Cô gái ăn mặc xinh đẹp, quỳ trên nền đất lạnh băng lại dơ bẩn, mà người đàn ông bên cạnh cô, bẩn đến mức nhìn không rõ mặt, nhưng cô không chút ghét bỏ, đưa tay cầm lấy tay anh.
Đôi tay kia, bẩn đến mức cả móng tay cũng đều là bùn.
"Anh có biết mọi người đều lo lắng cho anh không," Ngôn Dụ nhìn anh, giọng nói lại mềm mại.
Tưởng Tĩnh Thành nhìn hốc mắt cô đỏ bừng, nắm tay mình mãi không buông, giống như một giây sau anh có thể chạy đi mất. Không cần nghĩ cũng biết, cô đã bị dọa sợ rồi.
Khuôn mặt này của anh, duy nhất chỉ có đôi mắt là đen sáng lấp lánh: "Anh nên liên lạc với mọi người sớm hơn."
Không phải không muốn liên lạc, mà thật sự không có cách. Sau khi anh bị nước lũ cuốn đi, cứ trôi mãi trên sông. Nhưng anh đã liên tục mấy ngày không nghỉ ngơi tốt, cho dù là người sắt lúc này cũng cực kì mệt. Lại thêm dòng nước quá mạnh, anh căn bản không có cách nào bơi lên bờ được, cho nên cứ bị cuốn trong nước trôi đi mười mấy mét.
Đến khi anh dùng chút sức lực cuối cùng để lên bờ, không ngờ vừa lên được thì hôn mê.
Anh được quần chúng phát hiện, gọi 120 đưa đến bệnh viện. Trước trước sau sau mất bốn năm tiếng, đến khi anh tỉnh lại, đã ở bệnh viện. Thiết bị truyền tin trên người anh đã không còn nữa, muốn tìm y tá mượn di động gọi điện thoại, kết quả chỗ truyền dịch trong phòng truyền dịch không đủ, anh nhường chỗ cho người khác, còn mình thì ra ngoài ngồi.
Vừa ngồi thì ngủ mất.
Là thật sự mệt, nên vừa ngồi xuống, mí mắt liền sụp xuống, dù trong đầu có nhiều chuyện hơn nữa, cũng không thể ngăn được cơn mệt mỏi kia.
Nhưng những chuyện này, anh không muốn để Ngôn Dụ biết. Sợ cô lo lắng, sợ cô đau lòng, sợ cô sẽ lộ ra vẻ mặt khổ sở. Cô gái của anh, phải nên vui vẻ.
"Cô......" Lúc này y tá cầm túi truyền dịch quay lại, nhìn thấy hai người nơi góc tường, thì sững sờ.
Quả thực là một màn này quá kì lạ.
Cô gái đang quỳ bộ dạng thật sự xinh đẹp, gương mặt trắng sáng không tì vết lại tinh xảo, áo sơ mi và quần ống rộng mặc trên người tuy đơn giản, nhưng lại vô cùng có phong cách. Trái lại người đàn ông đang dựa tường, mặc dù đôi chân dài rất hút mắt, nhưng trên người quả thực là quá bẩn.
"Là người nhà sao?" Y tá nhìn bàn tay nắm chặt của họ.
Ngôn Dụ liền gật đầu, "Phải."
Rõ ràng chỉ một chữ, nhưng lại khiến người đàn ông bên cạnh nghiêng đầu nhìn cô, nhếch môi mỉm cười.
Thế nhưng bùn trên mặt anh đều khô cả, vừa nhếch môi, thì từng mảng bùn rơi xuống. Bùn khô màu vàng, một lớp mỏng, lúc rơi xuống, vừa vặn rơi trên tay Ngôn Dụ.
Y tá đang muốn cười, Ngôn Dụ cúi đầu lấy ra khỏi túi xách một gói khăn ướt. Rút ra một tờ, tỉ mỉ lau lên mặt anh, người ban đầu đầy bùn đất, cuối cùng cũng dần lộ ra gương mặt rõ ràng.
Bùn đất trên lông mày được lau đi, lộ ra đôi mày kiếm đen rậm, anh khí bức người.
Bùn trên gò má và cánh mũi cũng được lau sạch, nửa khuôn mặt lộ ra giờ phút này, đã hiện ra vẻ đẹp trai tuấn tú vốn có. Thẳng đến khi Ngôn Dụ lau sạch sẽ đất vàng xung quanh miệng anh, thì khuôn mặt anh mới hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ như trước đây.
Y tá nhìn Ngôn Dụ từng chút từng chút lau sạch bùn đất trên mặt anh, giống như đang làm ảo thuật, từ một tượng đất, từ từ biến thành một đại soái ca tuấn tú. Ngay cả y tá cũng nhìn đến ngẩn ngơ, nhìn mãi, gò má vụt đỏ ửng.
Ngôn Dụ tỉ mỉ quan sát trên mặt anh, rồi mới nhếch môi mỉm cười: "Thật đẹp."
Ánh nắng chiếu lên mặt anh, rõ ràng từ mái tóc đến quần áo đều bẩn, nhưng lộ ra vẻ đẹp trai thế này cũng đủ chói mắt, ngay cả lông mi cong vút, cũng nhuộm lên màu vàng của ánh nắng.
Đợi Ngôn Dụ lau xong gương mặt anh, thì mới ngẩng đầu lên, nhìn y tá ở bên cạnh hỏi: "Muốn đổi túi truyền cho anh ấy sao?"
Được cô nhắc nhở như vậy, y tá mới hồi hồn, đỏ mặt gật đầu liên tục: "Phải, phải."
Nói xong, cô ấy đưa tay lấy túi truyền dịch trên giá xuống, sau khi rút đầu truyền, thì đổi túi mới.
Làm xong xuôi, y tá mới xấu hổ nói: "Vẫn phải phiền các người đi nộp tiền."
Sau khi cô ấy đi, Ngôn Dụ cầm túi xách, muốn đi nộp tiền cho anh. Nhưng vừa đi được hai bước, lại quay đầu nhìn một cái, cô gái này kể từ sau khi trùng phùng, cũng chưa bao giờ bám anh đến vậy. Trước đây cô biết tình hình công việc của anh đặc thù, thời gian có thể ở cùng cô rất ít, cho nên một lòng làm bạn gái tốt, chưa từng cản trở anh.
Lúc này cô đi nộp tiền, thì một bước quay đầu ba lần.
Tưởng Tĩnh Thành cảm thấy buồn cười, nhưng lúc này anh quả thực là quá mệt, ngay cả nhấc tay cũng khó khăn. Cho nên cuối cùng anh hơi hất cằm, buồn cười nói: "Anh sẽ không chạy đâu."
Chỉ ở đây đợi em.
Sau khi có được lời bảo đảm này, Ngôn Dụ mới đi thẳng đến sảnh tầng một nộp tiền.
Trên đường đi, cô cũng không quên điện thoại cho Mạnh Tây Nam.
Mạnh Tây Nam vừa nghe máy, thì nghe thấy giọng nói vui vẻ ở đầu dây bên kia: "Em tìm thấy anh ấy rồi."
Fuck, trong lòng Mạnh Tây Nam xẹt qua vô số suy nghĩ. Hơn ngàn người đã tìm Tưởng Tĩnh Thành bốn năm tiếng đồng hồ, ngay cả weibo thông báo trên mạng cũng chuyển tiếp hơn mười mấy vạn, nhiều người như vậy, nhưng lại thật sự được cô tìm thấy,
Mạnh Tây Nam luôn kiên trì với chủ nghĩa duy vật, vậy mà giây phút này cũng tin vào hai chữ duyên phận này.
Ngoại trừ bốn chữ "Mệnh trung chú định", cũng không còn chữ nào khác mà anh có thể giải thích.
May mà cảm khái xong, Mạnh Tây Nam lập tức hỏi: "Các em đang ở đâu, bây giờ bọn anh cho xe đến đón các em."
Ngôn Dụ gật đầu, nói cho anh biết tên bệnh viện, Mạnh Tây Nam vừa nghe thì càng ngạc nhiên hơn. Bệnh viện này anh biết, bởi vì vừa rồi họ mới quyết định rà soát lại các bệnh viện xung quanh, nhưng bệnh viện này cách nơi anh mất tích mười mấy km, không ai ngờ anh sẽ ở đó.
Vì thế Mạnh Tây Nam bảo họ ở lại bệnh viện, bây giờ liền phái người đến đón.
Lúc này Ngôn Dụ mới dập máy, đi nộp tiền.
Người đón họ đến rất nhanh, mấy chiến sĩ mặc đồ huấn luyện, còn có xe cứu thương của bệnh viện quân đội.
Ngược lại Tưởng Tĩnh Thành không ngờ long trọng như vậy, bởi vì họ vừa đến, thì người khám bệnh xung quanh đều nhìn sang đây.
Anh chống đất, định bò dậy. Ngôn Dụ đi lên muốn đỡ anh một tay, thì nghe anh thấp giọng nói: "Không sao." Trong hai chữ, đều lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Sau khi anh đứng dậy, nhân viên điều dưỡng bên cạnh còn đang khiêng băng ca, ngơ ngác nhìn nhau.
Ngược lại chính anh rất không để ý, hừ cười nói: "Chân cũng không gãy, lên băng ca làm gì. Tự tôi có thể đi được."
Vì thế tự anh chầm chậm đi xuống, Ngôn Dụ quá hiểu tính anh, rõ ràng trên mặt là dáng vẻ tùy tiện không để ý cái gì, nhưng trong xương lại là tính cách quật cường đến chết. Đàn ông có thể đổ máu nhưng không thể rơi lệ, có thể tự đi, sao phải phiền người khác khiêng.
Người đàn ông này khiến người ta đau lòng.
Cũng khiến người ta không thể nào quên được.
Ngôn Dụ nhìn anh bước từng bước lên xe cứu thưởng, đến khi nằm xuống trong xe, bỗng thở dài một hơi, than thở: "Mệt thật ý."
Ngôn Dụ: "......" Không khoe sức thì sẽ chết à?
Nhưng Tưởng Tĩnh Thành vừa nằm xuống, gần như chỉ mấy giây ngắn ngủi thì đã ngủ mất.
*
Lúc Tưởng Tĩnh Thành kiểm tra cơ thể xong, được đưa về phòng bệnh, ngay cả Tưởng Tề Minh cũng chạy đến. Con trai mất tích, ông cũng không dám để vợ biết. Hai vợ chồng ông chỉ có một đứa con này, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cho dù là ông, cũng không dám nghĩ......
May là người đã bình an trở về.
Lúc Tưởng Tề Minh đến, vừa đẩy cửa thì nhìn thấy Ngôn Dụ đang ngồi bên giường, còn Tưởng Tĩnh Thành đang ngủ.
"Chú Tưởng," sau khi đoàn người đi ra, Ngôn Dụ nhỏ giọng gọi.
Nói đến, sau khi Ngôn Dụ về nước, đây vẫn là lần đầu tiên gặp được Tưởng Tề Minh. Cô luôn không ở đại viện, lại thêm công vụ của Tưởng Tề Minh cũng bận rộn, bình thường nào có thể gặp được.
Trước khi đến, Tưởng Tề Minh đã nghe nói, người là được Ngôn Dụ tìm về.
Ông không ngờ Ngôn Dụ sẽ tự mình đi tìm thằng nhóc đó, cũng không ngờ thật sự để cô tìm được. Giờ phút này nhìn cô gái trước mặt, trong lòng Tưởng Tề Minh lại cười một câu: Mắt nhìn phụ nữ của thằng nhóc này, quả thực không tệ.
Tưởng Tề Minh cũng là rút ra thời gian rãnh chạy đến, ông bảo thư ký ở lại đây giúp chăm sóc.
Ngôn Dụ không vội về nhà, liền ở lại đây, đợi anh tỉnh.
Cô sợ ở trong phòng sẽ đánh thức anh, bèn đi ra ngoài, cầm di động lưng dựa vào tường. Nào ngờ tin nhắn trên wechat đã hiển thị 99 tin, cô nhấp vào mới phát hiện, là tin nhắn trong nhóm ký túc xá.
Kể từ sau khi cô trở về, thì liên lạc lại với Mạc Tinh Thần, Thiệu Nghi và Hoắc Từ.
Năm đó Ngôn Dụ vì sao rời đi, mọi người đều biết. Dù sao Thành Thực chính là xảy ra chuyện gần đại học B, lúc đó người kia say rượu lái xe, tính chất ác liệt, cũng xôn xao trên diễn đàn trường. Thực ra lúc đó các cô ấy còn cùng đến thăm Ngôn Dụ.
Chỉ là cô rời đi quá vội vàng, ngay cả lời từ biệt cũng chưa từng nói.
Thế nhưng không ngờ, trở về, các cô ấy lại vẫn ở đây.
Sau khi cô nhấp vào, thì thấy Mạc Tinh Thần tag thông tin của cô ấy: Tiểu tiên nữ, đây là anh tiểu Thành nhà cậu à?
Là ảnh chụp màn hình thông báo tìm người của CCTV đăng tin.
Ngay cả Hoắc Từ luôn kiệm lời cũng bùng nổ, đăng một câu: Trước đừng lo lắng, tớ điện thoại hỏi ông xã tớ.
Kết quả sau khi Hoắc Từ xác nhận tin tức, các cô ấy lại gửi rất nhiều tin.
Ngôn Dụ lúc này mới nhìn thấy, trả lời một câu: Người đã tìm được rồi, mọi người không cần lo lắng.
Trong nháy mắt ba người đồng loạt xuất hiện.
Vào lúc Ngôn Dụ nhìn thấy lời của họ, định trả lời, thì Mạc Tinh Thần đột nhiên lại chuyển phát một weibo trong nhóm. Cô ấy liên tục gửi mấy vẻ mặt giận dữ, nói: "Tớ sắp bị những người này chọc tức chết rồi, không nên đi cứu họ."
Ngôn Dụ nhấp vào, clip hơi rung, cuối cùng cố định lại.
Người quay clip có lẽ là một cô bé, hét lớn tiếng chú giải phóng quân với chiếc thuyền cứu hộ trong nước lũ dưới lầu. Trong ống kính người mặc áo mưa màu xanh cũng ngẩng đầu lên.
Lúc người trong thuyền cứu hộ định xuống thuyền, đi vào nhà hộ dân này để cứu viện, thì giữa thuyền bỗng xảy ra tranh chấp.
Người phụ nữ trung niên ngồi ở phía trên đưa tay đẩy người phụ nữ trẻ.
Kết quả đối diện có người kéo người phụ nữ trẻ, lại có một làn sóng mạnh ập đến, chiếc thuyền cứu hộ bỗng lật úp.
Lúc nhìn thấy màn này, ngay cả trái tim Ngôn Dụ cũng ngừng lại.
Bởi vì vừa rồi clip quay đến người phía dưới, cô nhìn thấy Tưởng Tĩnh Thành ngồi ở giữa thuyền, cũng không cần đặc biệt tìm, liền nhận ra.
Sau khi thuyền lật, người nhô ra khỏi mặt nước đầu tiên cũng là anh.
Thấy anh ra sức bơi về phía trước, đuổi theo thau tắm rơi ra khỏi thuyền.
Sau đó cô mở to mắt nhìn anh đuổi kịp thau tắm, đẩy về, rồi dùng hết chút sức lực cuối cùng đẩy thau tắm trở về.
Còn anh thì biến mất trong dòng nước lũ.
Người đăng clip là một cô bé, cũng không có lời lẽ kích động gì, chỉ có một câu: Chú giải phóng quân thật đáng thương.
Cô bé chỉ có mấy chục fan, nhưng lượng phát clip này đã quá trăm vạn, chuyển phát vượt quá ba vạn, bên dưới có hàng vạn bình luận.
Mãi đến khi Ngôn Dụ nhẹ nhàng mở ra.
"Trào nước mắt, đây con mẹ nó chính là mưu sát."
"Giải phóng quân của chúng ta, phải cứu người như thế này ư? Vì sao không để chúng chết trong nước lũ đi."
"Mị chính là người ở nơi này, để mị nói cho mà nghe, bà lão này rất không ra gì. Bình thường thì ức hiếp con dâu, con dâu bà ta sinh con gái, ngày ngày đều bị bà ta chửi chó mắng mèo. Vì sao giải phóng quân nhất định phải đuổi theo cái thau tắm kia, đó là vì bên trong còn có một đứa trẻ đấy."
Tất cả mọi người đều mắng chửi đối phương, nhưng cho dù là thế, Ngôn Dụ vẫn không nhịn được nắm chặt di động.
Lúc này tin trong nhóm vẫn đang gửi, tin mới nhất là của Thiệu Nghi gửi đến: Ngôn Ngôn, cậu phải an ủi anh ấy nhiều hơn nhé, loại người này vẫn là số ít thôi.
Ngôn Dụ hừ khẽ một tiếng, làm thế nào đây, cô là một người rất bao che khuyết điểm.
Cô chỉ mún bóp chết đôi mẹ con kia thôi.
*
Ngôn Dụ không biết đã đứng bên ngoài bao lâu, đến khi cửa phòng bệnh được mở ra, người đàn ông mặc đồ bệnh nhân đi ra.
Hóa ra Tưởng Tĩnh Thành không thấy cô ở đó, bèn ra ngoài tìm cô.
Anh nhìn cô hỏi: "Đứng ở đây làm gì đấy?"
Ngôn Dụ vội đưa người lên giường, cau mày dạy dỗ: "Anh cũng đã thế này rồi, còn không nghiêm túc."
Tưởng Tĩnh Thành phì cười, liếc nhìn cô, nhếch khóe môi: "Thế nào?"
Cô còn chưa nói chuyện, đã bị người đàn ông túm lấy cổ tay, kéo lên giường. Anh đè cô, cúi đầu nhếch môi: "Có tin bây giờ anh cũng có thể để em không xuống giường được không?"