Với một người không than không thế trong xã hội như Lỗ Bình, việc điều tra quả thật rất đơn giản.
Lưu Kình xem qua kết quả điều tra, thầm cười lạnh.
Gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn, anh đại khái đã nghĩ ra được cách giải quyết.
Về nhà, Lưu Kình kéo Vệ Tiếu cùng bán tính đến chuyện xét nghiệm DNA. Vệ Tiếu trầm mặt, chả vui thú tẹo nào, thậm chí chỉ trưng ra biểu cảm miễn cưỡng, trong khi đó Lưu Kình lại hớn ha hớn hở.
Anh luôn cảm thấy Vệ Tiếu là một người hoàn hảo, ngay cả giận dỗi cũng không biết, lại chưa từng đòi hỏi anh, lúc này mới thấy khuôn mặt cậu bắt đầu có vẻ là giận.
Anh cố tình nhấc máy liên lạc với Lỗ Bình ngay trước mặt cậu. Tuỳ rằng thái độ của Lưu Kình với Lỗ Bình đầy hữu hảo, nhưng trong từng lời nói của anh vẫn ẩn chứa những tàn tích băng giá.
Vệ Tiếu đứng bên cạnh nghe buộc phải nhắc nhở: “Anh ăn nói chừng mực thôi, dù sao cô ấy cũng là mẹ của con anh”.
Lời này làm Lưu Kình tức chết, lập tức quay ngoắt 180 độ: “Còn chưa rõ trắng đen, em đã gán luôn một đứa con hoang cho anh. Vệ Tiếu, rốt cuộc em có để ý gì đến anh không?”
Vệ Tiếu trừng mắt: “Có để ý hay không không phải chỉ ở những lời nói suông, dù gì thì em cũng không bị thò đâu ra một đứa con như anh”.
Lưu Kình biết mình đuối lý, lại còn ti tiện nữa, đến nỗi cả dáng vẻ tức giận của cậu, anh cũng hết lấy làm vui nổi, liền dỗ ngọt: “Tiếu Tiếu, em thatạ làm anh đau lòng quá. Đợi có kết quả đã, nếu đứa bé không phải con của anh, em phải rửa oan cho anh nha”. Lời chưa dứt, tay đã vội đưa lên mơn trớn đùi Vệ Tiếu.
Cậu đang bực mình thì chớ, hất ngay tay anh ra.
Lưu Kình vẫn biết tình cảm Vệ Tiếu dành cho mình là thật nhưng sâu đậm thế nào anh không biết rõ.
Trong thâm tâm, Lưu Kình quả thật không mong muốn chuyện này xảy ra, nhưng nhìn Vệ Tiếu đứng về phe Lỗ Bình, lại còn nói đỡ cho cô ta nữa, dù không ghen, nhưng cõi lòng anh dường như tan nát, chỉ biết ngồi co ro trên ghế thở dài.
Ngày kiểm tra DNA, Lưu Kình không quên lái xe chở Vệ Tiếu cùng đi.
Lỗ Bình đứng đợi trước cổng, mặt đầy lo lắng, cho nên không nhận ra sự không thích hợp giữa hai người.
Ba người lớn dắt đứa trẻ vào.
Vệ Tiếu mấy lần liếc trộm đứa trẻ, nom gầy gò nhỏ bé. Kể cả có phải con của Lưu Kình hay không, cậu đều thương những gì nhỏ bé.
Cúi thấp người, cậu nhỏ nhẹ hỏi: “Cháu tên là gì, mấy tuổi?”
Đứa bé lí nhí trả lời mình tên Lỗ Chí, chưa kịp nói tuổi đã bị Lỗ Bình kéo sang một bên.
Lưu Kình cười thầm, kéo tuột Vệ Tiếu về phía mình.
Vệ Tiếu từ lúc thức dậy đến giờ liên tục bất an, áo quần nhăn nhúm chưa kịp chỉnh, Lưu Kình liền đưa tay xốc lại cho đúng nếp. Hành động than mật ấy giữa hai người vốn không lạ lẫm, nhưng trước bao người thế này đúng là lần đầu tiên.
Vệ Tiếu vội tránh né, như Lưu Kình còn nhanh hơn nữa, cậu chưa kịp lui ra xa, tay anh đã chỉnh xong cà vạt giúp cậu, tiện thể vỗ yêu vào vai cậu mấy cái.
Nhìn bọn họ như vậy, bấy giờ Lỗ Bình mới thấy khó hiểu, cảm giác ký quái khác thường, song cô cũng không có thời gian mà nghĩ đến. Tìm Lưu Kình, chủ yếu là muốn lừa chút tiền, những tưởng với thân phận địa vị của anh, cô có đòi một khoản cũng dễ dàng thôi, nào ngờ Lưu Kình làm thật, đích than đi giám định mới chịu.
Lỗ Bình đành cầu xin Lưu Kình đừng làm to chuyện, nhưng Lưu Kình quyết không dung thứ. Đến nước này cô đành giả vờ điếc không sợ súng, hy vọng Lưu Kình hồi tâm chuyển ý.
Ai dè Lưu Kình trời không sợ đất cũng không sợ. Đã đến nước này, Lỗ Bình đành cắn răng đẫn đứa bé tới.
Máu rút ra để thử không nhiều, nhưng thằng bé vì sợ kim tiêm mà khóc mãi không thôi.
Lỗ Bình đang buồn bực, muốn dỗ con ngừng khóc mà lực bất tòng tâm.
Vệ Tiếu thấy một mình cô phải chăm đứa nhỏ coi bộ không tiện, liền chạy lại bế giúp. Trông xa cứ tưởng ba người họ là một gia đình.
Lưu Kình vừa ức vừa ghen, dựa đầu vào tường hậm hực. Về đến nhà, Vệ Tiếu vẫn chẳng nói chẳng rằng lấy nửa câu với anh, sắc mặt không hề tốt.
Nhưng ăn, ngườiủ thì vẫn giống như cũ.
Chỉ vậy thôi cũng đủ làm Lưu Kình dằn vặt mà hoá điên hoá dại. Thà rằng Vệ Tiếu đánh, mắng, chửi, chuyện gì anh cũng chấp nhận, chứ cái kiểu lạnh nhạt như vậy thật sự làm thế giới của anh như thể đóng băng.
Muốn trò chuyện nghiêm túc, cậu lại bày ra vẻ mặt anh thật là trăng hoa, khiến Lưu Kình bối rối không biết xử trí thế nào.
Lưu Kình vẫn nghĩ Vệ Tiếu là người lành tính, không biết hờn giận, không biết oán trách, giờ coi như dần sang mắt ra rồi. Anh chỉ cầu mong chuyện như vậy đừng có diễn ra nữa.
Lưu Kình vốn không phải là người dễ bỏ qua, sau chuyện này vẫn còn cay cú lắm, cho nên anh sẽ không để yên cho mẹ con Lỗ Bình.
Mẹ con Lỗ Bình bất ngờ bị chủ nhà trọ đuổi đi không rõ nguyên do, tìm nhà trọ mới cũng không xong vì giá quá cắt cổ, đúng là đã nghèo còn gặp cái eo. Giờ mà có thêm kết quả xét nghiệm, mọi hy vọng đều tắt ngúm.
Lỗ Bình xem chừng không gắng gượng nổi nữa, đành tìm một toà cao ốc gần đó, hai mẹ con ôm nhau nhảy lầu quyên sinh.
Song song lúc đó có kết quả giám định, Lưu Kình cầm trên tay tờ kết quả đã dự đoán được từ trước, cẩn thận đặt trước mặt Vệ Tiếu.
Đang ăn cơm, cậu không buồn ngẩng mặt lên, cũng chẳng cần ngó nghiêng tờ kết quả.
Lưu Kình co rúm như chuột thấy mèo, dỗ ngọt Vệ Tiếu: “Tiếu Tiếu, em không xem à? Em xem đi này”.
Vệ Tiếu ngẩng lên, ánh mắt vẫn lạnh như tiền.
Lưu Kình sửng sốt. Có giận anh đến mấy cũng không đến mức nhìn anh bằng ánh mắt này chứ?
Thường thì Lưu Kình đảm nhận nhiệm vụ chuẩn bị cơm nước, nhưng lần này về sớm, Vệ Tiếu giành nấu lấy.
Cơm nước xong, Vệ Tiếu tự mình thu dọn bát đĩa, lẳng lặng vào bếp gói ghém thức ăn còn nóng cho vào hộp giữ nhiệt, đoạn khác vội khoác áo bước ra ngoài.
Lưu Kình chạy đến chặn lại, cầm tay cậu hỏi: “Em đi đâu?”
Lúc này cậu mới chịu nhìn anh: “Lưu Kình”.
Giọng cậu không cao không thấp, không to không nhỏ, đều đều chậm rãi: “Cho dù cô ấy không đúng, nhưng cô ấy đâu thể làm gì tổn hại đến anh mà anh cạn tàu ráo máng như vậy? Cô ấy nhảy lầu tự sát rồi, anh biết không?”