Edit: Cas
Beta: Chloe
**
Ánh đèn một lần nữa sáng lên, yêu cầu mọi người xung quanh duy trì trật tự, Hoắc Kiệu lo lắng cho Ân Lâm Sơ, lúc này điều đầu tiên hắn nghĩ đến là sao lại không thấy Đổng Nhuận Ngôn hắn vẫn luôn chướng mắt.
"Lâm Sơ, Đổng Nhuận Ngôn đâu, không phải anh ta vẫn luôn đi theo bên cạnh em sao?"
"Đổng...... Nhuận Ngôn......" Ân Lâm Sơ kéo dài âm cuối, trong đầu đang xoay chuyển nghĩ xem nên trả lời thế nào mới phải.
Nếu cậu bị tóm, bị trừng phạt đúng tội mà đứng sau song sắt, nhưng Đổng Nhuận Ngôn không nên bị như vậy, anh ta chỉ là người vô tội bị cậu kéo xuống nước, nên cậu phải nghĩ cách làm tội trạng của anh ta giảm xuống nhẹ nhất.
"Em không biết anh ta đi đâu?" Giọng nói Hoắc Kiệu mang theo tức giận, "Thân là quản gia riêng lại tự ý rời khỏi chủ nhân, Lâm Sơ, em đối đãi quá tốt với người bên cạnh mới có thể xảy ra chuyện như thế."
Ân Lâm Sơ lần đầu tiên chột dạ như vậy.
Đảm bảo Ân Lâm Sơ đứng trong phạm vi tầm mắt của mình, Hoắc Kiệu thả lỏng tay, tiến đến chỉ huy khống chế tình huống.
Việc Tiêu Ức Cẩm bỗng nhiên biến mất từ từ bị phát hiện, tiếng nghị luận nhỏ truyền tới, có xu thế lan ra khắp đám người.
Những hộ vệ mặc cảnh phục bước tới, súng vác vai, đạn lên nòng mang đến cảm giác áp bách khiến đám đông tạm thời ngậm miệng, nhưng lại không thể kiểm soát được vị tai to mặt lớn kia.
Vị sĩ quan cấp cao không rõ tên còn có chút cái nhìn đại cục, cố nén không phát tác ngay tại chỗ, mà chờ đến lúc kết thúc điều tra hiện trường sơ tán hầu hết khán giả mới nổi trận lôi đình đi tới mắng Hoắc Kiệu.
Ông ta lớn tiếng mắng mỏ: "Đây vốn là nhiệm vụ của cậu, thế mà đến một người cũng bảo vệ không xong, cậu dựa hơi danh tiếng Hoắc nguyên soái đến đây ngồi không ăn bám sao! Tất cả các cậu là một lũ phế vật, dưới nhiều cặp mắt như thế, một người sống sờ sờ bị mang đi cũng không ai phát hiện ra!"
Ai cũng biết Hoắc Kiệu là cháu nội của Hoắc nguyên soái, nhưng trong quân đội không phải chỉ có người của Hoắc nguyên soái.
Nhất là những năm gần đây tuổi tác ông càng ngày càng lớn, phe phái phân tranh, quyền lực chuyển biến, sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện cục diện như hiện tại.
Mấy lời công kích đó chỉ là chèn ép khiêu khích do mâu thuẫn phe phái, mượn việc công để nói chuyện tư thôi.
Hoắc Kiệu trực tiếp không để ý tới, chỉ hơi di chuyển gót chân, "Đúng vậy."
Ân Lâm Sơ cau mày, người này dám mắng Hoắc Kiệu? Người của cậu từ bao giờ lại đến lượt người khác mắng!
Cậu không quan không chức, chỉ là một quần chúng ở hiện trường, hoàn toàn có lập trường đứng ra nói chuyện cho bạn đời của mình.
Ân Lâm Sơ đi lên phía trước, nắm lấy tay Hoắc Kiệu, nói với sĩ quan cấp cao: "Tiêu Ức Cẩm không phải vẫn luôn cách ông gần nhất sao? Cậu ta đứng ngay cạnh ông, sao ông lại không phát hiện ra điều bất thường, để cậu ta cứ biến mất như vậy? Bọn họ là phế vật, vậy ông là cái gì?"
"Cậu!" Sĩ quan cấp cao chỉ tay, "Cậu là ai, có tư cách gì mà nói chuyện với tôi?"
Hoắc Kiệu như là bừng tỉnh, kéo Ân Lâm Sơ ra sau lưng, bình tĩnh nói: "Xin lỗi, em ấy là bạn đời của tôi, chỉ là......" Hắn liếc mắt nhìn Ân Lâm Sơ một cái, "Chỉ là nhìn không được, bênh vực lẽ phải."
Việc Ân Lâm Sơ đứng ra giúp hắn nói chuyện, Hoắc Kiệu hoàn toàn không nghĩ tới.
Rõ ràng chỉ là vài câu trách cứ nhỏ bé không đáng kể, không đau không ngứa, căn bản không cần đứng ra tranh chấp.
Mấy lời như vậy căn bản không cần phải đáp lại.
Nhưng hắn sẽ không cảm thấy Ân Lâm Sơ nhiều chuyện, ngược lại trong lòng lại không nhịn được mà vui vẻ.
Ân Lâm Sơ quả thật rất để ý hắn, so với tưởng tượng của hắn còn nhiều hơn một chút.
Lại nói, Lâm Sơ xuất hiện ở đây, quả nhiên là bởi vì Tiêu Ức Cẩm.
Hoắc Kiệu bất động thanh sắc dùng sức nắm tay Ân Lâm Sơ, may quá, người kia không ở chỗ này.
Lời cậu nói mọi người xung quanh đều nghe được, những người vừa bị mắng là phế vật đều kín đáo ném ra ánh mắt xem thường.
Mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, sĩ quan cấp cao kia trong lòng cực kỳ tức giận, lại không thể trừng trị Hoắc Kiệu, ông ta liền lớn tiếng bảo hộ vệ cách đó gần nhất kiểm tra Ân Lâm Sơ.
"Cậu sao lại biết Tiêu Ức Cẩm cách tôi gần nhất, chú ý nhiều như vậy, rất khả nghi, cậu là đối tượng hiềm nghi nhất!"
Ân Lâm Sơ không buồn hoảng hốt, cậu chính là đang chờ thời khắc này.
Tới đê, tìm ra chứng cứ trên người cậu, tống cậu vào nhà giam.
[Bạch nguyệt quang mất tích làm chồng cậu vô cùng lo âu phẫn nộ, hắn thề nhất định phải bắt được kẻ bắt cóc, để gã nếm hết tra tấn thống khổ nhất.]
Thực hiện kế hoạch bắt cóc thành công, bảng nhắc nhở cũng theo hành động của Ân Lâm Sơ thay đổi mà biến hóa, không đến nỗi máy móc cứng nhắc cậu tưởng.
Vốn Ân Lâm Sơ không muốn thừa nhận, nhưng trải qua nhiều lần như vậy cũng không thể không thừa nhận, bảng nhắc nhở à, mày miêu tả Hoắc Kiệu chuẩn một tí được không?! Mày có nói đúng tao cũng không khiếp sợ đâu!
Cậu lại đành miễn cưỡng tin tưởng nó một lần vậy...
Nếu bảng nhắc nhở đúng, Hoắc Kiệu nhất định sẽ tức giận cực điểm nếu phát hiện cậu bắt cóc Tiêu Ức Cẩm.
Dưới sự tức giận, Hoắc Kiệu sẽ nói không lựa lời, thóa mạ cậu, vũ nhục cậu, thậm chí là ra tay tra tấn đánh đập cậu! Cho cậu trải qua mọi kiểu tra tấn, nếm hết thống khổ!
Như vậy nhất định có thể tăng điểm rất nhanh!
Ân Lâm Sơ suy đoán, giai đoạn đầu cậu chỉ cần tự mình uỷ khuất, giờ tiến vào giai đoạn này, muốn được cộng thêm điểm sau khi độ khó thăng cấp, cần phải có sự tham gia của Hoắc Kiệu, đây mới là lúc thi hành giả thực sự thể hiện giá trị.
Có phương hướng quyết sách, Ân Lâm Sơ tích cực nói với hộ vệ đang đứng trước mặt cậu: "Cứ việc kiểm tra, tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp."
Hoắc Kiệu ngăn cản: "Em ấy là bạn đời của tôi, không thể là đối tượng hiềm nghi."
Hộ vệ kia có chút khó xử, đứng giữa Hoắc Kiệu và sĩ quan cao cấp, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
"Hoắc Kiệu, đây là công việc của người khác, đừng tùy hứng."
Ân Lâm Sơ cười với hộ vệ kia: "Không sao, cứ kiểm tra đi, có cần kiểm tra điện thoại của tôi không?"
Hộ vệ nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp, sao vẻ mặt cậu có thể bình tĩnh như vậy.
Anh ta nhanh chóng đưa ra quyết định: "Tôi tin rằng bạn đời của trung tá không phải là nghi phạm, làm phiền rồi."
Anh ta nói xong xoay người, sải bước nhanh, bước chân như có gió.
Ân Lâm Sơ: "......"
Mờ mịt nhìn nhìn một đám hộ vệ đang kiểm tra, lại nhìn nhìn Hoắc Kiệu, Ân Lâm Sơ muốn nói lại thôi.
Điện thoại cậu bây giờ vẫn còn đang lưu hồ sơ liên lạc với Đổng Nhuận Ngôn, sao anh chưa đến kiểm tra đã đi mất rồi!?
Ân Lâm Sơ không thể gọi anh ta lại, có chết cũng không tự thú là tôn nghiêm cuối cùng của một phản diện chuyên nghiệp.
Hoắc Kiệu lo lắng nhìn cậu: "Lâm Sơ, em mau về đi, hiện tại tình huống nơi này có hơi phức tạp. Em về nhà chờ tôi, tôi rất nhanh sẽ trở về."
"Sao anh ta không kiểm tra tôi?" Ân Lâm Sơ không nhịn được hỏi, cậu thật sự nghĩ không ra.
"Vì em không phải kẻ bắt cóc, càng không phải là đối tượng hiềm nghi."
Hoắc Kiệu quả quyết nói.
Ân Lâm sửng sốt một chút: "Anh... cứ tin tưởng tôi như vậy?"
Hoắc Kiệu không chút nghĩ ngợi nói: "Đương nhiên. Niềm tin là cơ sở của hôn nhân, chúng ta cần phải tin tưởng lẫn nhau."
"Tôi nói gì anh đều tin?" Ân Lâm Sơ đầy mặt nghi ngờ, thử nhỏ giọng thăm dò, "Thật ra tôi là phụ nữ đó."
"Thứ tôi tin không phải là lời em nói, mà là chính em."
Hoắc Kiệu có chút không nói nên lời, suy nghĩ một chút, ghé vào nói với cậu bằng âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe thấy, "Nhưng nếu em đã nói như vậy, lúc về tôi sẽ xác nhận lại một chút."
Ân Lâm Sơ chắp tay ôm quyền: "Được, nhưng không cần đâu!"
Danh Sách Chương: