“Nhược Đồng, tại sao lại đến đây lúc này?” Tô Ngọc Nhi giả vờ hỏi.
“Chị dâu, anh trai của em say mèm như vậy rồi. Chị có thể cho anh trai em tá túc ở đây một đêm được chứ?” Bạch Nhược Đồng giả giọng say sỉn nói chuyện với Tô Ngọc Nhi.
“Không được! Anh đưa anh ấy về đi. Tôi không thể để anh ấy ở đây.” Tô Ngọc Nhi vừa nói xong đã nhận lấy thân thể to lớn của Bạch Nhược Phong từ tay Bạch Nhược Đồng.
Tô Ngọc Nhi tức giận nhưng cũng chẳng thể làm gì khác. Cô đưa anh vào trong ghế sofa.
Tô Ngọc Nhi đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào Bạch Nhược Phong đang nằm trên ghế sofa đối diện, với ánh đèn trung hậu phát sáng lên gương mặt của anh. Anh ta đã từ một người phong độ, điềm tĩnh, thành một người say xỉn, không tự chủ được bản thân.
Tô Ngọc Nhi lắc đầu ngán ngẩm, cô tìm người đến giúp mình trong tình huống khó xử này.
Tô Ngọc Nhi lấy điện thoại và gọi điện cho Trần Kiên.
“Trần Kiên, anh có thể đến nhà tôi đưa sếp Bạch của anh quay về nhà được không?” Tô Ngọc Nhi vội vàng hỏi.
“Ngọc Nhi, tôi đang rất bận. Cứ để sếp Bạch chúng tôi ở nhà cô một hôm đi.” Trần Kiên đã từ chối đến nhà Tô Ngọc Nhi.
Tít! Tít! Tít! Trần Kiên nói xong liền tắt máy.
Trần Kiên làm sao có thể làm trái ý Bạch Nhược Đồng chứ? Bạch Nhược Đồng quả là cao siêu, biết Tô Ngọc Nhi sẽ gọi điện cho Trần Kiên nên đã gọi điện nhắc nhở Trần Kiên.
Tô Ngọc Nhi không cầu cứu được ai trong tình huống này, nhìn Bạch Nhược Phong như vậy, cô cũng không thể nhẫn tâm để anh nằm ở ghế sofa.
Tô Ngọc Nhi không thể ngờ rằng Bạch Nhược Phong lại uống rượu nhiều đến vậy. Cô thật sự lo lắng về sức khỏe của anh ta, nhưng cô cũng biết rằng anh ta cần phải được nghỉ ngơi, vì vậy cô cố gắng giữ cho anh ta yên tĩnh.
Tuy nhiên, khi Tô Ngọc Nhi cố gắng giúp Bạch Nhược Phong từ ghế sofa đến giường, anh lại bất ngờ ngã xuống. Vì trọng lượng của anh ta và quán tính khi say xỉn, cô đã tự ngã theo trên người anh ta. Gương mặt nhỏ bé của Tô Ngọc Nhi đặt trên bờ ngực săn chắc của Bạch Nhược Phong, điều này làm cho cô rất xấu hổ.
Khi Bạch Nhược Phong tỉnh lại trong cơn mê, anh ta bất ngờ thấy Tô Ngọc Nhi nằm trên người mình, và không thể không hôn. Bạch Nhược Phong nhân cơ hội này đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tô Ngọc Nhi. Trái tim Tô Ngọc Nhi đập nhanh như muốn thoát ra bên ngoài.
“Sếp Bạch, anh làm gì vậy chứ?”
“Có thật là anh đang say không chứ?”
Cả hai đều hoảng loạn và không biết phải làm gì. Tuy nhiên, Bạch Nhược Phong đã thực sự ngủ thiếp đi với cái đầu nghiêng, không có ý định tấn công hay làm tổn thương Tô Ngọc Nhi.
Sau khi cơn mơ hồ kết thúc, Tô Ngọc Nhi cảm thấy rất ngượng ngùng và lo lắng, nhưng cô không thể làm gì khác ngoài việc cố gắng giúp Bạch Nhược Phong nằm lên giường và đắp chăn cho anh ta.
Tô Ngọc Nhi chạy ra khỏi phòng như thể cô đang chạy trốn để kiếm sống. Cô cảm thấy xấu hổ và tự trách mình vì đã không thể bảo vệ được mình. Tuy nhiên, sau khi cô bình tĩnh lại, cô đã đi đến phòng để lau mặt và đắp chăn cho Bạch Nhược Phong, sau đó ngồi trên ghế sofa và tự ngủ.
Sáng hôm sau.
Tô Ngọc Nhi đã thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cả hai người. Vì hôm qua Bạch Nhược Phong uống đến say mèm, sáng nay cô sẽ cho anh ăn món nước để dễ chịu hơn.
Bạch Nhược Phong tỉnh dậy, anh mở mắt nhìn căn phòng này rất quen, đây là…
Bạch Nhược Phong bước chân xuống giường và đi ra ngoài, nhìn thấy Tô Ngọc Nhi đang loay hoay chuẩn bị bữa sáng. Anh thật sự không nhớ chuyện gì đã xảy ra vào tối qua.
“Sếp Bạch, anh qua dùng bữa đi.” Tô Ngọc Nhi nhìn thấy Bạch Nhược Phong liền nói.
Bạch Nhược Phong vội vàng qua dùng bữa, sau đó tắm rửa nhẹ rồi đến công ty.
Bạch Nhược Phong cảm thấy đau đầu khi đến công ty và phải đối mặt với Bạch Nhược Đồng. Anh cố gắng giữ thăng bằng tâm lý và tránh nhìn thẳng vào người em trai của mình. Bạch Nhược Đồng cũng không dám đối mặt với Bạch Nhược Phong và chỉ nhìn xuống đất.
“Tiểu Đồng, hôm qua có phải em đã đưa anh đến nhà cô ấy không?” Bạch Nhược Phong tức giận hỏi.
“Đúng vậy, em chỉ muốn tình cảm của hai người đi lên mà thôi. Hay anh lại muốn đêm qua ở cạnh cô gái nhà họ Từ kia?” Bạch Nhược Đồng châm chọc.
Bạch Nhược Phong rất bất lực với đứa em trai này.
Cốc! Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa phòng làm việc Bạch Nhược Phong lại vang lên.
“Vào đi!” Bạch Nhược Phong lạnh lùng nói.
Từ Bảo Tú mở cửa bước vào, nhìn thấy Bạch Nhược Đồng, cô đã ném ánh mắt sắc bén lên người của anh ấy.
“Nhược Phong, tối qua anh đã đi đâu cả đêm không về nhà vậy chứ?” Từ Bảo Tú nhìn Bạch Nhược Phong và hỏi với ánh mắt tò mò.
“Không liên quan đến cô.” Bạch Nhược Phong trả lời một cách lạnh lùng và né tránh câu hỏi của Từ Bảo Tú.
Điều này khiến cho Từ Bảo Tú rất bực mình và thất vọng, cô không suy nghĩ được gì ngoài chuyện tối hôm qua Bạch Nhược Phong đã ở nhà Tô Ngọc Nhi.
Tô Ngọc Nhi đang đứng trước bàn làm việc của Tú Ái, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đang hiển thị một bản thảo đề xuất hợp tác giữa Tập đoàn Lưu gia và Tập đoàn Bạch gia. Cô nhấn mạnh: “Tôi không thể đối mặt với Bạch Nhược Phong một lần nữa. Tôi đã quyết định không tham gia nữa.”
Tú Ái nghiêm trang đáp lại: “Nhưng chúng ta không thể từ chối Tập đoàn Lưu gia. Bạn biết đấy, đây là một cơ hội tuyệt vời để quảng bá cho chúng ta. Và chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội này.”
Tô Ngọc Nhi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Tú Ái: “Nhưng tôi không muốn đối mặt với Bạch Nhược Phong. Anh ta và tôi đã có một mối quan hệ phức tạp, và tôi không muốn gặp lại anh ta nữa.”
Tú Ái nhấn mạnh: “Nhưng Bạch Nhược Đồng đã ra lệnh rằng miễn là có cơ hội đến Tập đoàn Bạch gia, tất cả đều sẽ để cô đi đàm phán.”
Tô Ngọc Nhi cảm thấy bất mãn. Cô biết rằng Tú Ái sẽ không bao giờ làm trái ý muốn của Bạch Nhược Đồng. Nhưng đối với cô, việc phải đối mặt với Bạch Nhược Phong một lần nữa thật khó khăn.
Tô Ngọc Nhi cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình và nói: “Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ làm việc này.”
Tú Ái nói: “Tốt đấy. Hãy chuẩn bị tài liệu và đến buổi họp đàm phán vào ngày mai. Tôi sẽ gửi chi tiết địa điểm và thời gian cho bạn.”
Tô Ngọc Nhi đáp: “Được thôi. Tôi sẽ sắp xếp.”
Trong khi Tô Ngọc Nhi vẫn đang lo lắng về việc đàm phán với Tập đoàn Bạch gia, cô đã suy nghĩ ra được một cách giải quyết khác. Tô Ngọc Nhi mở wechat và nhắn một tin cho Lưu Bình Nguyên.
“Đàn anh, trưa nay em mời anh dùng bữa trưa được chứ?” Tô Ngọc Nhi nhắn qua wechat.
Rất nhanh, Lưu Bình Nguyên đã phản hồi lại: “Được! Nhà hàng cũ nhé!”
“Được! Vậy hẹn gặp anh ở nhà hàng vào buổi trưa.”
Nhắn xong, Tô Ngọc Nhi tắt máy và tiếp tục với mớ công việc còn dang dở.
Buổi trưa, trong giờ nghỉ giải lao, Tô Ngọc Nhi đã đến nhà hàng Ngự Uyển.
Lưu Bình Nguyên đã đợi sẵn cô ở đó, anh ta luôn luôn đúng hẹn không bao giờ để cô chờ bất kỳ giây phút nào.
“Ngọc Nhi, em ngồi đi.” Lưu Bình Nguyên đứng dậy kéo ghế cho Tô Ngọc Nhi.
“Cảm ơn đàn anh.” Tô Ngọc Nhi nói lời cảm ơn.
Trong bữa ăn, hai người cùng nhau nói chuyện đủ thứ trên đời, Tô Ngọc Nhi bắt đầu vào chủ đề chính của bữa ăn hôm nay.
“Đàn anh, anh có thể tìm một công ty quảng cáo khác để quảng bá nhãn hàng được không?” Tô Ngọc Nhi e dè hỏi.
“Được chứ! Em thích thì anh sẽ đồng ý.” Lưu Bình Nguyên sao có thể nói lời không với Tô Ngọc Nhi chứ. Anh không muốn làm Tô Ngọc Nhi phải xấu hổ nên đã đồng ý ngay lúc đó.
Điều này khiến Tô Ngọc Nhi rất bất ngờ và vui mừng. Cô không biết lấy gì để trả ơn này cho Lưu Bình Nguyên.
Đúng lúc này, Bạch Nhược Phong xuất hiện và lạnh lùng hỏi: “Ngọc Nhi, tập đoàn Bạch gia có rất nhiều không gian quảng cáo, ngoài ra còn tốt hơn tất cả các công ty khác. Tại sao em lại yêu cầu giám đốc Lưu đây chọn công ty quảng cáo khác chứ?”
Tô Ngọc Nhi cứng họng, cô không nghĩ Bạch Nhược Phong lại xuất hiện ở đây và nghe được những lời nói từ nãy tới giờ giữa cô và Lưu Bình Nguyên.
Tô Ngọc Nhi hoảng loạn và bắt đầu giới thiệu: “Đàn anh, đây là Bạch Nhược Phong, giám đốc của tập đoàn Bạch gia mà chúng ta đã nói lúc nãy.”
Tô Ngọc Nhi tiếp tục đưa tay về phía Lưu Bình Nguyên và giới thiệu: “Sếp Bạch, đây là Lưu Bình Nguyên, giám đốc của tập đoàn Lưu gia đang muốn quảng bá nhãn hàng thông qua công ty quảng cáo của chúng ta.”
Sự xuất hiện của Bạch Nhược Phong đã làm cho cả ba người ở đây đều cảm thấy khó chịu và ngột ngạt.
“Không biết giám đốc Bạch và Ngọc Nhi có mối quan hệ như thế nào nhỉ?” Lưu Bình Nguyên tò mò hỏi.