“Không, không có gì!”, Trương Lâu béo vội vàng tránh ra: “Tôi còn có việc, hai người từ từ nói chuyện nhé!”
Nói xong, Trương Lâu béo bỏ chạy như một chú thỏ con đang sợ hãi.
Thấy vậy Tần Tuyết líu lưỡi không nói nên lời.
Sửng sốt hồi lâu, cuối cùng cô ấy mới nói: “Cậu ta làm sao vậy?”
“Quỷ mới biết!”, Tần Kiệt nhún nhún vai: “Đi thôi, đi ăn thôi!”
“Ăn ở đâu?”
“Em nói đi chỗ nào thì đi chỗ đó!”
“Nếu không thì chúng ta không đi ăn nữa, đi hái dâu đi!”, Tần Tuyết sờ bụng đề nghị.
“Hả? Cái đó, đi hái dâu tây à?”, Tần Kiệt rất muốn từ chối, nhưng khi anh thấy ánh mắt rất muốn ăn dâu của Tần Tuyết, cuối cùng anh đành phải đầu hàng.
“Được thôi, đi hái dâu tây!”
“Em biết anh sẽ đi mà, mau chóng đi thôi!”
Tần Tuyết vui sướng kéo Tần Kiệt đến thẳng vườn dâu tây.
“Mai là đêm giáng sinh, anh muốn làm gì không?”, trên đường đi Tần Tuyết hỏi.
“Ăn táo thôi, còn có thể làm gì nữa?”, Tần Kiệt nhàn nhạt nói.
“Không được. Em muốn đi dạo phố, em còn muốn đi xem phim nữa!”, Tần Tuyết không đồng ý với đề nghị của Tần Kiệt.
“Chắc chắn tối mai sẽ rất đông, không đi có được không?”, Tần Kiệt có chút bất đắc dĩ, anh thật sự không muốn thức trắng đêm.
“Không được. Lâu lắm rồi em không được đi xem phim, nhất định phải đi!”, Tần Tuyết kiên quyết muốn đi.
“Gần đây, hình như không có phim nào hay mà nhỉ?”, Tần Kiệt lọc qua một lượt, anh cau mày.
“Ai nói là không có hả? Có tận 3 bộ phim đó. Nghe nói đều rất hay, tối mai em muốn đi xem tất!”
“3 bộ? Nhiều như vậy sao? 3 bộ nào vậy?”, nói thật, gần đây Tần Kiệt rất bận cho nên anh không có thời gian quan tâm đến phim ảnh.
Anh không thể nhớ được nhiều chuyện ở kiếp trước xảy ra vào năm 2007, có quỷ mới biết những bộ phim nào sẽ được công chiếu vào tháng 12 năm nay.
“Có phim Đầu Danh Trạng!”
“Hả? Có diễn viên Lưu Đức Hoa, Lí Liên Kiệt và Takeshi Kaneshiro đúng không?”
“Đúng vậy, chính là 3 người bọn họ, nghe nói đây là một bộ phim nam, đặc biệt sản xuất ra để cho đám con trai các anh xem đó, nhưng em bằng lòng chiều theo ý anh, em sẽ cùng anh xem hết bộ phim!”
“Được rồi. Còn 2 bộ phim kia thì sao, là những phim gì?”, Tần Kiệt hỏi.
“1 bộ tên là Hiệu lệnh tập kết!”
“Cái gì?”, Tần Kiệt có chút kinh ngạc.
Kiếp trước anh đã từng xem phim Hiệu lệnh tập kết, đây là một bộ phim chiến tranh rất đặc sắc.
Cảnh tượng hùng vĩ, cũng rất cảm động.
Không ngờ rằng đó là bộ phim được chiếu vào tháng 12 này.
VietWriter
“Được, nghe nói bộ phim này rất nổi tiếng, chúng ta có thể đi xem!”
Tần Kiệt gật gật đầu: “Còn 1 bộ nữa tên là gì?”
“Hì hì ~”
Bỗng nhiên Tần Tuyết nhìn chằm chằm vào Tần Kiệt không nói gì.
Tần Kiệt sợ hãi: “Sao vậy? Làm gì mà em dùng ánh mắt sắc nhọn như vậy nhìn anh chứ? Anh nói sai chỗ nào sao?”
“Bộ phim cuối cùng là bộ phim mà đàn ông các anh ai cũng thích xem!”, Tần Tuyết nói xong, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa.
Tần Kiệt càng cảm thấy tò mò hơn.
Phim gì mà có thể làm cho Tần Tuyết có vẻ mặt như vậy chứ?
“Đừng có mà thừa nước đục thả câu nữa, rốt cuộc là phim gì?”
“Sắc giới do đạo diễn Lí An quay phim!”
Tần Kiệt: “…”
Anh có chút ngây ngốc.
Sắc Giới?
Đó không phải là bom tấn tiếng tăm lừng lẫy do Lương Triều Vỹ và Thang Duy thủ vai sao.
Nghe đâu đây được cho là bộ phim truyền hình đầu tay của Thang Duy.
Hy sinh không ít.
Từ đó mới nổi tiếng đến như vậy.
Đạo diễn Lí An cũng giành được rất nhiều giải thưởng quốc tế nhờ bộ phim Sắc Giới.
Kiếm được rất nhiều tiền.
“Sao? Có phải là anh rất mong chờ không?”, Tần Tuyết lay lay cánh tay Tần Kiệt dò hỏi.
“À…”, Tần Kiệt vuốt vuốt mũi nói: “Tàm tạm thôi!”
“Anh nói điêu!”, Tần Tuyết bĩu môi.
“Thật sự anh chỉ cảm thấy tàm tạm thôi mà, anh nói sai chỗ nào sao?”, Tần Kiệt nói.
“Anh dám nói anh không suy nghĩ lung tung không?”, Tần Tuyết trừng mắt nhìn Tần Kiệt.
“Không, không có! Thật muốn suy nghĩ lung tung, anh, anh…”
“Anh cái gì mà anh? Nói thẳng ra xem nào!”, Tần Tuyết ném cho Tần Kiệt một cái nhìn lạnh lùng.
“Anh chỉ suy nghĩ bậy bạ với em thôi!”, Tần Kiệt nói.
Tần Tuyết: “…”
Choáng váng.
Sau khi lấy lại tinh thần, Tần Tuyết nhéo mạnh lên người Tần Kiệt.
“Tần Kiệt anh hay lắm, quả nhiên rắp tâm anh không trong sáng, xem em xử lý anh như thế nào!”
“Em mưu sát chồng à!”
…
Một bản nhạc đêm cứ thế trôi qua.
Buổi chiều ngày hôm đó sau khi tan học, Trương Lâu béo chiêu đãi bọn Tần Kiệt.
Cậu ta còn đặc biệt dẫn bạn gái Dương Liễu đi ăn chung với Tần Kiệt, Tần Tuyết, còn có Khương Tiểu Nha bốn mắt nữa.
Duy chỉ thiếu mỗi Vương Tinh.
Có chút lấy làm tiếc.
Kể từ khi cậu ta xin nghỉ phép một tuần cho đến nay, cậu ta cũng không trở lại kí túc xá.
Suốt một tháng, bọn họ chỉ chạm mặt nhau ở trên lớp, sau khi tan học, cậu ta lại vội vàng rời đi.
Gọi điện thoại cho cậu ta lúc nào cũng thấy tắt máy.
Không biết được rốt cuộc Vương Tinh đang làm cái gì.
Ba người Tần Kiệt đang cùng nhau trò chuyện, vô tình nhắc đến chuyện của Vương Tinh.
Bọn họ luôn cảm thấy rằng Vương Tinh có gì đó không bình thường cho lắm.
Tần Kiệt có chút hoài nghi, anh quyết định lần sau gặp Vương Tinh, nhất định anh sẽ nói chuyện riêng với cậu ta.
Bọn họ không chỉ là bạn học cùng lớp mà còn là bạn cùng phòng.
Dù thế nào thì cũng phải quan tâm một chút.
Nếu không, cuộc sống thời đại học sẽ không được hoàn mĩ.
Một bữa cơm, xen lẫn nhiều cảm xúc lẫn lộn khác nhau, lúc thì vui vẻ, lúc thì cảm thấy hơi thiếu thiếu thứ gì đó.
Khi bọn họ bước ra khỏi nhà hàng đã là 8 giờ tối.
Khương Tiểu Nha không có bạn gái, một mình cậu ta về kí túc xá trước.
Tần Kiệt và Tần Tuyết, Trương Lâu và Dương Liễu đến thẳng vườn dâu tây.
Một lúc sau, từ vườn dâu tây trở về, vừa về đến kí túc xá.
Tần Kiệt nhận được cuộc gọi do Tạ Quan Lâm gọi đến.
Tạ Quan Lâm nói rằng chuyện Tần Kiệt đưa ra, anh ta đã đề cập với nhà trường.
Nhà trường đang trong quá trình cân nhắc, xem xét.
Bởi vì Đào Kỳ tạo ra quá nhiều scandal trong khoảng thời gian gần đây.
Nó ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh của Hoa Nông.
Phía nhà trường đã chấm dứt hợp tác với Đào Kỳ.
Đối với các ứng cử viên tiếp theo, nhà trường muốn sinh viên tìm ra vài người có nhân phẩm tốt.
Tạ Quan Lâm nói rằng mỗi sinh viên chỉ được đề cử một người có đủ tư cách.
Sau khi Tần Kiệt biết chuyện, anh kêu Tạ Quan Lâm để ý nhiều hơn là được, nếu cần Tần Kiệt giúp sức, Tần Kiệt sẽ sẵn sàng giúp sức.
Tạ Quan Lâm nói rằng không thành vấn đề.
Hai người hàn huyên một lúc, sau đó kết thúc cuộc gọi.
Vừa cúp máy, Uông Sảng lại gọi đến.
Uông Sảng chỉ có một mục đích.
Đó chính là báo cáo tiến độ chỗ Đào Kỳ cho Tần Kiệt.
Uông Sảng nói rằng nhà trường đã cân nhắc hết lần này đến lần khác, phía nhà trường cảm thấy rằng Đào Kỳ không thích hợp làm người phụ trách hạng mục thu gom phế liệu của Hoa Nông.
Cậu ta làm hỏng hình ảnh của Hoa Nông, do vậy nhà trường quyết định hủy bỏ hợp tác với Đào Kỳ.
Bọn họ dự định lựa chọn một người khác.
Còn Đào Kỳ ấy mà, sau khi biết chuyện, cậu ta uống rượu đến nỗi say khướt từ chiều, bây giờ vẫn đang ngủ như chó chết ở trong kí túc xá.
Cả kí túc xá tràn ngập mùi rượu.
Cuối cùng đám bạn cùng phòng của cậu ta không chịu nổi nữa, lần lượt ra ngoài.
Sau khi Tần Kiệt biết được, anh nói câu cảm ơn, anh còn kêu Uông Sảng không được lơ là khinh suất.
Tiếp tục chú ý đến Đào Kỳ.
Lý do chỉ có một.
Khi con người ta đến bước đường cùng thì chuyện gì cũng có thể làm ra.
Càng ở những phút cuối càng phải thận trọng, cẩn thận, để tránh Đào Kỳ phát hiện ra điều gì đó rồi phản công.
Uông Sảng nghe được ra Tần Kiệt đang lo lắng cho cậu ta.
Trong lòng cậu ta có chút cảm động, sau khi nói câu cảm ơn, cậu ta liền kết thúc cuộc gọi.
Cuối cùng Tần Kiệt cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh nhắc nhở Uông Sảng, hoàn toàn là nghĩ trên phương diện hợp tác.
Bây giờ Đào Kỳ đã là con hổ giấy không có răng nanh và móng vuốt nữa rồi.
Cậu ta không thể uy hiếp được anh nữa.
Tiếp theo, phải giải quyết ổn thỏa chỗ ông chủ Tiêu.
Sau khi giải quyết ổn thỏa chỗ ông chủ Tiêu, năng lượng của anh sẽ đổ dồn lên siêu thị và khu vui chơi thể thao.
Suy cho cùng, việc thu gom phế liệu chỉ là bàn đạp để anh giẫm lên.
Công việc này chỉ thêm được một chút thu nhập mà thôi.
Có thể có có thể không.
Trọng tâm thực sự của anh là phát triển các doanh nghiệp có triển vọng lớn như siêu thị và khu vui chơi thể thao!
----------------------------