• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu Lệ Khanh làm thế nào cũng không ngờ tới, chàng trai gương mặt dịu dàng tuấn tú trước mặt này, sẽ đi lên bóp cổ bà ta.



"Em gái tôi sinh vào ngày 17 tháng 8 năm 1990, những điều này bà sẽ không quên chứ," hai tay Thành Thực bóp chặt cổ bà ta, anh là một bác sĩ, trị bệnh cứu người, nhưng không ngờ có một ngày anh sẽ dùng đôi tay này vặn đứt cổ của một người, anh nhỏ giọng giận giữ hét: "Cả nhà chúng tôi thậm chí còn chưa từng gặp nó."



"Không phải tôi," Vu Lệ Khanh đến thời điểm này, vẫn nói dối.



Thành Thực nhìn bà ta, đôi mắt luôn ấm áp kia, lại xuất hiện một tia điên cuồng.



Anh thấp giọng nói: "Không sao, bà có lời gì, thì có thể đi nói với em gái tôi."



Lúc này cảnh sát bên cạnh đi lên gỡ tay anh, nhưng không ai có thể gỡ ra được. Gò má Vu lệ Khanh cũng bị anh bóp đỏ, Mạnh Thanh Bắc xông qua, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Thành Thực.



Cô ta hiểu tính Thành Thực, biết đây là thiếu niên trầm ổn mà cả Mạnh Trọng Khâm cũng đều khen ngợi.



Cho đến nay, cô ta đều chú ý đến tất cả mọi chuyện có liên quan đến Ngôn Dụ, thậm chí còn đặc biệt điều tra tất cả về Thành Thực. Ngay cả cô ta có lúc cũng cảm thấy, cho dù là làm con gái Thành gia, dường như cũng rất tốt.



Mà sau khi Vu Lệ Khanh xuất hiện, suy nghĩ này của cô ta càng thêm rõ ràng.



Vì sao cô ta không thể là con gái Thành gia chứ.



Ngôn Dụ có thể dễ dàng nhận được tất cả tình yêu, mà cô ta ngay cả Mạnh Tây Nam cũng mất đi. Cho nên cô ta mới đố kỵ đến phát điên, điện thoại cho Thành Thực. Đúng, người khởi xướng là Vu Lệ Khanh, nhưng Thành Thực chắc chắn sẽ giận chó đánh mèo với Ngôn Dụ, anh sẽ nghĩ, nếu năm đó không phải vì cô, thì em gái ruột của mình cũng sẽ không xảy ra chuyện.



Mạnh Thanh Bắc biết chuyện này không có điểm nào tốt cho cô ta.



Nhưng có làm sao đâu, chỉ cần Ngôn Dụ sống không tốt, chỉ cần Ngôn Dụ mất hết tất cả, thì cô ta sẽ cảm thấy vui vẻ.



Bởi vì người cô để ý nhất đã không còn.



Nhưng làm sao cô ta có thể ngờ được, chân tướng này sẽ khiến Thành Thực điên cuồng đến vậy, mắt thấy gò má Vu Lệ Khanh đã đỏ đến cực độ.



Thành Thực nhìn chằm chằm Vu Lệ Khanh, ánh mắt đó cuối cùng đã làm cho Vu Lệ Khanh sợ hãi, giống như ánh mắt vừa rồi bà ta ở trong xe nhìn thấy anh, khiến trong lòng bà ta hốt hoảng. Bà ta cảm thấy người này, thật sự muốn giết bà ta.



"Cầu xin cậu, tôi không phải cố ý," Vu Lệ Khanh thật sự loạn, lúc một mình kề cận cái chết, ý muốn sống thật sự chiếm cứ thượng phong, lúc này đừng nói là cầu xin, chính là nhiều hơn nữa, bà ta cũng sẵn lòng nói.



"Tôi không phải cố ý muốn ném nó đi đâu, nó cứ khóc mãi, tôi sợ bị người ta phát hiện," giọng bà ta khàn khàn, nhưng cảm giác nghẹt thở không cách nào thở được vừa rồi, lại dần biến mất.



Cho rằng mình tránh được một kiếp người, giống như sợ Thành Thực bóp cổ bà ta lần nữa, nên bà ta vừa lùi về sau vừa lắc đầu: "Ngày đó rất rất tối, hơn nữa còn xảy ra chuyện lớn thế kia, cho nên tôi không dám đi xa, mà trực tiếp ném nó vào trong bụi cỏ gần đó."



Nào biết ngày hôm sau, cũng không có ai phát hiện ra xác của đứa bé đó.



Thậm chí Vu Lệ Khanh cũng không dám nghĩ, kết cục của đứa bé kia rốt cuộc là gì.



Đây là lần đầu tiên Ngôn Dụ nghe thấy chính miệng bà ta thừa nhận, vừa rồi cô vẫn không đi lên ngăn Thành Thực, cuối cùng không nhịn được nhào lên.



Tưởng Tĩnh Thành sợ cô xúc động, ôm eo cô lại, Ngôn Dụ hung dữ nhìn chằm chằm bà ta, nếu ánh mắt thật sự có thể giết người, thì lúc này Vu Lệ Khanh nhất định thương tích đầy mình.



Ngược lại là Thành Thực, nghe được lời nói của bà ta, cả người giống như thoát khỏi trạng thái điên cuồng kia



Đôi mắt ấm áp ấy, giờ phút này sâu như biển, sâu đến thế, mà cũng bi thương đến vậy.



"Tôi phải hủy diệt bà," chuyện Ngôn này Dụ kiếp này không muốn thấy nhất, cuối cùng đã xảy ra.



Anh trai Thành Thực của cô, đứng trước mặt cô, bật khóc bất lực.



Khoảnh khắc này, thậm chí anh cũng không kịp giấu đi nước mắt của mình. Anh đứng đó, nước mắt rơi như mưa. Nước mắt của một người đàn ông, nhưng xung quanh không có ai xem thường anh, bởi vì anh khóc rất thê lương.



Không ai dùng ánh mắt khác lạ, nhìn người đàn ông đang khóc này.



Bởi vì anh kiên cường hơn bất cứ ai.



**



Cảnh sát đưa Vu Lệ Khanh về cục, bà ta được hai người đỡ lên xe. Bởi vì lúc bà ta lấy lại tinh thần, mới phát hiện mình đã ở trước mặt cảnh sát, thừa nhận tội ác năm đó.



Cảnh sát đưa người lên xe xong, lúc này mới quay lại, mời Thành Thực và Ngôn Dụ trở về phối hợp điều tra.



Chỉ là cảnh sát nhìn người đàn ông im lặng ngồi bên hồ nước, thở dài, nói với Tưởng Tĩnh Thành: "Nếu có thể, mong anh hãy khuyên bạn anh, trở về cùng với chúng tôi. Về vụ án của em gái anh ấy, chúng tôi nhất định dốc hết sức điều tra."



Một đứa trẻ sơ sinh vừa sinh ra, lại bị người ta ném đi, chuyện này, bất cứ anh trai nhà ai nghe được, cũng sẽ không chịu nổi.



Cho nên họ không truy cứu, hành vi của Thành Thực vừa rồi.



Dù sao anh cũng không tạo thành tổn thương thực tế cho Vu Lệ Khanh, mà đã kịp thời thu tay.



Nào biết cảnh sát vừa nói xong, Thành Thực đã đứng dậy, anh không dùng gậy, cho nên đi rất chậm. Cho đến khi anh đi đến bên này, Ngôn Dụ chỉ đứng ở đó, cẩn thận nhìn anh, không dám đi lên.



Họ ai cũng không biết, chuyện năm đó, cũng không liên quan đến cô.



Nhưng anh Thành Thực thật sự không để ý sao?



Ngôn Dụ không biết, cô không dám đoán, không muốn nghĩ, lại không dám hỏi.



"Chúng tôi đi theo các anh về cục cảnh sát," Thành Thực gật đầu, mái tóc anh hơi ẩm ướt, áo ấm trên người còn vì lúc trước té ngã mà bẩn một mảng lớn, cả người thoạt nhìn hơi thảm hại.



Tưởng Tĩnh Thành gật đầu nói: "Vậy tôi đưa cậu đi qua đó."



Thế là cuối cùng họ đều ngồi xe Tưởng Tĩnh Thành, đi cục cảnh sát. Trên đường, Ngôn Dụ chỉ ngồi bên cạnh Thành Thực, lần đầu tiên, cô ở cùng Thành Thực, nhưng lại có một loại cảm giác ngồi như bị kim đâm.



Rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại sợ mở miệng.



Bởi vì mình vừa mở miệng, chờ đón mình lại là vẻ lạnh nhạt của Thành Thực.



Nếu nói trên thế gian này, có chuyện gì đáng sợ như rời khỏi Tưởng Tĩnh Thành, vậy thì đó chính là có một ngày Thành Thực sẽ lạnh nhạt với cô.



Đến khi đến cục cảnh sát, Thành Thực mở cửa xe đi xuống trước.



Tưởng Tĩnh Thành đứng ở một bên, đợi Ngôn Dụ đi xuống. Sau khi cô xuống xe, Tưởng Tĩnh Thành đưa tay giữ vai cô, thấp giọng an ủi: "Đừng ép Thành Thực quá, anh ấy cần có thời gian. Ngôn Ngôn, chúng ta hãy cho anh ấy chút thời gian."



Ngôn Dụ cô đơn gật đầu.



Cô hiểu, cho nên cô mới yên lặng chờ đợi.



Lúc này Thành Thực đã chầm chậm đi đến cửa, nhưng không thấy họ tới, lại đứng đợi ở cửa.



Tưởng Tĩnh Thành dẫn Ngôn Dụ đi qua, cô gái nhỏ rũ đầu, không nhìn ai, lại đâm thẳng vào Thành Thực. Đến khi cô ngẩng đầu nhìn thấy anh, trên mặt vừa hoảng hốt vừa sợ hãi.



Đột nhiên, trong lòng Thành Thực chua xót.



Quả Quả, chưa từng sợ anh như vậy bao giờ.



"Em xin lỗi," Ngôn Dụ cúi đầu, sợ chọc anh tức giận, vội vàng nhỏ giọng giải thích: "Em không nhìn thấy anh đứng ở đây."



Nhưng lời nói của cô đột ngột dừng lại, bởi vì có một cánh tay đang nắm chặt bàn tay cô.



Lúc cô ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt vừa kinh hỷ vừa lộ ra sự cẩn thận, giống như là không dám tin, Thành Thực lại vẫn muốn cầm tay cô.



Khoảnh khắc này, ngay cả Tưởng Tĩnh Thành cũng khó chịu xoay đầu đi chỗ khác.



Chuyện này rõ ràng họ đều không làm sai, nhưng cuối cùng người chịu thương tổn, lại là họ.



"Anh ơi," Ngôn Dụ thấp giọng gọi.



Thành Thực nắm chặt bàn tay cô, giọng nói không lưu loát: "Người làm sai không phải em?"



"Không cần cúi đầu với anh."



Mẹ nó chứ, Tưởng Tĩnh Thành ở bên cạnh lần đầu tiên, cũng có loại cảm giác nước mắt tràn mi. Rõ ràng anh con mẹ nó cho dù gặp chuyện khó khăn gì chăng nữa, cũng chưa từng chảy một giọt nước mắt, nhưng khoảnh khắc này, cũng đỏ bừng hốc mắt.



Ngôn Dụ không ngờ, cho dù đến thời điểm này, Thành Thực lại sẽ nói lời như thế.



Thành Thực tự giễu cười một tiếng: "Anh cũng không phải người hoàn mỹ." Anh yên lặng nhìn Ngôn Dụ, trong nụ cười vẫn là chua xót, "Anh cũng sẽ nghĩ, nếu năm đó dì Tống Uyển không xuất hiện ở nơi đó thì tốt biết bao, có lẽ nó sẽ không bị ném đi."



Anh cũng sẽ nghĩ như vậy đấy, thật sự.



Đến khi Thành Thực nhìn về phía cô lần nữa, thì đôi mắt ấm áp kia đã trở về, anh lộ ra ý cười nhàn nhạt.



"Nhưng như thế thì, anh cũng sẽ không biết được Quả Quả rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK