Đang trên đường về, lại nhận được điện thoại của Đồng Lịch Khâm: "Con đi hay chưa?"
Đồng Dương a một tiếng, chưa kịp mở miệng, Đồng Lịch Khâm đã nói: "Trong nhà không thể nói những lời đó với Trác Hướng Minh, có biết hay không?"
Đồng Dương thầm nghĩ ngài còn biết chuyện này, con hết sức cảm động: "Con biết rồi ba."
"Nếu không thì chớ có đi." Tối hôm qua Đồng Lịch Khâm càng nghĩ càng thấy không đúng, buổi sáng ra thông cáo với Đồng Dương mới tìm lại chút lý trí, "Chuyện này cũng không cách nào để nói. Để hai đứa nó tự xem đi."
Đồng Dương còn chưa có thoát khỏi lúng túng, nhất thời tức giận không nhẹ: "Ngài mau nghỉ ngơi đi. Cả ngày đắn đo cái gì đâu? Hay là nguy cơ trung niên bây giờ mới đến?"
Đồng Lịch Khâm thẹn quá hóa giận: "Ai! Tôi không nên gọi điện thoại cho các người, chỉ mất thời gian của tôi thôi."
Đồng Dương nói: "Được, ngài rất chính trực."
Đồng Lịch Khâm nói: "Đừng nói mò ở trước mặt em trai con."
Đồng Dương nói: "Biết rồi."
Trác Hướng Minh đi làm, nhận được bưu kiện của Đồng Lịch Khâm, phía trên là cách liên lạc với hai chuyên gia liên quan tới bệnh tình của Lâm Duyệt Hoa. Tối hôm qua gọi điện thoại cũng vì việc này. Trác Hướng Minh trả lời: "Cảm ơn ba ba, làm phiền ngài."
Đồng Lịch Khâm không trả lời, chắc là đang ngủ.
Hôm nay là thứ sáu, Trác Hướng Minh dẫn Đồng Yến ăn cơm ở bên ngoài, sau đó hắn còn hẹn gặp người, nên đưa Đồng Yến đi bệnh viện trước.
Trác Gia Thước và Trác Chính Đức mới vừa đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Lâm Duyệt Hoa và Đồng Yến, trong phòng đồ vật rõ ràng nhiều hơn, nhiệt độ cũng cao. Đồng Yến ngồi ở trên ghế sa lông nhỏ, cặp sách để ở một bên, mặt bị hung nóng có hơi hồng.
Lâm Duyệt Hoa nói: "Nóng thì con cởi áo khoác ra đi."
Nghe bà nói Đồng Yến mới bắt đầu cởi quần áo, Lâm Duyệt Hoa nở nụ cười: "Lại còn kéo dây kéo kín như vậy, thằng nhỏ ngốc, nóng cũng không biết."
Đồng Yến hé miệng cười cười, ôm áo khoác trong lồng ngực, hỏi Lâm Duyệt Hoa: "Ngày hôm nay mẹ thế nào?"
Lâm Duyệt Hoa nói: "Vẫn như vậy, lại là một đám bác sĩ y tá ồn ào làm mẹ đau đầu, cái này không cho cái kia cũng không được."
Đồng Yến nghiêm túc nói: "Phải nghe lời bác sĩ."
"Được." Lâm Duyệt Hoa nói, "Con sao rồi? Nghe thằng cả nói gần đây con đang điền nguyện vọng?"
Đồng Yến gật đầu: "Dạ đúng, xế chiều hôm nay xác nhận xong rồi."
Cậu và Trác Hướng Minh cùng chọn trường học, ngay trong thành phố, cách nhà bốn mươi phút đi xe.
Lâm Duyệt Hoa khẽ mỉm cười, nếp nhăn khóe mắt rất rõ ràng: "Mấy đứa nhỏ cỡ tuổi con không phải đều thích chạy ra bên ngoài sao?"
"Thật ra lúc thường con cũng ra ngoài không ít." Đồng Yến nói, "Lúc trước không có thời gian, đến kỳ nghỉ năm nay con có thể ra ngoài chơi, Trác Hướng Minh nói anh ấy có thể nghỉ phép năm."
Hơn nữa Trác Hướng Minh còn nói bây giờ bởi vì Đồng Yến không có ý nghĩ cụ thể, thời gian lại đến, mấy năm nữa nếu như Đồng Yến vẫn phải tiếp tục đi học, vậy chắc chắn không thể ở lại Giang Đô, tới lúc đó hắn sẽ đi cùng Đồng Yến.
Đồng Yến như vậy, có tự giác như cô dâu nhỏ đối mặt với "Mẹ chồng ác", cho nên không nói với Lâm Duyệt Hoa.
Cậu cảm thấy chính mình không có tiền đồ, cứ luôn muốn cùng với Trác Hướng Minh.
Lâm Duyệt Hoa nói có kế hoạch là tốt rồi, rồi hỏi cậu chút việc nhỏ trong sinh hoạt.
Đồng Yến sợ bà mệt, sau một lát lại nói: "Mẹ có muốn nghỉ ngơi hay không?"
"Mẹ không mệt." Lâm Duyệt Hoa nói, "Nằm cả ngày, cứ trông con tới để có thể nói chuyện một chút."
Trác Gia Thước sắp kết hôn với Đồng Dương, Lâm Duyệt Hoa không mấy yên tâm, nhưng lại không thể nói mình không yên lòng. Đồng Yến an ủi bà: "Anh của con rất tốt, cũng rất biết cách chăm sóc người khác, hơn nữa anh ấy cũng sẽ không cãi nhau với ai."
Lâm Duyệt Hoa cũng không khách sáo với cậu, nhẹ giọng nói: "Mẹ còn không biết sao, tính cách hai đứa bọn nó cũng không khiến người bớt lo. Chuyện nhà chúng ta mẹ cũng rất sầu, thật không biết được... Con cháu tự có phúc của con cháu đi, con và Hướng Minh sống cho tốt."
Nói đến chuyện của cậu, Đồng Yến gật đầu nói: "Anh ấy rất tốt với con, sức khỏe của mẹ cũng sẽ tốt lên."
Lâm Duyệt Hoa cười cười.
Nhìn cậu ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó, tay đặt ở trên đầu gối, có đôi khi như một đứa nhỏ ngây thơ, nhưng vóc dáng lớn lên chắc chắn rất cao, cũng biết nói lời an ủi người, khi ở chung làm người rất thoải mái.
Lâm Duyệt Hoa chú ý tới lúc nãy Trác Hướng Minh quay đầu lại nhìn cậu một cái rất ngắn ngủi, đứa nhỏ này chọc người yêu thích, thằng con cả của bà yêu thích vô cùng.
——
Một mùa hè Đồng Yến chưa đầy mười chín tuổi trôi qua bận rộn vô cùng, sau khi kết hôn phải gặp mặt người lớn hai bên, còn về nhà nhỏ của mình, cậu thường đến bệnh viện chơi với Lâm Duyệt Hoa, sau đó dứt khoát sửa lại thời gian ăn cơm, ở bệnh viện làm một nửa bài tập trước, sau khi về nhà ăn cơm lại tiếp tục làm phần còn lại.
Giữa hè còn chưa tới, ve cũng lười biếng động, ban đêm chỉ có vài tiếng côn trùng kêu vang tháng sáu cậu tham gia thi đại học, môn thi cuối cùng kết thúc, thí sinh đều tràn ra ngoài, tiếng người huyên náo ầm ĩ, Trác Hướng Minh chờ ở hàng cây bên đường đối diện phòng thi, bên người người người nhốn nháo, vẫn dễ thấy như vậy.
Trên người hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, hai tay đều cắm ở trong túi quần tây, hai chân đứng hơi tách ra, vai rộng eo hẹp, lúc im lặng suy nghĩ gò má anh tuấn lại mang chút lạnh nhạt.
Đồng Yến đi tới, đứng cách vài bước ở ngoài, dùng túi giấy che lên đỉnh đầu chắn mặt trời, sau một lát, Trác Hướng Minh nhìn lại, trong mắt lập tức mang theo nụ cười.
Đồng Yến chạy tới chỗ hắn, chỉ cách mấy bước, còn cố ý nhào vào trong lồng ngực Trác Hướng Minh.
Trác Hướng Minh dùng hai cánh tay ôm cậu, nụ cười trên mặt càng rõ ràng: "Có đói bụng hay không?"
"Muốn ăn lẩu." Đồng Yến ngửa đầu nhìn hắn.
"Ăn thôi." Trác Hướng Minh khẽ vuốt trên lưng cậu, cuối cùng vẫn ôm lấy cậu, "Cực khổ rồi."
Đồng Yến kiễng mũi chân, ôm sát bên mặt hắn, tóc Trác Hướng Minh mới vừa cắt không lâu nên có chút đâm tai, Đồng Yến vê lỗ tai hắn nói: "Khổ cực như vậy, em muốn bồi thường."
Hô hấp Trác Hướng Minh ngừng lại, cũng may rất nhanh lại có vẻ như không có chuyện gì xảy ra: "Được."
Gần đây Đồng Yến quả thực mệt, mỗi lần nói muốn, Trác Hướng Minh ôm cậu giải quyết xong cũng là lúc cậu buồn ngủ không mở mắt nổi, tính như vậy, hai người đã có hơn nửa tháng không chân thật mà làm.
Ngày hôm trước Đồng Yến lên án hắn giảo hoạt, dạy bảo xong lại ngoan hề hề lôi kéo hắn hôn môi, ngọt vô cùng. Chỉ có Trác Hướng Minh biết ý chí của mình có bao nhiêu bạc nhược, từ bên cạnh bàn học hôn đến trên giường, liếc mắt nhìn thời gian đã sắp mười hai giờ, hắn vẫn dụ dỗ Đồng Yến ngủ.
"Đi gặp mẹ trước." Đồng Yến sắp xếp.
Trác Hướng Minh nói: "Được." Hắn nắm chặt tay Đồng Yến, "Xe dừng có hơi xa, chúng ta đi một đoạn."
Túi giấy Đồng Yến cầm bị Trác Hướng Minh nhận lấy, hai người nắm tay đi từ từ trên lề đường dọc bờ sông. Chạng vạng đầu hạ gió nhẹ, thổi bay áo sơ mi trắng của Trác Hướng Minh, cũng thổi bay T shirt tơ tằm của Đồng Yến.
Lâm Duyệt Hoa chuyển đến viện điều dưỡng, hai người đi thăm bà trước, trạng thái vẫn được, chính là gặp nhiều, gần đây Đồng Yến đã quen hơn một ít, thấy bà buồn lại lôi kéo Trác Hướng Minh đi.
Chờ cơm nước xong về đến nhà, Đồng Yến vào cửa lập tức ném túi giấy lên trên ghế sa lông một cái, hô to: "Giải phóng! Giải phóng!"
Trác Hướng Minh mới vừa cầm chuyển phát nhanh từ bệnh viện tiến vào, tiện tay khiêng cậu lên lầu, Đồng Yến không sợ, nắm chặt tiếp tục nói ẩu nói tả: "Em muốn tự do mà làm tình! Vui vẻ! Hạnh phúc!"
Trác Hướng Minh không nhịn được cười cười hôn cậu, đứng ở chỗ ngoặt cầu thang một hồi lâu, Đồng Yến sốt ruột đẩy hắn: "Đi lên, đi lên."
Tác giả có lời muốn nói:
Không muốn tiết lộ họ tên Trác Hướng Minh tiên sinh đưa lên thần bí tin tức một cái: 2018. 12. 25 muộn mười điểm khăn quàng 【 cái đu quay tại tại tại thời điểm 】 tư tín đặt mua đoạn ảnh xem thủy băng nguyệt biến thân cực kỳ đẹp đẽ
Chú ý xem thông tin, đừng ở sai lầm thời gian gửi đi sai lầm tin tức. Chỉ cần ngươi tỉ mỉ, chúng ta có thể có đoạn tình.