Người giúp việc tiểu nhã thấy Băng Dao trở lại, vui vẻ chạy đến xách đồ giúp cô.
Cuộc sống ở nhà họ Thẩm giống như “Kim ốc tàng kiều” (1) vậy
(1) Chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu người tình
Cuộc sống không có chút tự do, ngay cả ăn cơm cũng có rất nhiều người giúp việc đứng ở bên cạnh.
Cô cũng không dám đi lại lung tung. Sợ bị quản gia Từ trách mắng.
Đến tối, Ngự Giao vẫn chưa về.
Doãn Băng Dao cố gắng kiềm chế sự hốt hoảng trong lòng, cô muốn rời khỏi nơi này.
Khoác chiếc áo khoác vào người, quyết định ra vườn hoa hít thở không khí trong lành
Vừa bước chân ra tới cửa phòng, đã nghe thấy tiếng cười “hi hi ha ha”
Tiếng cười sắc bén, âm trầm của người phụ nữ lúc gần lúc xa văng vẳng trong khu biệt thự cổ, khiến Doãn Băng Dao nổi da gà.
Là ai đang cười?
Doãn Băng Dao vô cùng sợ hãi, cẩn thận lắng nghe, có tiếng bước chân.
Lòng hiếu kỳ thu hút bước chân cô, từng bước từng bước đi về phía phát ra tiếng cười.
Bình thường biệt thự nhà họ Thẩm luôn bật đèn sáng trưng tới tận đêm khuya. Nhưng đêm nay hầu như đèn điện đều được tắt đi gần hết, trên hành lang chỉ có những tia sáng yếu ớt của chiếc đèn tường, chỉ có có thể lờ mờ nhìn thấy con đường dưới chân
Trên ô cửa sổ, thổi đến một cơn gió lạnh.
Doãn Băng Dao cảm giác sống lưng lạnh buốt.
Chẳng lẽ, nhà họ Thẩm có ma? Cho nên quản gia Từ mới không cho cô đi lại lung tung, nói cái gì mà nhà họ Thẩm có một số nơi người khác không thể đi tới.
Trong lòng lòng vô cùng sợ hãi, nhưng Băng Dao vẫn kiên trì đi về phía trước.
Cô không hiểu về con người của Ngự Giao lắm, bình thường đều để anh ta tùy ý sắp xếp, anh ta nói thế nào chính là thế đó.
Nếu hiểu biết về nhà họ Thẩm rõ hơn liệu có hiểu về Ngự Giao nhiều hơn hay không, như vậy, cô sẽ có thể tìm được cơ hội rời khỏi anh ta?
Cắn răng, Doãn Băng Dao ngẩng đầu tiếp tục đi về phía trước.
Đi tới khúc ngoặt phía trước, đột nhiên nhìn thấy một bóng người phụ nữ tóc tai bù xù, cái bóng đó giống như đang chạy trốn, chỉ trong chớp mắt liền không nhìn thấy nữa.
Doãn Băng Dao trợn to hai mắt, khó tin về thẳng hành lang u ám phía trước.
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, Doãn Băng Dao sợ tới mức thét lên một tiếng: “A…”
“Cô đang làm gì ở đây?” Người đàn ông phía sau lớn tiếng quát.
Nghe thấy tiếng Ngự Giao, Doãn Băng Dao thở phào một cái.
Cô xoay người lại, kích động chỉ chỉ hành lang phía trước: “Tôi, tôi vừa thấy một bóng người chạy về phía đó”
Nghe thấy những lời này, vẻ mặt Ngự Giao liền trở nên u ám: “Cô đang nói linh tinh gì đó? Nhà họ Thẩm nhiều người như vậy, không lẽ cô cho rằng mình nhìn thấy ma?”
Ma? Đúng vậy, vừa rồi thực sự cô cho rằng đó là ma
“Không, người tôi nhìn thấy là một người phụ nữ tóc tai bù xù, rất không bình thường”
“Tôi nghĩ cô mới là người không bình thường, đi, theo tôi về phòng” Ngự Giao kéo cô đi.