“Đào Kỳ nói, Chu Phần, cậu muốn hẹn hò với tôi cũng được thôi, nhưng kết hôn thì miễn bàn”, Uông Sảng nói.
Tần Kiệt: “...”
Cái thằng Đào Kỳ này bạo miệng thật đấy.
“Đây là câu gốc à?”
“Ừ, nguyên văn đấy!”, Uông Sảng gật gật đầu: “Từ đó trở đi, Chu Phần không bao giờ nhắc tới chuyện yêu đương hẹn hò cùng Đào Kỳ nữa, hai người này cùng lắm chỉ là bạn bè bình thường, có chút qua lại mà thôi!”
“Cái thằng Đào Kỳ này không biết điều gì cả!”, Tần Kiệt lắc đầu.
“Không phải cậu ta không biết đầu, mà thực sự không hứng thú nổi với Chu Phần!”, Uông Sảng giải thích: “Bởi vì tính tình Chu Phần không tốt như bạn gái của cậu ta!”
“Hiểu rồi!”, Cuối cùng Tần Kiệt cũng hiểu vì sao Đào Kỳ này nói năng không kiêng nể, không giữ thể diện cho người ta.
Người ta thường bảo trong mắt người thương hóa Tây Thi mà.
“Nếu là như thế thì có thể lợi dụng Chu Phần đấy!”, Tần Kiệt do dự trong chốc lát rồi cũng đồng ý với lựa chọn của Uông Sảng: “Sau đó thì sao, Chu Phần sẽ làm thế nào?”
“Rất đơn giản, cũng không khiến ai phải nghi ngờ!”, Uông Sảng mỉm cười: “Trước buổi thi, nhân lúc Đào Kỳ chưa vào trường thi, Chu Phần sẽ gọi điện thoại cho Đào Kỳ, bịa bừa một lý do, nói rằng lựa thời gian cùng nhau ăn bữa cơm, thu hút sự chú ý của Đào Kỳ trong một lúc.”
“Tôi sẽ nhân lúc Đào Kỳ nhận cuộc gọi để đặt phiếu dự thi của cậu ta vào một góc, để cậu ta nhận cuộc gọi xong sẽ không tìm được! Đương nhiên, để không khiến cậu ta nghi ngờ, tôi sẽ cố tình bao biện, giúp cậu ta tìm phiếu!”
“Đợi khi cậu ta tìm xong thì đã rất gần với thời gian bắt đầu thi rồi, tốt nhất khống chế thời gian để cậu ta có thể chạy tới điểm thi, không làm lỡ buổi thi!”
“Ngay sau đó, không cần tôi phải nói, cậu cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đúng không!”
Uông Sảng nhìn Tần Kiệt.
“Đợi đã! Vẫn còn một đề khác!”, Tần Kiệt ngẫm nghĩ trong thoáng chốc: “Ký túc xá của các cậu chỉ có một người à?”
“Bốn người đấy chứ!”
“Thế còn hai người nữa, cậu định xử lý thế nào? Lỡ như lúc đó họ cũng có mặt ở đó thì sao?”, Tần Kiệt hỏi.
“Đơn giản thôi, tôi sắp xếp xong hết rồi!”, Uông Sảng ghé lại gần, xòe lòng bàn tay ra.
“Có ý làm sao?”, Tần Kiệt không hiểu tại sao Uông Sảng lại xòe bàn tay ra.
“Để làm tốt chuyện này, tôi cứ cảm thấy hơi nguy hiểm, nên âm thầm mời bạn gái của hai người bạn cùng phòng khác ăn bữa cơm!”, Uông Sảng nói rồi cười cười: “Cậu hiểu chứ?”
“Ồ, tôi hiểu rồi, cậu mua chuộc bạn gái của hai người khác, đến lúc đó, họ sẽ bị bạn gái của mình gọi ra ngoài, tiện cho cậu hành sự, đúng không?”, Tần Kiệt phân tích.
“Đúng rồi, tôi nghĩ thế đấy. Thế nên là, tiền mời họ ăn cơm, phải chăng...”
“Bao nhiêu?”
“Năm trăm tệ!”
VietWriter
“Cho cậu sáu trăm!”, Tần Kiệt không nói nhiều lời, móc ra sáu tờ tiền giấy loại một trăm.
Chỉ cần có thể xử lý được Đào Kỳ, tiền nong không thành vấn đề.
Vả lại chuyện gì có thể dùng tiền để giải quyết được đều không đáng kể.
Ngay sau đó, hai người nói chuyện thêm một lát, Tần Kiệt yên tâm rời đi.
Trong chớp mắt, hai ngày cuối cùng cũng qua đi.
Họ nghênh đón kỳ thi tiếng Anh CET-6 của sinh viên Đại học toàn quốc.
Tần Kiệt gặp Tần Tuyết từ sáng sớm, ăn một bữa sáng, đi dạo trong vườn trường để thả lỏng tâm tình.
Sau đó mới tới thẳng địa điểm thi.
Cùng lúc đó.
Bên phía Đại học Nông nghiệp Hoa Trung.
Bên trong ký túc xá.
Reng reng reng ~
Điện thoại đổ chuông.
Một người bạn cùng phòng của Uông Sảng nhận điện thoại, cầm theo phiếu dự thi và bút, vội vàng ra khỏi phòng.
Trong ký túc xá chỉ còn lại ba người.
Reng reng reng ~
Đúng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là điện thoại của Đào Kỳ.
Đào Kỳ nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, có lẽ vì kiêng dè điều gì đó nên ra ngoài nghe máy.
Trong ký túc xá chỉ còn Uông Sảng và một người bạn cùng phòng khác.
Reng reng reng ~
Lại có tiếng chuông điện thoại.
Lần này là điện thoại của một người bạn cùng phòng khác.
Người này không ra ngoài mà vào phòng vệ sinh để nhận cuộc gọi.
Nhân cơ hội này, Uông Sảng thành công lôi được phiếu dự thi của Đào Kỳ ra khỏi ngăn kéo, kéo vào một quyển sách của cậu ta.
Sau đó vẫn thản nhiên thu dọn đồ đạc như không có chuyện gì.
Một lát sau, Đào Kỳ quay về phòng.
Tới khi mở ngăn kéo ra, cậu ta mới phát hiện phiếu dự thi của mình không cánh mà bay.
“Ơ, phiếu dự thi của tôi đâu mất rồi?”, Đào Kỳ hoảng loạn kêu lên.
Sắp đến giờ thi rồi mà không thấy phiếu dự thi đâu cả.
Thế này thì phải làm sao?
“Không thể nào, hôm qua tôi còn thấy cậu bỏ vào ngăn kéo mà, cậu tìm kỹ lại xem!”, Uông Sảng bước tới đề nghị.
“Làm sao thế?”, Đúng lúc này, người bạn cùng phòng còn lại bước ra khỏi phòng vệ sinh sau khi điện thoại, thấy Đào Kỳ hốt hoảng bèn tò mò hỏi.
“Không thấy phiếu dự thi của Đào Kỳ đâu cả, tìm giúp cậu ấy đi!”, Uông Sảng đáp.
“Không phải chứ, không phải tối qua cậu ấy bỏ vào ngăn kéo rồi sao?”
“Đừng nói nhiều nữa, mau tìm giúp cậu ta đi! À đúng rồi, chuyện của Đào Kỳ nhắc nhở tôi, tôi phải kiểm tra xem có bị lạc mất không nữa”, Uông Sảng nói.
“Cũng đúng!”
Uông Sảng và người bạn cùng phòng còn lại tiếp tục kiểm tra phiếu dự thi của chính mình, vẫn còn ở chỗ cũ.
Sau đó họ mới giúp Đào Kỳ tìm phiếu dự thi.
“Tìm thấy rồi, ở đây này!”, người bạn cùng phòng kia cầm một cuốn sách trên bàn, rũ rũ vài cái, phiếu dự thi của Đào Kỳ lập tức rơi ra.
“Sao lại ở chỗ này được nhỉ?”, Uông Sảng tỏ ra hoài nghi.
“Có lẽ Đào Kỳ bỏ vào trong này lúc nào đó mà cậu ấy quên mất”, người bạn kia suy đoán.
Reng reng reng ~
Đúng lúc này, điện thoại của người bạn cùng phòng kia lại đổ chuông.
“Không nói chuyện nữa, bạn gái tôi giục rồi, tôi đi trước đây!”
Người bạn kia cũng nhanh chóng bỏ đi.
Trong phòng ký túc xá chỉ còn lại Đào Kỳ và Uông Sảng.
“Đào Kỳ, kiểm tra lại xem bút thước và mấy thứ khác có bị sót không?”, Uông Sảng tỏ ra quan tâm.
Trông rất chân thành.
“Ừm, cảm ơn cậu đã nhắc!”
Đào Kỳ kiểm tra lại thêm lần nữa, nhưng cậu ta không biết rằng, đúng vào lúc này, tại địa điểm thi của cậu ta.
Có một người cầm phiếu dự thi giả, nhân lúc đông người, lén lút chui vào phòng thi, tìm tới vị trí của Đào Kỳ, nhân lúc người ta không chú ý, đặt một thứ gì đó dưới gầm bàn.
Sau khi quan sát dòng người trong phòng thi, thấy không ai chú ý, người này lại nhân lúc đông người ra vào, lặng lẽ bỏ đi.
Từ đầu đến cuối, làm rất bí mật.
Không một ai phát hiện ra người này có điều gì không ổn, cũng không một ai nghi ngờ.
Đến cả giám thị trên bục giảng cũng không để tâm.
Dù sao thì buổi thi chưa bắt đầu, giám thị cũng không thể hạn chế thí sinh ra vào phòng thi.
Huống hồ, thời gian thi khá dài, các học sinh muốn đi vệ sinh cũng không thể cấm đoán được.
Có thể nói rằng mọi việc cực kỳ thuận lợi.
Thời gian trôi rất nhanh, chỉ còn cách lúc bắt đầu tính giờ thi mười phút.
Sau khi phát hiện ra, Đào Kỳ chạy như bay tới địa điểm thi.
Khi tới nơi, lưng áo cậu ta ướt đẫm mồ hôi.
Rất đúng lúc, chỉ cách giờ làm bài một phút.
Giám thị bất giác liếc nhìn Đào Kỳ thêm một lần.
Khi kiểm tra phiếu dự thi và các giấy tờ liên quan của Đào Kỳ, thấy không có vấn đề gì, giám thị đành cho cậu ta vào phòng.
Lúc này cả phòng thi chỉ còn một mình Đào Kỳ chưa tới.
Không cần tìm kiếm.
Cậu ta thấy ngay vị trí của mình.
Đào Kỳ vội vàng bước tới chỗ ngồi, đặt giấy tờ xuống bàn.
Cậu ta cầm bút lên.
Chờ đợi đề thi được phát xuống sẽ chính thức làm bài.
Một lát sau, tiếng chuông báo vang lên.
Giám thị chính thức phát đề.
Kỳ thi tiếng Anh cấp sáu cho sinh viên Đại học mỗi năm một lần chính thức bắt đầu.
Cả trường đại học Công nghiệp Hồ yên tĩnh hẳn.
Bắt đầu bật bài thi kiểm tra năng lực nghe tiếng Anh...
----------------------------