• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người Thiên tộc sẽ thực hiện nghi lễ thành niên tại Thần hội vào ngày đầu tiên khi vừa tròn 18 tuổi. Ngày đầu tiên của nghi lễ diễn ra liên tục từ 10 giờ sáng đến mười giờ tối, Thần hội sẽ mở cửa Thần đàn Y Á cho tất cả con dân không phải nhân viên thần chức để họ có cơ hội được Thánh Quang tẩy trần trước thuỷ kính dưới sự chủ trì của đại thần quan vĩ đại.

Cũng qua nghi thức này, người Thiên tộc sẽ biết được mình có thể mọc cánh và có năng lực phụng dưỡng thần Quang Minh hay không.

Mặc dù thân thể Hera mà Ninh Tịnh bám vào lần này khi còn nhỏ đã trở thành người chim, cộng thêm việc ôm đùi vàng Brent nên đã sớm sống ổn định ở Thần hội. Nhưng nghi lễ thành niên là sự kiện quan trọng đầu tiên trong cuộc đời mỗi người dân Thiên tộc, vì vậy cô vẫn cần phải tham gia.

Ngày diễn ra nghi thức đăng quang.

Tảng sáng, khi hệ thống đánh thức Ninh Tịnh dậy thì cô mới chợp mắt được chưa đến 3 tiếng đồng hồ. Thời gian ngủ quá ngắn khiến đầu Ninh Tịnh cứ ong ong như búa bổ. Tuy biết nghi thức đăng quang hôm nay trình tự rườm rà, vừa thối lại vừa dài, bản thân nên rời giường chuẩn bị trang điểm, nhưng thân thể cứ uể oải như cũ, nằm lỳ trên giường ăn vạ không muốn di chuyển.

"Roẹt" một tiếng, rèm cửa sổ bị một bóng dáng nho nhỏ kéo ra, trong phòng lập tức tràn ngập ánh sáng. Ninh Tịnh theo phản xạ trùm chăn che kín đầu.

Trứng Thối ở bên kia tấm rèm cũng vừa mới thức dậy, mái tóc xoăn đen hơi rối, vài sợi còn quấn lấy đỉnh sừng. Sau khi kéo mành ra, hắn khẽ ngáp, hai cái răng nanh nhỏ xíu loé lên dưới ánh mặt trời.

Thời tiết gần đây rất nóng nên khi đi ngủ Trứng Thối chỉ thích mặc quần áo tơ tằm ngắn tay, lúc này đôi tay và hai chân ngắn như củ sen lộ ra trong không khí, mềm mại trắng nõn khiến người khác chỉ muốn cắn một miếng.

Thấy Ninh Tịnh trở mình rúc vào ổ chăn, Trứng Thối đã sớm đoán được, vẫy cánh dơi bay nghiêng ngả đến bên giường, ngồi quỳ bên người Ninh Tịnh, tay nhỏ nắm chăn của cô, nhíu mi, non nớt nói: "Ngươi nên rời giường."

Ninh Tịnh giả chết nắm lấy chăn không buông.

Viễn cảnh này gần đây diễn ra không ít lần. Sau khi ở chung, Trứng Thối mới phát hiện hoá ra cái người dịu dàng với đôi cánh trắng này không hoàn hảo như hắn vẫn tưởng. Cô thích ngủ nướng, thích ăn đồ ngọt, mực dính lên mặt cũng không biết, thích sống tích cực, thích sờ sừng rồng của hắn. Đôi lúc còn mắc một ít sai lầm nhỏ khi làm việc.

Trứng Thối âm thầm điểm lại một số sự việc lặt vặt diễn ra hằng ngày —— quả nhiên, người này không thích hợp sống trong tổ một mình.

"Hôm nay là nghi thức thành niên của ngươi." Trứng Thối đặt hai chân lên giường, nhìn cục phồng lên dưới chăn, suy tư nói: "Ngủ nướng thật sự thích đến vậy? Chẳng phải ngươi nói hôm nay mình nằm trong top đầu tiên lên bục thực hiện nghi thức sao?"

Ninh Tịnh cuối cùng cũng có phản ứng, lăn qua lăn lại trong chăn.

Trứng Thối nói: "Ta đếm đến ba, sau ba tiếng nhất định phải dậy. Ba, hai, một."

Tiếng đếm vừa dứt, Ninh Tịnh bất bực xốc chăn ngồi dậy. Tốc độ vỗ cánh dơi sau lưng Trứng Thối rõ ràng nhanh hơn, híp mắt cười nói: "Dậy nhanh nào, ta đi chuẩn bị đồ cho ngươi rửa mặt.

Ninh Tịnh đáp ứng một tiếng, ngáp ngắn ngáp dài đứng lên.

Đã hơn hai tháng kể từ ngày Trứng Thối biến thành người. Cuối cùng hai người bọn họ đã có thể giao tiếp bằng lời nói chứ không cần nhìn mặt rồng đoán ý, độ khó của việc chăn nuôi giảm đi đáng kể. Yêu cầu đối với bản thân cũng được Ninh Tịnh thả lỏng. Nhưng chính vì vậy mà cô vô thức lộ ra một ít tật xấu của mình, ví dụ như thích ngủ nướng. ( =_=)

Mỗi lúc như thế Trứng Thối đều đảm đương như một chuông báo thức hình người.

Ninh Tịnh ngồi ở trên giường hồi hồn một lúc lâu rồi mới xốc chăn xuống giường. Trứng Thối đã chuẩn bị xong đồ dùng rửa mặt.

Ninh Tịnh vừa rửa mặt vừa lẩm bẩm sám hối: "Ta thật quá đáng, bắt Trứng Thối hầu hạ mình, hắn còn chưa tròn một tuổi đâu"

Hệ thống đã quá quen, mặt lạnh tanh.

Lễ đăng quang hôm nay là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời người Thiên tộc, do sẽ yết kiến thần Quang Minh, nên tất cả phải đích thân tham dự để tỏ lòng tôn kính với Thần.

Khiếu thẩm mỹ của Hera giống y hệt bà cụ non, áo choàng thần quan chất đầy ngăn tủ. Mặc bộ này đi dự lễ chẳng khác nào mặc đồng phục học sinh đi tham gia vũ hội, chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Ninh Tịnh chọn tới chọn lui trong tủ quần áo nửa ngày trời mới lấy ra được một bộ trường bào đơn giản màu bạc, ống tay áo lụa mỏng màu khói, thắt lưng màu xanh biển. Cái này chắc cũng đủ ứng phó.

Bắt đầu từ hôm nay, Thần hội sẽ mở cửa nghênh đón con dân từ khắp mọi miền, tuy những người không phận sự không được phép vào nhưng số người tham dự lễ đăng quang đã đủ đông. Ninh Tịnh do dự rất lâu giữa việc giữ Trứng Thối ở lại phòng hay đưa hắn đến Thần đàn, và cuối cùng cô vẫn chọn dẫn hắn đến nơi tầm mắt cô có thể trông thấy.

Để giúp Trứng Thối che giấu mái tóc đen nhánh đặc trưng của Ma tộc cùng cặp sừng rồng trên đầu, Ninh Tịnh đặc biệt chuẩn bị riêng cho hắn một bộ áo choàng trùm đầu. Tục ngữ có câu, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Thời điểm đăng quang sẽ có rất nhiều người vây xem, Thần hội lại cấm ồn ào đùa giỡn. Chỉ cần hôm nay Trứng Thối có thể ngoan ngoãn đợi trong góc và không gây ra bất cứ động tác bắt mắt nào thì chắc chắn sẽ không có người nảy sinh lòng hiếu kỳ xông đến kéo mũ của hắn xuống.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, Ninh Tịnh cùng Trứng Thối lần lượt nối tiếp nhau tiến đến thần đàn Y Á.

Thần đàn Y Á chính là thần đàn có hồ nước mà Ninh Tịnh đã nằm khi cô mới tới nơi này.

Khi họ vừa tới, thần đàn vốn dĩ trống vắng giờ lại tụ tập đông đảo người đến tham dự lễ thành niên, bọn họ phần lớn đều mặc quần áo của mình, những khuôn mặt xa lạ không có cánh. Lần đầu tiên trong đời được tiến vào tòa thần đàn mỹ lệ đến vậy, mọi người đều tò mò xì xào thảo luận át cả tiếng nước chảy róc rách.

Những con kỳ lân một sừng chạm khắc trên đỉnh mỗi cây cột bên ngoài mái vòm đều được thắp sáng bằng ma pháp hệ Quang, rực rỡ lấp lánh. Trên thần đàn phía xa xa, thủy kính đăng quang phản xạ ánh sáng chói loá. Vừa lúc chính ngọ( giữa trưa), ánh mặt trời xuyên thấu vòm trời làm cả hồ nước như được bao phủ bởi ánh sáng hình ngôi sao sáu cánh.

Nghi lễ chuẩn bị bắt đầu, đại thần quan và Brent xuất hiện phía trên thần đàn. Phía dưới có chút hỗn loạn nên nhân viên thần chức bảo tất cả xếp hàng theo thứ tự đăng quang.

Ninh Tịnh dẫn Trứng Thối tới một cột đá mà cô có thể trông thấy rồi dặn hắn chùm kín mũ, ngồi trên bậc cầu thang không được đi lung tung. Dặn dò hết rồi mới vội vã chui qua đám đông, đi đến thần đàn, đồng thời tháo mũ choàng xuống.

Mái tóc xoăn đen nhánh tương phản mạnh mẽ với đôi cánh tuyết trắng khiến nhiều người không khỏi ngước nhìn khi Ninh Tịnh bước qua.

Trứng Thối yên lặng dựa vào cột đá, ánh mắt đuổi theo bóng dáng Ninh Tịnh.

Sau khi đứng vào đội ngũ, Ninh Tịnh theo bản năng dõi mắt tìm kiếm bóng dáng Trứng Thối, tầm mắt trong lúc tìm kiếm bất ngờ đụng phải ánh mắt Brent ngồi trên Thần đàn.

Xuyên qua đám đông, vẻ mặt Brent dịu lại, gật gật đầu trấn an cô.

Ninh Tịnh thuộc nhóm người đăng quang đầu tiên. Nhưng cô lại là người cuối cùng trong nhóm đó.

Mỗi người sẽ lần lượt bước lên thần đàn, đi chân trần vào trong hồ, để nước hồ thấm ướt hai chân, sau đó nhìn thẳng vào thủy kính sáng lấp lánh trước mắt.

Những người được định sẵn trở thành người chim sẽ được ánh sáng phản xạ từ thuỷ kính bao bọc và mọc ra cánh. Nếu sở hữu thần lực mạnh mẽ thì thủy kính còn có khả năng chiếu ra bộ dáng của người đó trong tương lai.

Trong số chín người phía trước Ninh Tịnh thì có bảy người đầu tiên đi lên, nhưng thủy kính lại không có phản ứng.

Ninh Tịnh: "Tình cảnh có chút xấu hổ nha. Không phải nói tỷ lệ mọc cánh là 50/50 sao? Sao thuỷ kính vẫn không có phản ứng, không phải hỏng chứ"

Hệ thống: "Thủy kính không có vấn đề. Đừng nóng vội, trước hết cứ xem xong toàn bộ mọi người rồi hẵng nói."

Thủy kính mãi không biến hoá làm liên tục có người phía dưới ngó lên trên thần đàn, hiển nhiên cũng có chút nghi ngờ. Đại thần quan tóc trắng xoá bình thản nhìn vào thủy kính, không nói lời nào.

Cũng may, sau khi bảy người trước thất bại, thủy kính đã có phản ứng với hai người tiếp theo, kết thúc cảnh tượng lúng túng này. ( =_=)

Bất kể họ có mọc cánh hay không thì đại thần quan đều sẽ tiến hành ban phước cho họ. Sau khi bước xuống thần đàn, những người mọc cánh thì mừng rỡ như điên, còn những người thất bại thì khó che giấu sự thất vọng và chán nản.

Đến lượt Ninh Tịnh, cô nhìn bầu vẽ gáo [1], đi vào hồ nước, đứng đối mặt với thủy kính. Sóng nước lóng lánh, làn váy nhẹ nhàng đung đưa trên mặt nước, nước lạnh thấm vào da vô cùng thoải mái.

[1] Nhìn bầu vẽ gáo: Nhìn theo người khác và làm theo y hệt.

Khi đó, Ninh Tịnh và hệ thống đều cho rằng như thế này —— Hera đã sớm mọc cánh, hôm nay đến đây chẳng qua là đi cho đủ thủ tục, đứng làm màu một chút là được.

Không ngờ tới, Ninh Tịnh mới đứng chưa đầy hai giây thì thuỷ kính đột nhiên loé sáng rực rỡ, ánh sáng vàng rực bao phủ toàn thân Ninh Tịnh, chói đến mức không thấy bất kì một thứ gì.

Khác với sự kinh hoàng của phần đông mọi người, Brent chỉ thoáng kinh ngạc rồi nhanh chóng nở một nụ cười nhẹ nhàng. Vị đại thần quan tóc trắng cũng quay đầu nhìn vào thủy kính —— Hera đã mọc cánh, cho nên đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay thuỷ kính phản chiếu tương lai của người sở hữu thần lực mạnh mẽ.

Kể từ khi lịch sử Thiên tộc có ghi chép tới nay, có rất ít người có thể được thủy kính dự báo tương lai. Mà mỗi một người Thiên tộc được dự báo trước đều trở thành đại thần quan nắm trong tay vận mệnh của Thiên tộc và có ảnh hưởng lớn đối với tương lai Thiên tộc. Có thể nói, được thủy kính đoán trước về cơ bản tương đương với hướng dẫn thăng chức của người Thiên tộc. (=_=)

Ninh Tịnh: "Xem ra ta cũng rất có tiền đồ."

Hệ thống: "......"

Ninh Tịnh: "Than ôi! Hi, hệ thống, ngươi đối xử với ta thật tốt."

Hệ thống: "Không, không có, ta thật sự chưa làm gì cả"

Sau khi ánh sáng chắn trước mặt thủy kính tan đi, mọi người gấp gáp nhìn về phía thủy kính, kể cả Ninh Tịnh.

Tuy nhiên, ngay khi nhìn rõ cảnh tượng trong gương, đồng tử Ninh Tịnh co rúm, hoảng sợ lùi lại nửa bước, thái độ hóng hớt đều bị doạ bay.

Phía sau cô lần lượt truyền đến tiếng hút khí hoảng sợ.

Ngay cả người dù Thái Sơn có sập vẫn luôn bình thản mỉm cười như Brent cũng bất ngờ khựng lại.

Phản chiếu bên trong thuỷ kính không phải đại thần quan lúc nào cũng thành kính với Thần. Cảnh tượng kia thậm chí còn không phải ở Thiên giới.

Trong gương khói đen giăng đầy, ngày đêm đảo lộn, Ninh Tịnh nhìn thấy mình dẫm trên đống đổ nát, tà váy đỏ như máu tung bay, trên ngực cài đoá hồng đen, bao tay dài tối màu. Một tay nắm kích, một tay buông thõng. Nếu cẩn thận nhìn kĩ thì có thể thấy trong bàn tay đang buông thõng thả bên người kia đang nắm một trái tim.... còn đang đập.

Tạo hình giống như 300 dũng sĩ Sparta [2] khát máu không phải trọng điểm. Việc thật sự làm mọi người chấn động chính là —— đôi cánh bằng phẳng rộng rãi sau lưng người trong gương đã hoàn toàn biến thành lông quạ, không còn là thần quan tập sự do Brent dạy dỗ, người đó dường như đã phai mờ thần tính —— hay còn được gọi với một tên khác là Thần Nữ sa ngã.

[2] Hình ảnh liên tưởng từ 300 dũng sĩ Sparta chiến đấu với 1 triệu quân đế chế Ba Tư cổ đại trong truyện tranh"300".

Nhìn bản thân nắm giữ trái tim vô danh trong gương, Ninh Tịnh choáng váng hỏi hệ thống: "Hệ thống, chẳng nhẽ ta sẽ từ tiểu tiên nữ bé nhỏ hoá thành yêu bà Sparta đa sầu đa cảm trong tương lai?"

Hệ thống: "......"

Ninh Tịnh: "Ta nói trước, ngươi bắt ta chơi cái trò play có độ khó cao như vậy, ta muốn thêm tiền."

Hệ thống: "......" Mẹ nó cái đồ thiểu năng trí tuệ.

Công tử: Ủa Wattpad bị sao vậy, không đăng được truyện, nếu mn thấy nó thông báo là nó đăng đc rồi đấy. Muốn chuyển nhà 🙂

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK