Trong màn sương mù dày đặc toàn mùi lưu huỳnh, lối vào Ma giới sừng sững hiên ngang, vách đá lởm chởm xấu xí, nham thạch tràn đầy mặt đất thông qua những vết chân chim nứt nẻ, cột dung nham phun trào sôi sục, nguy hiểm và nóng rực.
Cả quãng đường từ xa lại gần cổng Ma giới không một bóng người, phong cảnh xung quanh hoang vắng đến đáng sợ.
Khi đến gần mới rõ, cánh cổng Ma giới từng không ai đoái hoài giờ từ đâu xuất hiện hai kỵ binh sừng sững đứng canh gác. Mặt xanh mồm đầy răng nanh, tay cầm trường kích, canh chừng nghiêm ngặt, không còn là nơi Thiên tộc có thể tuỳ ý diễu võ giương oai. Ngọn lửa được tạo ra bởi ma thuật đen từ bức tường đá chiếu sáng cả một vùng xung quanh cổng Ma giới. Nếu lấy ra so sánh, có lẽ sự rực rỡ của đôi cánh Thiên tộc cũng bị giảm đi không ít, giống như khoảng cách giữa lưu huỳnh và ánh trăng.
Ninh Tịnh phủi quần áo, dùng sức lau đi máu đông dính trên thái dương. Khuỷu tay vô tình chạm qua vùng xương sườn, trống không, xem ra ít nhất phải gãy mấy cái xương sườn.
Cũng may có hệ thống giúp cô che chắn cảm giác đau nên cô mới có thể đi lại giống người bình thường, chỉ có điều trông hơi kinh dị một chút (=_=).
Không có sức mạnh Quang Minh bảo hộ, sau khi đi vào Ma giới, cô cần mau chóng nghĩ cách chữa lành các lỗ thủng trên cơ thể. Vì dù sao, không cảm thấy đau đớn không có nghĩa vết thương không nghiêm trọng, riêng việc thiếu máu đã đủ dẫn đến tử vong.
Nghĩ đến đây Ninh Tịnh quyết tâm lê bước tiến về cổng Ma giới.
Thủ vệ Ma giới quay đầu nhìn Ninh Tịnh đang tiến lại gần, sắc mặt biến đổi, Ninh Tịnh mẫn cảm phát hiện sát ý trong mắt họ, ngay tức khắc, một thanh kiếm đồng sắc nhọn đi kèm với đòn tấn công ma pháp đánh úp về phía Ninh Tịnh.
Ninh Tịnh kinh hãi, vội vàng vỗ cánh lùi về sau, do bị thương nên tốc độ giảm xuống, nhưng may mắn vẫn tránh khỏi đòn tấn công bằng kiếm, không đến độ bị đâm cho tử vong.
Sát thương vật lý không thành nhưng lại thành công bị ma pháp làm tổn thương, Ninh Tịnh không còn sức mạnh Quang Minh bảo hộ, Ma khí phát ra xung quanh thanh kiếm đồng làm cô bị bỏng, giống như da trên mu bàn tay bị bỏng bởi đầm lầy của Tái Duy, vệt đen bắn lên lan ra đôi cánh, những chiếc lông trắng như tuyết cuộn lại và dần dần ngả đen, đáng sợ và toả ra mùi khét lẹt.
Ninh Tịnh chật vật quỳ rạp trên mặt đất, ho khan nôn ra ngụm máu lớn.
Tuy không đau nhưng cú ngã này làm cô nhanh cận kề với cái chết.
Hai ma vật canh gác kinh ngạc nhìn nhau. Đòn tấn công của bọn họ chủ yếu dựa vào kiếm đồng. Ma khí gắn trên thân kiếm vốn không thể đả thương được người Thiên tộc, chưa kể người Thiên tộc mang cánh còn có lực Quang Minh bảo hộ, làm sao lại yếu đến mức này, mới vậy đã nôn ra máu?
Hệ thống: " Ký chủ, trong thế giới này, tổng bộ đã đưa thêm chức năng 【Giá trị cảnh báo thanh máu】 để có thể giám sát sự sống của kí chủ bất cứ lúc nào, đòn vừa rồi khiến ngươi mất 5 điểm HP, ngươi bây giờ còn 5 điểm, đừng cố xông vào."
Ninh Tịnh nằm rạp trên mặt đất như một con chết trôi, nghiến răng nghiến lợi nói: " Hệ thống, ngươi bị đơ à, sao không nói sớm"
Hệ thống: " Xin lỗi, 【Giá trị cảnh báo thanh máu】 chỉ hiện lên khi mức máu của kí chủ giảm xuống dưới mức cảnh báo"
Ninh Tịnh cả giận hét: " Cút đi"
Hệ thống: " Trong lúc ngươi nằm xuống nghỉ ngơi, ta sẽ nói cho ngươi nghe tất cả sự tình xảy ra trong 9 năm vừa rồi tại Ma giới. Kể từ sau khi ngươi bị trục xuất khỏi Thiên giới, Ma giới cùng Thiên giới bắt đầu dây dưa không dứt. Mới đầu, Thiên giới cảm thấy việc xấu trong nhà không nên tiết lộ cho người ngoài biết nên phong toả toàn bộ tin tức về sự kiện ngươi bị trục xuất, kỵ binh của A Tư Già Lạc ép sát lãnh thổ Thiên giới đòi người. Sau khi hai bên đánh nhau vài trận, Thiên giới mất đi vài thành phố và chết mất vạn kỵ binh. Có lẽ suy xét đến việc con át chủ bài Brent còn chưa tỉnh lại, nếu tiếp tục che giấu tin tức ngươi bị trục xuất thì trả giá lớn quá nên bọn họ chọn cách thẳng thắn trả lời. Chỉ có điều bọn họ không nói rõ ngươi bị trục xuất lúc nào. Ngỡ tưởng sau khi thả ra tin tức A Tư Già Lạc sẽ bỏ qua, ai biết được hắn ta hoàn toàn không có ý định dừng lại, mấy năm nay đuổi đánh Thiên giới như một con chó điên.... hai bên gây chiến lâu như vậy làm thù hằn giữa dân chúng hai cõi ngày càng sâu sắc. Nhìn thấy người Thiên tộc nghênh ngang bước vào Ma giới nên mới tấn công ngươi. Nếu ngươi muốn đi vào, tốt nhất nên lấy thân phận " con mồi" thì hơn."
Ninh Tịnh sửng sốt, con mồi là có ý gì?
Nhưng cô còn có chuyện quan trọng hơn cần kiểm chứng: " Hệ thống, ngươi nói Tiến độ hoàn thành cốt truyện bây giờ là 75%, không phải ta đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của thế giới này rồi sao? Sao nó vẫn còn ở mức này?"
Hệ thống: " Vốn dĩ là tăng lên 99% nhưng do hành động của Brent lúc đó nên mạch truyện bị thay đổi, bị hổng một lỗ lớn cần ngươi đi bổ sung."
Ninh Tịnh nhướn mày: " Brent làm sao? Không phải hắn đang hôn mê à?"
Hệ thống khẽ thở dài, thấp giọng thì thầm bên tai Ninh Tịnh nội dung của nhiệm vụ cuối cùng. Nó còn nói thêm: " Chỉ cần ngươi làm xong cái này là có thể lên tới 100%"
Ninh Tịnh ngây người, vẻ mặt phức tạp khẽ cắn môi dưới.
Nhiệm vụ cuối cùng hệ thống giao.... thật sự ngoài dự đoán.
Đang nói thì Ninh Tịnh cảm giác có hai người đang tiến về phía mình, ma khí nồng đậm chứng tỏ bọn họ là người Ma tộc. Không những thế còn là Ma vật cấp cao.
Khi sức mạnh Quang Minh đạt ngưỡng tối đa, người Ma tộc có thể phát hiện ra sự tồn tại của người Thiên tộc ở một khoảng cách rất xa. Nhưng trong người Ninh Tịnh hiện giờ gần như trống không, nên khi hai người Ma tộc đến gần còn suýt nữa giẫm lên người cô.
Ninh Tịnh chống người nhổm dậy, ánh mắt đề phòng nhìn hai người Ma tộc.
Vẻ ngoài của Ma vật cấp cao quả nhiên quyến rũ mị hoặc, khí chất gợi cảm, đơn giản, thẳng thắn và không biết xấu hổ. Quần áo muốn mỏng thế nào thì mỏng thế ấy, muốn xẻ vạt rộng bao nhiêu thì rộng bấy nhiêu, nữ Ma vật đi đường đánh mông dữ dội, nam Ma vật cũng là sinh vật mê hoặc chúng sinh.
Còn nữa, không có ngoại lệ, mái tóc bọn họ đều là màu đen, hơn nữa cánh là cánh xương.
Trong lúc Ninh Tịnh cảnh giác đánh giá 2 người Ma tộc thì bọn họ cũng kinh ngạc đánh giá Ninh Tịnh.
Đây là một người Thiên tộc bị thương nặng nằm bên ngoài cổng Ma giới, dáng vẻ trông có vẻ rất chật vật, đôi cánh tuyết trắng bị ma khí làm cháy đen. Nhưng lớp máu bết bát trên mặt vẫn không che nổi vẻ ngoài xinh đẹp của cô, con ngươi màu hổ phách tĩnh lặng như rơi xuống hồ băng, lạnh lùng và thờ thơ, không làm gì cũng khiến người khác rét run.
Người Thiên tộc vừa cổ hủ vừa đê tiện nhưng không thể phủ nhận, bọn họ có vẻ ngoài siêu cấp xinh đẹp.
Thời điểm yếu ớt không thể phản kháng càng làm cho người ta ngứa ngáy chân tay.
Tên Ma vật cao hơn kẹp điếu thuốc trên tay, sóng mắt quyến rũ, hứng thú đánh giá Ninh Tịnh, hắn ta nói với người bạn đứng cạnh: " Ai Mông, nhìn xem chúng ta nhặt được cái gì này, là một tên Thiên tộc có cánh."
Người được gọi là " Ai Mông" lùn hơn một chút, mái tóc xoăn dài, hững hờ liếc Ninh Tịnh: " Tỉnh táo lại đi, Bỉ Đắc, ngươi cảm thấy bên phía quý tộc Verdoga sẽ thích loại con mồi khiếm khuyết này sao?"
Bỉ Đắc phả một làn khói nói: " Tại sao không? Ai mà không biết bệ hạ si mê người Thiên tộc có cánh, nhiều năm như vậy, chỉ cần nghe tin nơi nào có người Thiên tộc rơi xuống Ma giới thì ngài ấy đều tự đích thân tới xem. Chưa kể nửa tháng nữa sẽ đến sinh nhật bệ hạ, đám quý tộc ở Verdoga còn ước gì có thể chặt gãy đôi cánh của người Thiên tộc để dâng lên bệ hạ, đem người phụ nữ này đưa đến Verdoga, lo gì không bán được giá tốt"
Rất nhiều người đều cho rằng sinh nhật Ma vương là ngày hắn sinh ra. Chỉ có Ninh Tịnh biết, ngày đó chính là ngày cô vứt bỏ hắn, cũng là ngày hắn vứt bỏ toàn bộ quá khứ phía sau.
Ninh Tịnh: " Bây giờ ta mới biết hắn lấy ngày hôm đó làm ngày kỉ niệm của Ma giới."
Hệ thống: " Cảm giác oán hận bao trùm"
Ai Mông bĩu môi, đi lại quanh người Ninh Tịnh đánh giá, ghét bỏ nói: " Con mồi phổ biến được giới quý tộc yêu thích là cánh của đám Thần quan, chỉ những đôi cánh lớn trắng tinh mới bán được giá tốt. Ngươi nhìn tên này xem, đến kỵ binh gác cổng Ma giới cũng có thể khiến cô ta bị thương, nhất định chỉ là tên dân đen không có sức mạnh Quang Minh. Cánh lại bẩn như vậy, còn bị cháy rụi, vết máu trên mặt thì chẳng biết có lau sạch được không.... nhìn kìa, còn rụng lông nữa."
Ninh Tịnh bị chê bai: "....." Đậu má.
Bỉ Đắc ngồi xổm xuống, nheo đôi mắt hẹp dài, dùng tẩu thuốc ngả ngớn chọc phần cánh bị dính máu của Ninh Tịnh: " Đôi cánh này tuy bị bẩn, còn bị cháy xém một phần, nhưng ngươi nhìn kĩ coi, hình dáng nó vừa cân xứng vừa hoàn mỹ. Lau sạch tuyệt đối không thua kém đôi cánh nào."
Theo lý thuyết, khi hai quốc gia đánh nhau thì dân chúng hai bên cũng ghét nhau lây. Nếu nhìn thấy kẻ địch của mình đang hấp hối thì đa phần đều chọn cách đâm thêm một phát cho kẻ địch chết hẳn.
Nhưng ở Ma giới lại không giống vậy.
Nơi này cuộc sống cởi mở, nếu bạn muốn xác định người Ma tộc có chán ghét một ai đó thì phải xem hắn có nguyện ý lên giường với người đó hay không. Khi đối xử với người Thiên tộc, người Ma tộc đặc biệt rành rọt. Rõ ràng đang đánh nhau cùng người ta nhưng họ sẽ không từ chối lên giường cùng những tù binh Thiên tộc xinh đẹp. Tuy rằng sau khi mặc quần sẽ trở mặt giết chết bạn tình một cách tàn nhẫn, bọn họ rất rành rọt trong vấn đề khoái cảm tình dục và tình cảm thực sự.
Chắc có lẽ càng là thứ linh thiêng thì càng gợi lên ham muốn chinh phục và mong muốn làm vấy bẩn thứ đó, muốn tự tay xé nát mặt nạ cấm dục của chúng.
Ninh Tịnh: " Cái này còn không phải rút ch*m vô tình trong truyền thuyết sao?"
Hệ thống: "....."
Trừ điểm này ra thì điều chưa bao giờ thay đổi trong xương cốt của người Ma tộc chính là khát vọng đối với đôi cánh của người Thiên tộc.
Một từ được lưu hành phổ biến hiện này là từ " con mồi", từ này đề cập đến người dân Thiên tộc sau khi bị bắt và được lên đơn để chuẩn bị chặt đứt đôi cánh.
Ai Mông quan sát hồi lâu, cánh xương vỗ " Bộp bộp bộp", duỗi người, miễn cưỡng bị Bỉ Đắc thuyết phục: " Thôi được, chúng ta chặt gãy cánh cô ta là được, khỏi cần mang theo tên Thiên tộc này về cho phiền toái."
Bỉ Đắc phản đối: " Không được, cánh Thiên tộc sau khi chặt bỏ cần dùng dịch ma thuật bảo quản, ta không muốn bỏ nhiều đồng vàng để mua dịch ma thuật đâu, năm mươi đồng vàng một lọ đấy! Thà mang theo cô ta còn hơn."
Ninh Tịnh sau khi biết bọn họ trước khi đến Verdoga sẽ không có ý định giết cô, cô có thể mượn chuyện này để ở lại Ma giới dễ dàng nên không lên tiếng phản đối.
Thanh máu của cô sắp sửa chạm mức 0, phản kháng là chuyện vô ích, làm không tốt không khéo còn tự mình hại mình. Chi bằng đi theo bọn họ, dù sao đích đến của nhiệm vụ cuối cùng cũng là nơi bọn họ định đến.
Nghe bọn họ nói chuyện, có vẻ bọn họ định đưa cô đến Verdoga để giao cho đám quý tộc, đến lúc đó mới định chặt gãy cánh cô làm con mồi cho Ma vương nhân ngày sinh nhật hắn.
Đương nhiên Ninh Tịnh sẽ không để bọn họ tuỳ ý chặt gãy cánh cô, đợi đến lúc xong việc đi nhờ đến địa điểm cần đến, trước bữa tiệc, cô nhất định phải tìm cơ hội lấy được thứ mình muốn rồi yên lặng chuồn êm.
Sau khi Bỉ Đắc cùng Ai Mông nhặt được Ninh Tịnh thì niệm một chú ngữ trói buộc lên người cô, đưa cô vào Ma giới. Khi thân phận đổi thành " con mồi", còn mang trên cổ vòng cổ trói buộc vô hình, kỵ binh gác cổng lúc này không còn ngăn cô nữa.
Hai người này tuy là Ma vật cấp cao nhưng thật ra tuổi còn rất trẻ, chỉ tầm 200 tuổi đổ về. Nếu Ninh Tịnh vẫn còn sức mạnh như xưa thì chú ngữ này chỉ như muỗi đối với cô. Lạy chúa, giờ cô xuống cấp bị coi khinh như chó, đi hai bước thở dốc một bước, thôi vẫn đừng mơ quá đẹp thì hơn. ╮( ̄▽ ̄"")╭
Đằng sau cánh cổng Ma giới là thành phố giáp biên giới của Ma giới tên gọi là Hi Lai Trạch.
Bởi vì tiếp tục không được ăn cơm nên thanh máu của Ninh Tịnh lại rớt thêm 2 điểm. Cũng may việc đầu tiên Bỉ Đắc cùng Ai Mông làm sau khi tìm được chỗ nghỉ chân là gọi thức ăn. Ngoài việc chưa cho cô ăn thịt thì thật ra họ không khắc nghiệt với cô lắm.
Chín ngày chín đêm không ăn cơm, Ninh Tịnh miễn cưỡng lắm mới duy trì được hình tượng, từ tốn và cơm vào miệng. Thanh máu lúc này mới lắc lư nhảy lên 10 điểm.
Mổ heo trước hết phải nuôi heo béo tròn. Kế tiếp vì để tránh cho Ninh Tịnh giữa đường đã game over nên Bỉ Đắc cùng Ai Mông đã điều trị vết thương cho Ninh Tịnh. Chê thuốc tác dụng quá chậm nên bọn họ thử dùng ma pháp đen để trị liệu, đầu tiên họ thử nghiệm trên vết thương nhỏ trước.
Dựa vào kinh nghiệm khiến vết thương của A Tư Già Lạc càng thêm trầm trọng khi sử dụng ma pháp lần trước mà Ninh Tịnh cho rằng mình cũng như vậy. Ai biết cơ thể của cô lại hoàn toàn tiếp nhận ma pháp đen, miệng vết thương mau chóng đóng vảy.
Ninh Tịnh lúc này mới ngộ ra, sức mạnh Quang Minh bị rút cạn, thần cách bị tước bỏ khiến cô mất đi thần tính của người Thiên tộc, Brent đã từng khen ngợi thần tính của cô rất cao. Ngoại trừ cánh chưa hoá đen thì thực tế cô đã hoàn toàn được xem như một Ma vật hoàn chỉnh.
Khi trị liệu tới vùng xương sườn, Bỉ Đắc cùng Ai Mông đều không nén nổi kinh ngạc, nhìn vào độ lõm của xương sườn thì ít nhất phải gãy vài chiếc, chỉ sợ còn tổn thương đến nội tạng, khó trách mặt cô gái này trắng bệch như vậy.
Bị thương nặng thế này mà tự mình bước đi không một tiếng kêu than vãn, sự kiên cường giấu sau vẻ ngoài mỹ lệ thật sự khiến họ bội phục người Thiên tộc.
Bọn họ không hiểu người Thiên tộc cao ngạo đến mức nào mới có thể đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết vẫn không thèm lên tiếng cầu xin cứu mạng.
Ninh · sau khi được thêm buff không đau· Tịnh không biết mình đã thành công làm màu trước mặt hai Ma vật đi cùng. Sau khi được trị thương, thanh máu của cô dần dần nâng lên trên vạch cảnh báo, cô cũng không nhận được thông báo về giá trị cụ thể nữa. Tuy nhiên điều này có nghĩa cô không cần lo lắng mình có thể ngỏm bất cứ lúc nào.
Nửa tháng sau, Ninh Tịnh theo chân Bỉ Đắc cùng Ai Mông đến địa điểm cần đến —— thành Verdoga.
Verdoga là thủ đô của Ma giới, là thành phố sa đoạ huyền thoại trong các bài thơ.
Nơi này phù phiếm, thịnh vượng, mị hoặc, là thiên đường của Ma vật cấp cao. Ma thuật đen tạo ra bầu trời đầy trăng và sao, khiến một nơi phần lớn thời gian đều là ban đêm như Ma giới cũng có thể trông thấy ánh sao rực rỡ.
Giống như trong lời đồn, hoa hồng là biểu tượng có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi. Có thể thấy được Verdoga là thành phố đầu tiên được thành lập bởi A Tư Già Lạc, nó thực sự chứa đầy dấu ấn của hắn.
Khi đi ngang qua một vườn hoa, Ninh Tịnh thậm chí còn trông thấy cả một cánh đồng bất tận trồng toàn hoa hồng đen.
Trên đường cái không còn ngửi thấy mùi lưu huỳnh khó chịu, mỗi khi màn đêm buông xuống, các quán bar ở đây đều vô cùng náo nhiệt. Nữ ma vật eo nhỏ mông to, mái tóc xoăn bồng bềnh quyến rũ, trên người toả ra mùi thơm của nước hoa và khói thuốc, cặp đùi trắng nõn lộ ra thu hút mọi sự chú ý. Họ sẽ dựa vào quầy bar, thần thái tự tin và sóng mắt quyến rũ lướt qua từng chàng ma vật, khiến họ tự mình đi đến và chạm cốc với mình.
Nếu Đỉnh trời là Eden trên bầu trời linh thiêng không một tì vết thì Verdoga chính là địa ngục xấu xa tràn đầy quyến rũ.
Ninh Tịnh hít một hơi thật sâu.
—— Rốt cuộc cũng tới nơi, địa bàn của A Tư Già Lạc, cũng là nơi thực hiện nhiệm vụ cuối cùng.
Tác giả có lời muốn nói: Ây u...... Trứng Thối chương sau sẽ lên sân khấu, phong cách hiện tại của hắn chính là đồ đê tiện quyến rũ, hihi.