Sau khi đơn xin điều chuyển được thông qua, Hoắc Kiệu vẫn tiếp tục làm việc như bình thường, mãi đến ba ngày trước khi rời đi mới ở nhà nghỉ ngơi.
Thỉnh thoảng nhận được tin nhắn rủ ra ngoài đều bị Hoắc Kiệu từ chối từng cái một, hắn muốn ở nhà với Ân Lâm Sơ.
Nhưng Ân Lâm Sơ lại cảm thấy hoàn toàn không cần như thế, xét cho cùng, một thời gian sắp tới, cậu có thể không cần chia cách với Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu muốn Ân Lâm Sơ đến Tinh hệ Lacogama nên cần sắp xếp một thân phận cho cậu.
Sắp xếp một thân phận hợp lý cho một người không phải việc khó, với năng lực của nhà họ Hoắc lại càng dễ dàng, chuyện này chỉ khó ở chỗ, loại thân phận nào vừa phù hợp để tới Tinh hệ Lacogama, vừa phù hợp với Ân Lâm Sơ.
Quân nhân biên chế là không thể, chỉ có thể xuống tay từ các chỗ khác.
Chuyện này do Hoắc Kiệu một tay sắp xếp, Ân Lâm Sơ chưa từng hỏi đến.
Cậu rất tin tưởng Hoắc Kiệu, dù là thân phận gì, chỉ cần có thể đi cùng Hoắc Kiệu cậu đều có thể vui vẻ nhận.
Một ngày trước khi rời đi, Hoắc Kiệu đưa một tập tài liệu đến tay Ân Lâm Sơ, bao bì dày dặn đặc biệt chống thấm và chống cháy, sờ vào hơi mát, bên trong hình như không chỉ có tài liệu giấy.
"Lâm Sơ, đây là thân phận sắp xếp cho em, bên trong có căn cước công dân, giấy tờ tuỳ thân, còn có điện thoại. Tinh hệ Lacogama ở vị trí hẻo lánh, chỉ có các trạm cơ sở được xây dựng trên hành tinh mới có thể phủ sóng một khu vực nhỏ, tín hiệu không chỉ yếu mà còn phải cần thiết bị tùy chỉnh đặc biệt để sử dụng. "
Chờ Ân Lâm Sơ lấy đồ trong túi văn kiện ra, liếc nhìn thân phận trên tài liệu, dùng ngón tay búng nhẹ vào tờ giấy, nhận xét "hoàn hảo", thân phận này quả thật rất thích hợp với cậu.
Hoắc Kiệu lần lượt giới thiệu cho cậu cách sử dụng các vật phẩm, Ân Lâm Sơ lại không chút để ý.
Hoắc Kiệu dừng lại, nhìn cậu, Ân Lâm Sơ nháy mắt đã hiểu, nhắc lại y hệt lời hắn vừa nói, tỏ vẻ cậu nghiêm túc lắng nghe.
Hoắc Kiệu đặt đồ vật trong tay xuống, nhẹ giọng hỏi: "Còn có gì muốn nói sao?"
Ân Lâm Sơ ngồi thẳng, nghiêm túc: "Tôi muốn mang Đổng Nhuận Ngôn đi cùng."
Hoắc Kiệu im lặng một lát, bất đắc dĩ nở nụ cười: "Anh biết em sẽ nói như vậy."
Hắn duỗi tay, từ túi bên cạnh lấy ra một túi hồ sơ tương tự khác: "Đây là của anh ta."
Ân Lâm Sơ có chút ngoài ý muốn nhận lấy, nhìn hai lần, hỏi Hoắc Kiệu: "Có phải nếu tôi không nhắc tới, anh sẽ không lấy ra phải không?"
Hoắc Kiệu dứt khoát gật đầu: "Phải."
Lại còn tỏ vẻ đúng lý hợp tình như vậy! Ân Lâm Sơ có linh cảm, khi đến hành tinh hoang vắng xa hơn cả hành tinh xa xôi, chỉ có cậu mới có thể che chở Đổng Nhuận Ngôn, Hoắc Kiệu chắc chắn sẽ không quản Đổng Nhuận Ngôn sống chết thế nào.
Hai tuần trôi qua rất nhanh, ngày khởi hành sắp đến.
Hoắc gia không quá coi trọng chuyện này, Hoắc Học Cần cũng muốn quay lại công tác, bọn họ vốn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, tập mãi cũng thành thói quen.
Cuộc sống của mọi người vẫn như thường lệ, chỉ có Hoắc Yểu biết anh trai mình sẽ vắng nhà lâu như vậy, liền lôi kéo Ân Lâm Sơ để nói ra một chút tâm tư —- mấy lời trong lòng, lại khó bày tỏ với người thân nhất.
"Tính cách anh trai em là như vậy, không hòa nhã với người khác chút nào, có khi nói chuyện nghe còn không lọt tai! Ngoại trừ khá đẹp trai, có chút sức chiến đấu ra thì không còn ưu điểm gì. Nghĩ đến chuyện anh ấy sắp rời đi, em thấy... hình như cũng không quá buồn. "
Miệng Hoắc Yểu lầm bầm, có tật giật mình nhìn xung quanh, chỉ sợ anh trai mình đột nhiên chui từ góc nào ra.
Ân Lâm Sơ có chút buồn cười, Hoắc Yểu lại xích lại gần: "Anh trai em tuy đã từng trải qua mấy đoạn tình cảm lung tung rối loạn, nhưng từ khi cưới anh, anh ấy đã hoàn toàn cải tà quy chính, xung quanh đã không còn người nào cả!"
"Ầy, thế sao."
Đây là nỗi đau trong lòng cậu, Hoắc Kiệu ra bài không theo lẽ thường, hoàn toàn không tuân theo quy tắc, như này thì chơi kiểu gì?, còn chơi thế nào hả! Ân Lâm Sơ hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, sau đó cười nhẹ, "Vậy ý em là?"
Hoắc Yểu chớp chớp mắt: "Đương nhiên là hy vọng hai người yêu nhau!"
"Bọn anh yêu nhau chưa đủ sao?" Ân Lâm Sơ cẩn thận nhớ lại, tự thấy mình và Hoắc Kiệu quan hệ rất tốt, như vậy còn chưa đủ sao?
"Hai anh đâu có...."
Hoắc Yểu còn chưa nói xong, liền bị tiếng rung từ điện thoại của Ân Lâm Sơ cắt ngang, Ân Lâm Sơ cười xin lỗi nhìn màn hình điện thoại, là mẹ kế.
Lần trước quay lại Ân gia, phản ứng của Cao Ngọc Lê khiến cậu chỉ muốn tránh đi.
Ân Lâm Sơ do dự, Hoắc Yểu khéo léo đứng lên: "Em về trước, anh Lâm Sơ mau nhận máy đi."
Cô nhóc xoay người chạy đi, Ân Lâm Sơ liếc nhìn màn hình, nhấp vào màn hình để kết nối với yêu cầu cuộc gọi.
"Lâm Sơ."
Giọng Cao Ngọc Lê phát ra từ máy truyền tin, dịu dàng nữ tính, giọng nói mềm mại đến thế, được người khác yêu thích không phải chuyện lạ.
Ân Lâm Sơ im lặng vài giây, gọi một tiếng: "Dì."
Trong giọng nói của Cao Ngọc Lê có chút ý cười: "Con có bận không? Dì không muốn làm phiền con, nhưng hai ngày nay rảnh rỗi, dì cùng người làm dọn dẹp lại nhà cửa, có một phòng bị khoá, dì mở ra. Là nơi trước đây cha con.. cất giữ di vật của mẹ con, dì nghĩ có lẽ con sẽ muốn đến xem."
Nghe vẻ, bà không để ý chuyện Ân Vinh có một căn phòng bí mật như vậy, bà đã gác lại mọi chuyện trong quá khứ.
Ân Lâm Sơ không trả lời ngay, Cao Ngọc Lê đợi một lúc, sau đó do dự nói: "Nghe nói con lại định rời đi cùng Hoắc Kiệu, hôm nay trở về ăn cơm tối với chúng ta được chứ?"
Bà dùng từ "lại", làm Ân Lâm Sơ nhớ ra, giả thiết nhân vật của cậu là thằng con lớn bỏ nhà ra đi, vì kết hôn mới trở về, thời gian sống ở Hành Tinh Thủ Đô mới có mấy tháng thôi.
Không có lý do gì để từ chối quay lại nhìn di vật của "mẹ", Ân Lâm Sơ cân nhắc một chút rồi đồng ý, nhưng không nói có đồng ý ở lại ăn tối không.
Tìm thấy Hoắc Kiệu trong thư phòng, hắn đang sắp xếp sách để vào trong rương, hình như là định mang theo. Truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d AnhLam267
Tài liệu điện tử tuy phổ biến nhưng vẫn có nhiều người thích sách giấy, hầu hết sách trong thư phòng của Hoắc gia đều do Hoắc Học Cần sưu tầm.
Ân Lâm Sơ khi không có việc gì làm sẽ đến đây tìm sách, Hoắc Kiệu không có nhiều thời gian rảnh rỗi, rất ít khi đụng đến những cuốn sách này.
Ân Lâm Sơ có chút tò mò, cúi đầu lại gần nhìn, phần lớn đều là sách liên quan đến động thực vật, cười nói: "Anh cũng thích đọc những cuốn này à?"
Hoắc Kiệu mím môi cười, sau đó lắc đầu: "Anh không đọc, anh mang cho em, lúc tới đó em có thể sẽ nhàm chán. Nửa năm mới có một lần tiếp viện vật tư, đọc mấy cuốn này xong, anh sẽ bảo họ mang cho em mấy cuốn mới."
Suy nghĩ quả là chu đáo, Ân Lâm Sơ gật đầu đồng ý.
Đồ đạc của cậu đều giao cho Đổng Nhuận Ngôn sắp xếp, cậu căn bản không nghĩ đến sẽ chuẩn bị gì đó cho Hoắc Kiệu, khó trách Hoắc Yểu nói như vậy.
Có lẽ cậu thực sự quan tâm Hoắc Kiệu quá ít.
Nhìn điện thoại hơi rung trên bàn, Ân Lâm Sơ nhìn thấy cái tên xa lạ, hỏi: "Bạn của anh tìm anh sao?"
"Không cần để ý, bọn họ gọi anh ra ngoài ăn cơm, bảo là để tiễn anh. Ra ngoài cùng bọn họ không bằng ở nhà với em."
Hoắc Kiệu không thèm nhìn, mà giơ quyển sách trong tay lên, "Muốn đọc cái này không?"
Ân Lâm Sơ gật đầu, hắn liền cất sách vào hộp, xếp ngay ngắn.
"Anh đi cũng được."
Ân Lâm Sơ nói, "Buổi tối tôi cũng không ăn cơm ở nhà, dì nói tìm được vài di vật của mẹ tôi, tôi muốn quay về xem, nhân tiện sẽ ăn tối với họ."
Hoắc Kiệu dừng lại, chăm chú nhìn cậu: "Ăn cơm cùng bọn họ?"
"Tôi không có vấn đề gì."
Ân Lâm Sơ cười, "Anh cũng nên gặp gỡ bạn bè, xem ra rất lâu rồi anh không gặp mặt bạn bè, như vậy là không tốt, tình bạn cũng cần gặp gỡ để duy trì."
Cậu cười vô cùng chân thành tha thiết, đây cũng không phải loại lời nói trái lương tâm gì, mà cậu thật lòng nghĩ như vậy.
Hoắc Kiệu nhìn chằm chằm trong chốc lát, sau đó thu hồi tầm mắt tiếp tục tìm sách, trong cổ họng phát ra một tiếng: "Ừm."
Đồng ý ra ngoài uống rượu, Ân Lâm Sơ và Hoắc Kiệu cùng nhau ra cửa, sau đó từng người lên xe đường ai nấy đi, Ân Lâm Sơ cùng Đổng Nhuận Ngôn quay lại Ân gia.
Bầu không khí trong Ân gia thậm chí còn quỷ dị hơn lần trước, Ân Lâm Sơ tìm kiếm vốn từ ngữ trong đầu, rồi tìm được một từ tương đối hợp lý: Ấm áp.
Có trời mới biết tại sao trong một gia đình như này lại có không khí ấm áp!
Con riêng và mẹ kế ghét nhau, sợi dây liên kết duy nhất chính là người cha, khi người cha qua đời, gia đình này sẽ nhanh chóng tan rã, không còn cái gì ràng buộc nữa.
Một thời gian trước đây thì đúng là như thế, nhưng hiện tại, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.
Ân Lâm Sơ đứng ở cửa, đối mặt với gương mặt tươi cười của Cao Ngọc Lê và Ân Thần Hiên, trong lòng chỉ vang lên tiếng trống lui binh, căng da đầu bước qua ngưỡng cửa.
Cậu sống lâu như vậy cũng chưa từng đối mặt với một cảnh tượng quỷ dị như này, Ân Lâm Sơ thực sự không thích ứng nổi, ngay cả việc hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Những di vật của mẹ cậu không có gì khác ngoài quần áo, nữ trang, mấy cuốn sách và một số vật dụng nhỏ vụn vặt.
Mấy thứ này căn bản không thể làm Ân Lâm Sơ dao động chút nào.
Xem xong, Cao Ngọc Lê hỏi cậu có muốn mang đồ đi không, Ân Lâm Sơ lắc đầu từ chối.
"Mẹ con sinh ra ở đây, lớn lên ở đây và ra đi cũng ở đây. Mọi thứ về bà ấy đều có quan hệ với ngôi nhà này, đồ đạc của bà được đặt ở nơi này mới là tốt nhất. Chỉ cần dì có thể chừa cho chúng một không gian nhỏ, con sẽ rất cảm kích."
Mắt Cao Ngọc Lê phiếm nước, gật đầu: "Nơi này vĩnh viễn là nhà của chị ấy, cũng vĩnh viễn là nhà của con, lúc nào cũng có thể trở về."
Ân Lâm Sơ nói cảm ơn, rời khỏi Ân gia.
Lúc này, trong lòng cậu đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Cao Ngọc Lê cùng Ân Thần Hiên, hai người này, về sau sẽ không còn gì liên quan đến cậu.
Xe sắp đến Hoắc gia, Đổng Nhuận Ngôn bỗng nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Đại thiếu gia, kia không phải là xe của Hoắc thiếu gia sao?"
Ân Lâm Sơ nhướng mi, nhìn ra ngoài, Đổng Nhuận Ngôn không nhìn lầm.
Nhưng cậu và Hoắc Kiệu cùng nhau ra ngoài, cậu không định ăn cơm ở Ân gia nên cũng không ở lại lâu, từ lúc ra ngoài đến bây giờ, cùng lắm chỉ mất một tiếng rưỡi.
Hoắc Kiệu gặp mặt bạn bè còn nói chuyện, ăn cơm lại uống rượu, tốc độ càng chậm, căn bản không có lý do gì trở về sớm như vậy.
Mắt Ân Lâm Sơ sáng lên, vậy có nghĩa là, có gì đó để cậu mong chờ?
Có điểm thưởng!
[Chồng cậu lần nữa gặp lại tình nhân quyến rũ đã làm hắn mê muội, dưới tác dụng của cồn, tình như lửa đốt, chạm vào là nổ.]
Cảm ơn cảm ơn, bớt sến lại giùm.
Ân Lâm Sơ nhảy xuống xe, ánh mắt sáng kinh người: "Đổng Nhuận Ngôn, anh ở lại đại sảnh, không cần đi theo."
"Vâng!" Đổng Nhuận Ngôn cảm thấy trạng thái hiện giờ của đại thiếu gia hơi khó miêu tả, như là gặp phải chuyện gì khiến ngài ấy cực kỳ kích động, bước chân chạy lên lầu vô cùng nhẹ nhàng.
Ân Lâm Sơ đi lên lầu hai, thả chậm bước chân, đế giày chạm đất, phát ra tiếng động rất nhẹ.
Ánh mắt cậu dán chặt vào cánh cửa đóng chặt, tim bắt đầu đập dồn dập, đập vào lồng ngực, cậu đành đưa tay lên che ngực, chỉ sợ phát ra tiếng động quá lớn.
Đưa tay còn lại đặt lên nắm đấm cửa, Ân Lâm Sơ dùng sức vặn nhẹ, giống như mở một chiếc hộp thần kỳ, không biết bên trong có gì, nhưng cảm giác bí ẩn này đủ khiến bạn vô cùng phấn khích.
Cửa phòng mở ra, Ân Lâm Sơ cũng thấy được cảnh tượng trong phòng.
Chiếc giường đôi đơn giản lọt vào tầm mắt, chiếc chăn mỏng lẽ ra sẽ được gấp lại sau khi ngủ dậy bị xáo trộn, trên giường là một thân hình miễn cưỡng có một chút vải che thân, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, ánh mắt mê ly, hình như mang hơi say.
Gương mặt kia rất quen mắt, Ân Lâm Sơ nhớ rất rõ ràng, không cần nhớ lại, trong lòng chỉ có một câu cảm thán: Cậu biết ngay mà, hoa hồng đỏ sẽ không dễ dàng nhận thua!
[Giá trị chịu ngược +3, 63/100.]
Cảm giác được cộng điểm bao giờ cũng khiến cậu vui vẻ, Ân Lâm Sơ lại nhìn hoa hồng đỏ, đánh giá.
"Cậu, sao cậu lại ở đây?" Đái Thư nằm trên giường thấy người ngoài cửa không phải Hoắc Kiệu, vội vàng kéo chăn mỏng đắp lên người.
Ánh mắt Ân Lâm Sơ khẽ động, đó là chiếc chăn mỏng cậu và Hoắc Kiệu thường đắp.
Nhiệt độ trong nhà ổn định, nhưng Ân Lâm Sơ đã quen phải có thứ gì trùm lên người, vài lần đầu Hoắc Kiệu còn nói hắn hơi lạnh rồi cùng cậu đắp, sau này chẳng cần lấy cớ bắt chuyện nữa, cứ thế trực tiếp chui vào chăn với cậu.
Khóe miệng cậu nhếch lên: "Đây là nhà tôi, đương nhiên tôi có thể ở đây. Tôi nên hỏi anh câu này mới phải, sao anh lại ở đây?"
Nội tâm hơi hoảng sợ của Đái Thư rất nhanh đã bình tĩnh lại, y tươi cười mị hoặc: "Cậu nghĩ tại sao tôi lại ở đây?"
"Tôi không biết, anh nói cho tôi nghe thử xem."
Ân Lâm Sơ ngồi xuống, lòng không mảy may hoảng loạn.
Đái Thư cảm thấy kì quái với thái độ của cậu, cái điệu bộ bình tĩnh cùng ánh mắt phán xét đúng là làm người ta ngứa mắt.
Đái Thư đơn giản bất chấp tất cả: "Tôi ở đây, đương nhiên là muốn cùng làm chút chuyện vui vẻ với Hoắc Kiệu, cái này cậu cũng không biết, chẳng lẽ cậu và Hoắc Kiệu chưa từng làm sao?" Y quét mắt, cười nhạo, "Đừng nói cậu chỉ dựa vào ngũ chỉ cô nương* đấy nhé?"
(*) ý chỉ thẩm du.
Ân Lâm Sơ hơi gật đầu, ngay sau đó liền nghiêm túc phản bác: "Sao anh lại nói vậy?"
Sắc mặt Đái Thư hơi thay đổi.
"Ngũ chỉ cô nương? Anh dựa vào đâu mà nói một sinh vật nam như tôi sẽ phát triển thành một cô nương?" Ân Lâm Sơ đưa tay ra, trịnh trọng, "Để tôi giới thiệu với anh, đây là ngũ chỉ nam hài."
Đái Thư:...... Đây là trọng điểm hả!
Danh Sách Chương: