tắm cho nó từ nhỏ, nên nó quen rồi, hơn nữa Đại Hắc rất thích nước."
"Đại Hắc, nằm úp xuống." Thẩm Trường An thản nhiên nói.
Đại Hắc ngoan ngoãn nằm xuống.
"Em cũng tắm cho Bánh Trứng từ nhỏ, nhưng mỗi lần tắm cho nó cứ như muốn giết nó ấy, sống chết cũng không chịu tắm." Nói xong, Lục Chi Ưu nhìn Bánh Trứng kế bên.
Có lẽ nhận thấy ánh mắt ghét bỏ của cô, nên Bánh Trứng oán hận đứng dậy dùng đầu huých huých vào tay Lục Chi Ưu.
"Đừng có nhõng nhẽo, chị nói cho em biết, nghe hoặc tắm" Lục Chi Ưu nói với Bánh Trứng.
Nghe thế, Bánh Trứng cũng không thèm quay đầu lại bước đi.
Lục Chi Ưu thấy Bánh Trứng dùng đầu đẩy mở cửa, sau đó trượt ra ngoài liền chạy trốn.
"Lát nữa chị cũng tìm được mày thôi."
"Lấy sữa tắm cho anh" Thẩm Trường An nói với Lục Chi Ưu.
"Ok"
Lục Chi Ưu cầm chai sữa tắm màu cam đưa anh.
Cô nhìn Đại Hắc ngoan ngoãn quỳ trên sàn nhà, nhịn không được chọt chọt nó, Đại Hắc thế này trông thật đáng yêu.
"Xối nước được chưa anh?" Lục Chi Ưu hỏi.
"Còn tắm thêm lần nữa, bình thường đều tắm hai lần."
"A, em toàn tắm cho Bánh Trứng có 1 lần" Lục Chi Ưu xấu hổ.
"Đừng có nói em không biết, anh thì biết rõ lắm, là do em lười đúng không?"
Lục Chi Ưu, "..."
Sao phải vạch trần cô thế này?
Tuy Lục Chi Ưu là người đề nghị tắm cho chó, nhưng cô chỉ đứng xem Thẩm Trường An tắm cho bọn nó, đưa đồ này kia rồi mở nước mà thôi.
Thẩm Trường An tắm cho chó rất thành thạo, nhìn là biết anh rất hay tắm cho Đại Hắc, nhưng nếu Bánh Trứng nhà cô mà ngoan như thê, cô cũng sẽ thường xuyên tắm cho nó, nghĩ lại mỗi lần tắm cho nó tương đương với tắm cho mình liền thấy chua xót trong lòng.
Sau khi tắm cho Đại Hắc xong, Lục Chi Ưu ra phòng khách bắt Bánh Trứng lại.
Bất ngờ chính là lúc Thẩm Trường An tắm cho nó, nó rất rất ngoan, Lục Chi Ưu cảm thấy đau lòng, đối đãi thật khác biệt.
Sau khi tắm xong, Thẩm Trường An và Lục Chi Ưu ngồi xổm lau khô người bọn nó, Lục Chi Ưu lau khô cho Đại Hắc, thả nó ra ngoài rồi đứng dậy.
Nhưng cô bất cẩn giẫm phải vòi nước trên sàn, trong chốc lát cả người mình và Thẩm Trường An đều ướt đẫm.
"Á!!"
Lục Chi Ưu sợ hãi kêu lên.
Thẩm Trường An sửng sốt, anh cũng bị ướt khắp nơi, anh chạy đến tắt vòi nước.
Thẩm Trường An kéo ngăn kéo lấy một cái khăn sạch, sau đó giúp cô lau khô tóc.
"Sao không cẩn thận gì hết, hấp ta hấp tấp" Anh vừa lau tóc cho cô vừa nói.
Lục Chi Ưu mở to mắt nhìn anh.
"Em không cố ý mà"
Cô nhìn mặt anh đầy nước, bèn lấy một góc khăn của mình lau cho anh.
Cô tiến đến gần, sau đó kiễng chân, đưa khăn lên mặt anh, cẩn thận lau khô nước trên mặt anh.
Thẩm Trường An nhìn Lục Chi Ưu ở trước mặt mình, thân thể mềm mại thơm ngát, tóc ướt, quần áo cũng ướt.
Hơi thở anh dồn dập, hầu kết trượt lên trượt xuống.
Anh lấy khăn ôm chặt cô, lúc Lục Chi Ưu chưa phản ứng lại, anh cầm khăn kéo mạnh tới, Lục Chi Ưu liền nhào vào lòng anh.