“Baba, con muốn đi tìm chị. Đã rất lâu rồi, con chưa được gặp chị ấy.” Tiểu Bảo nhõng nhẽo nói.
Bạch Nhược Phong cúi thấp người nói chuyện với Tiểu Bảo. Anh nhẹ nhàng khuyên răng cậu bé: “Tiểu Bảo, dạo gần đây chị ấy bận rộn với công việc, con không thể đến gặp. Hai ngày nữa, sau khi ổn định công việc, baba sẽ đưa con đến gặp chị ấy có được không?”
Tiểu Bảo có chút buồn bã nhưng không còn cách nào khác ngoài chấp nhận với yêu cầu mà Bạch Nhược Phong đưa ra.
Sau khi dỗ dành được Tiểu Bảo, Bạch Nhược Phong quay về biệt thự riêng của anh. Thời gian này, cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch bị Bạch phu nhân cấm túc ra ngoài. Bà ta sợ rằng Tiểu Bảo sẽ đi gặp Tô Ngọc Nhi nên thời gian này bà ta sẽ bên cạnh chăm sóc cho cậu bé.
Vài ngày sau.
Tập đoàn Bạch gia.
Trần Kiên mở cửa phòng làm việc của Bạch Nhược Phong đi vào.
Bạch Nhược Phong đẩy ghế ngồi của bàn làm việc đứng dậy, mạnh mẽ và bước tới với gương mặt lạnh lùng. Anh thấy người trợ lý của mình đang ngồi trên ghế sofa, ánh mắt lấp lánh của anh trực tiếp đối diện với Trần Kiên.
“Trần Kiên, cậu đã tìm thấy Tô Ngọc Nhi chưa? Cậu có biết mấy ngày vừa qua cô ấy ở đâu không?” Bạch Nhược Phong hỏi, giọng nói của anh mang tính nghiêm khắc, tôn trọng với vẻ ngoài lạnh lùng của một người đứng đầu công ty.
Người trợ lý cúi đầu, tay run run vài lần trước khi trả lời: “Anh Bạch… tôi… tôi không biết phải trả lời anh như thế nào cho đúng. Tôi đã cố gắng tìm kiếm nhưng không có thông tin gì về nơi ở của cô ấy trong vài ngày qua.”
Bạch Nhược Phong nhăn mặt, ánh mắt anh lộ ra một tia bất mãn. “Ở chung cư cũng không có ấy, nhà mới cô ấy cũng không thấy, mấy ngày này không có dấu vết. Có lẽ cô ấy đang tránh tôi.” Anh suy nghĩ trong lòng.
Sau đó, Bạch Nhược Phong nhìn thấy Trần Kiên có chút gì đó kì lạ. Anh lạnh lùng tra hỏi Trần Kiên.
“Trần Kiên nhìn cậu có vẻ đang lo lắng chuyện gì khi nhắc đến cô ấy. Có phải cậu đã biết chuyện gì không? Mau nói tôi nghe đi.” Bạch Nhược Phong gương mặt lạnh như băng nhìn về phía đối diện.
Trần Kiên rụt rè, gượng gạo, lo sợ chuyện sẽ không giấu được nữa. Anh lắp ba lắp bắp nói: “Sếp Bạch, không… tôi không biết gì cả.”
Bạch Nhược Phong gương mặt không giận dữ, không biến sắc, gương mặt vẫn lạnh như băng rồi nói: “Trần Kiên, cậu nghĩ cậu có thể qua mặt tôi được sao? Có chuyện gì? Mau nói đi.”
Trần Kiên gương mặt xuất hiện vài giọt mồ hôi, anh gượng gạo kể. Trần Kiên kể về cuộc gặp giữa mẹ Bạch Nhược Phong và Tô Ngọc Nhi, và cách mà mẹ anh đã đối xử với cô ấy. Anh hiểu ngay lập tức tại sao Tô Ngọc Nhi lại tránh né anh suốt thời gian qua.
“Trần Kiên, mẹ tôi đã nói gì với cô ấy?” Bạch Nhược Phong hỏi, giọng nói trầm thấp và ánh mắt của anh đầy nghi vấn.
“Tôi không biết chính xác, nhưng cô ấy đã rời đi sau khi gặp mẹ của anh. Tôi nghĩ có lẽ mẹ anh đã nói những lời không hay về cô ấy. Lúc đó em chỉ nhìn thấy chứ không biết chính xác mọi chuyện.” Trần Kiên trả lời với giọng nói lo lắng.
Bạch Nhược Phong gượng gạo nhíu mày, cảm thấy bực tức với hành động của Bạch phu nhân. Anh đã từng nghĩ rằng sự đối đầu giữa mẹ anh và Tô Ngọc Nhi là chuyện riêng của họ, nhưng giờ đây nó đã ảnh hưởng đến mối quan hệ của anh và Tô Ngọc Nhi.
Sau khi biết được mọi chuyện, Bạch Nhược Phong nghĩ rằng cách giải quyết hợp nhất hiện tại là đưa Tiểu Bảo ra để gỡ được nút thắt trong trái tim của Tô Ngọc Nhi.
Sau khi tan làm, Tô Ngọc Nhi trở về nhà, cô cảm thấy hối hận vì đã không kiểm tra mà ký vào hợp đồng hôn nhân. Cô rất muốn hủy hợp đồng nhưng số tiền bồi thường là 50 triệu nhân dân tệ thật sự quá lớn, cô không đủ khả năng để trả số tiền bồi thường lớn như vậy. Cô bắt đầu nói những điều không hay về bản hợp đồng hôn nhân.
“Bạch Nhược Phong, anh là kẻ lừa dối. Tại sao lại lừa tôi ký vào bản hợp đồng hôn nhân chứ?”
“50 triệu… Số tiền này quá lớn đối với mình. Mình phải làm gì để có số tiền lớn như vậy chứ?”
“Mình phải làm gì đây?”
Được một lúc, Tô Ngọc Nhi đã ngủ thiếp đi, lúc nãy cô đã tự mình uống rất nhiều rượu để giải quyết nỗi buồn, hiện tại cô đang trong tình trạng say xỉn.
Tô Ngọc Nhi cảm thấy đầu óc đang đau đớn và mệt mỏi khi tỉnh dậy sau đêm uống rượu say xỉn. Cô vội vàng ngồi dậy và nhìn vào điện thoại di động của mình. Có một loạt cuộc gọi nhỡ đều là từ Lưu Bình Nguyên. Tô Ngọc Nhi vội vàng nhấn nút gọi lại, và nghe thấy giọng nói của anh ta từ phía bên kia.
“Đàn anh à, em xin lỗi vì đã không trả lời được điện thoại của anh tối qua. Có chuyện gì mà anh gọi em đến nhiều cuộc như thế?” Tô Ngọc Nhi nói, giọng nói của cô vẫn còn lẫn lộn vì cơn say.
“Không có gì, anh chỉ muốn gọi mời em đi dùng bữa tối. Ngọc Nhi, có phải tối qua em đã uống rượu không?” Lưu Bình Nguyên trả lời, giọng nói của anh ta êm dịu và yên bình, điều đó khiến cho Tô Ngọc Nhi cảm thấy an tâm một chút.
“Đàn anh, anh gắn camera trên người em sao? Tối qua hơi khó ngủ, em có dùng một chút rượu để dễ ngủ hơn. Em không sao đâu, đàn anh, anh đừng quá lo lắng.” Tô Ngọc Nhi cười một cái rồi nói.
“Em không sao là anh yên tâm rồi. Ngọc Nhi, lần sau có chuyện gì buồn thì cứ chia sẻ với anh. Em không cần phải dùng rượu để giải quyết nỗi buồn đâu.” Lưu Bình Nguyên nhẹ nhàng căn dặn Tô Ngọc Nhi.
Tô Ngọc Nhi có chút ấm áp khi có người quan tâm đến cảm xúc của cô.
“Cảm ơn đàn anh đã quan tâm đứa em gái này. Không có gì thì em tắt máy trước đây.” Tô Ngọc Nhi nói.
“Được rồi! Có chuyện gì nhớ phải nói anh biết đó.” Lưu Bình Nguyên dặn dò một lần nữa rồi tắt máy.
Sau khi nói chuyện với Lưu Bình Nguyên, tâm trạng của Tô Ngọc Nhi đã khá hơn một chút. Cùng lúc đó chiếc bụng nhỏ bé của cô đã phát ra tiếng kêu ‘Ột… ột…’. Cô nhớ lại từ tối qua đến giờ vẫn chưa có gì bỏ vào bụng. Tô Ngọc Nhi xuống bếp chế biến vài món ăn để lấp đầy khoảng trống dạ dày của cô.
Vừa mới ăn xong, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên. Cô kiểm tra và thấy rằng cuộc gọi đến từ Bạch Nhược Phong. Tô Ngọc Nhi cảm thấy bối rối và không biết phải làm gì. Cô quyết định không trả lời và đặt điện thoại xuống. Cô rất muốn nghe máy của Bạch Nhược Phong nhưng những lời nói của Bạch phu nhân cứ vang vọng trong đầu cô.
Mặc dù Tô Ngọc Nhi đã tránh xa Bạch Nhược Phong, nhưng cô không thể ngừng nghĩ về anh ta. Cô cảm thấy như một mớ hỗn độn, không biết mình nên làm gì.
Suốt cả đêm, Tô Ngọc Nhi không thể ngủ được vì những lời nói của Bạch phu nhân cứ vang vọng trong tâm trí cô.
Ngày hôm sau, Tô Ngọc Nhi đã cân bằng lại cảm xúc của mình và đến công ty với một tâm trạng phấn khởi để bắt đầu một ngày làm việc mới. Sau khi đến công ty, cô biết được Lưu Bình Nguyên đã từ chối hợp tác với tập đoàn Bạch gia và đang tìm kiếm một nhãn hàng khác để ký kết hợp đồng. Điều này khiến cô rất vui vì không phải gặp mặt Bạch Nhược Phong.
Sau khi kết thúc buổi họp, Tú Ái gặp riêng Tô Ngọc Nhi và nói: “Hôm nay có một bữa tiệc lớn của công ty tổ chức tại khách sạn cao cấp vào tối nay. Vào thời điểm đó, Hàn Thanh Tịch, người phụ trách dự án thương hiệu quần áo của Ý, cũng sẽ tham dự. Tôi nghĩ cô nên đến tham gia cùng tôi.”
Tô Ngọc Nhi có chút do dự, nhưng cuối cùng cô đồng ý. Sau khi kết thúc công việc trong ngày, cô quay về căn hộ của mình để chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay.