• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Kình kinh hãi.

Vệ Tiếu đang vô cùng tức giận. Trưa nay ăn cơm ở nhà ăn công ty, bản tin thời sự có phát mấy dòng ngắn về chuyện có người định quyên sinh ở toà cao ốc, được lực lượng phòng cháy chữa cháy ứng cứu kịp thời.

Vệ Tiếu nhìn thoáng đã nhận ngay ra người quen. Lỗ Bình hoang mang ôm con trai Lỗ Chí khóc oa oa, phóng viên tại hiện trường thổn thức bình luận.

Vệ Tiếu không còn tâm trí nuốt cơm nữa, liền tức tốc đến ngay trụ sở đội cứu hoả, trông thấy nhiều người đang vây quanh khuyên nhủ Lỗ Bình.

Đứa bé được dẫn ra đứng riêng một góc, mắt mở thao láo, ngây thơ nhìn mọi người xung quanh.

Lúc Vệ Tiếu bước vào, Lỗ Chí đang được các dì các chị bao quanh, trên tay cầm một quả táo cắn dở. Cu cậu dường như vẫn ngơ ngác, đứng thu lu một mình, không biết làm gì tiếp theo. Thấy cậu, Lỗ Chí nhận ra cậu ngay liền gọi “chú”.

Vệ Tiếu xoa đầu nó, thở dài ngao ngán.

Một bà đứng tuổi ngỡ Vệ Tiếu là người than của hai mẹ con nhà này, lải nhải: “Thiệt là tội lỗi, nghĩ sao mà ôm con nhảy lầu? May mà đứa bé khóc rống lên, người ta mới biết mà ứng cứu, chứ không á… À mà cậu coi cảm ơn mấy anh em bên cứu hoả đi, khuyên nhủ cả ngày trời mới đặng đấy, lại còn chuẩn bị thêm nệm khí nữa”.

Vệ Tiếu gật đầu, để Lỗ Chí cho những người tốt bụng chăm sóc, tự mình vào trong xem Lỗ Bình như thế nào.

Lỗ Bình vẫn còn đang thảng thốt, vừa được dẫn đến bệnh viện để kiểm tra thần kinh.

Lúc này cô như thể được chích một liều thuốc trấn tĩnh, người đang ngây ngây dại dại.

Vệ Tiếu bước qua nắm lấy tay cô, gọi: “Lỗ Bình”.

Lỗ Bình không một phản ứng. Vệ Tiếu buồn bã, ngườiồi bên giường ôm cô vào lòng. Nhớ lại những ngày hai người ở bên nhau, nhớ lại tình cảm của những ngày đầu biết yêu, Vệ Tiếu thật sự không mong thấy Lỗ Bình lãng phí sinh mạng mình như thế.

Nhưng cậu hoàn toàn không biết Lỗ Bình đã gặp chuyện khó khan gì, càng không biết nên khuyên nhủ thế nào cho đặng.

Qua hồi lâu, Lỗ Bình cuối cùng cũng khóc thành tiếng, bấy giờ Vệ Tiếu mới yên tâm đôi chút, vội an ủi cô.

Lỗ Bình cất tiếng: “Vệ Tiếu, em sai rồi, đứa bé không phải là con Lưu Kình… Vệ Tiếu, em không muốn sống nữa, cha đứa bé hứa sẽ cưới em, sẽ bỏ vợ, nhưng sau khi em sinh nó ra thì hắn trở mặt, nói hắn thích con gái, trong nhà đã có con trai rồi, sinh thêm sợ nuôi không nổi, rồi hắn không đoái hoài, không chu cấp cho mẹ con em nữa. Em không tìm được việc làm, tiền cũng tiêu sạch… Em không thiết gì nữa… Em cũng biết mình sai, nhưng giờ ngay chỗ trú chân cũng không có, ông chủ nhà trọ nhắn nhủ rằng em đã đắc tội với người ta, cẩn thận kẻo bị trả thù, nghĩ đi nghĩ lại em chỉ có đắc tội với Lưu Kình, chắc chắn anh ta nổi giận vì nó không phải con mình, thật sự em không còn lối thoát…”

Vệ Tiếu không ngườiờ sự tình lại như thế, chỉ còn biết vỗ về Lỗ Bình mà thôi.

Tâm trí cậu rối bời. Nghĩ đến việc làm của Lưu Kình mà lòng cậu buồn rười rượi.

Còn Lỗ Bình, sau khi trút hết tâm can, tâm trạng khá hơn hẳn, lại còn được Vệ Tiếu an ủi, dần dần ngủ thiếp đi.

Cậu không dám để Lỗ Bình một mình, vội nhờ y tá chăm hộ rồi nhanh chóng về nhà, định đem một ít đồ cho họ.

Trên đường đi, Vệ Tiếu không ngườiừng trăn trở, Lỗ Bình thật quá hồ đồ, đến bước này rồi còn không chịu tỉnh ngộ, nhưng vì nghĩ đến Lỗ Chí, cậu mới không nặng lời với cô, dù sao đi chăng nữa, bị ép đến độ phải dắt con quyên sinh quả thật đáng thương. Về phần Lưu Kình, đột nhiên Vệ Tiếu sinh lòng lo lắng.

Cậu không ngườiờ Lưu Kình dám làm như vậy. Theo lý, rõ ràng Lỗ Bình có muốn cũng chẳng thể làm tổn thương anh, thế mà Lưu Kình lại dung cách đó để hiếp đáp hai mẹ con thân cô thế cô, xem ra thật không trượng nghĩa chút nào.

Vệ Tiếu luôn mang tinh thần nghĩa hiệp, việc thế này cậu không thể bàng quan, huống hồ chuyện lại gây ra bởi Lưu Kình.

Lưu Kình còn hí hửng khoe kết quả giám định với cậu nữa chứ, cậu chưa từng gặp ai đóng kịch giỏi như anh, một mặt bức ép người ta phải nhảy lầu tự sát, một mặt giả vờ làm búp bê ngoan hiền.

Vệ Tiếu thở dài chán nản.

Lưu Kình là người thông minh, chỉ cần nghe những lời trách móc của Vệ Tiếu. trong phút chốc đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Trước mặt Vệ Tiếu, Lưu Kình rất giỏi nhún nhường, hay tỏ ra ngây ngô vô tội. Anh níu mép áo cậu khẩn khoản: “Vệ Tiếu, em đừng gấp gáp, chắc là có hiểu lầm nào ở đây”.

Con người Lưu Kình, Vệ Tiếu đã tường tận, ngó cái bộ dạng thỏ nai ấy chẳng khác gì bộ dạng của học sinh đang nói dối phụ huynh, Vệ Tiếu ước gì có thể thẳng tay nện ngay cho anh một trận, nhưng cậu cố kìm lại, cầm hộp giữ nhiệt ra ngoài. Lưu Kình định bụng ướm hỏi V liệu có cần anh lái xe đưa đi không, nhưng nhác thấy bộ dạng bực tức cậu, anh không dám hỏi nữa.

Anh nhanh chóng cho người dò xét tin tức của Lỗ Bình, biết cô ta vẫn bình an vô sự, Lưu Kình khí bốc tận đầu, giận không biết trút vào đâu cho hết, thầm nghĩ sao cô ta không chết đi cho khuất mắt nhỉ.

Nhưng anh cũng kịp thời trấn tĩnh. Nếu nhỡ may Lỗ Bình nhảy lầu thật, tình cảm bấy lâu của anh với Vệ Tiếu khó mà vẹn toàn. Lưu Kình nghĩ một hồi rồi thở dài than ngắn, vội tìm ngay đối sách, mà thật ra cũng đâu cần nghĩ ngợi gì nhiều, cứ đến bệnh viện xin lỗi cô ta một đôi câu, rồi thuận đường bố thí ít tiền là xong.

Tuy chẳng phải việc gì to tát, nhưng trong lòng Lưu Kình vẫn hỗn độn. Từ đầu đến giờ tất thảy là do cô ta tự tung tự tác, cũng chính cô ta tự tát nước vào mặt mình, thế mà giờ lại bắt anh xin lỗi, anh thấy đắng nghẹn. Giá mà có thể nhảy lầu được, anh sẽ nhảy cho Vệ Tiếu biết tay.

Đắn đo một hồi, cuối cùng anh đành làm khó mình vậy.

Lưu Kình đến vừa lúc Vệ Tiếu đã giúp Lỗ Bình trở người.

Thấy thế, anh không lấy làm vui cho lắm, trong lòng trào dâng nỗi oán hận, thầm nghĩ cô ta có nhảy đâu, cung cung phụng phụng làm chi cho mệt?

Còn nhóc con Lỗ Chí nữa, bám riết lấy Vệ Tiếu như hình với bóng, chẳng khác gì con bám cha.

Lưu Kình đóng giả bộ dạng thân mật định đến bên an ủi Lỗ Bình vài câu, dù sao mấy trò mèo này, anh vốn đã tài tình lắm rồi.

Thế mà anh vừa tiến lại gần, Lỗ Bình liền tỏ ra sợ hãi tột độ, luống cuống ngả vào người Vệ Tiếu.

Lưu Kình ngứa mắt, chỉ ước lôi cổ Lỗ Bình ra, nhưng nhìn cái cách Vệ Tiếu che chở cho cô ta như gà mẹ che chở gà con, lại còn lườm anh nữa chứ, Lưu Kình giận dữ bước ra cửa, nhấc chân đá bồm bộp vào tường.

Vệ Tiếu vỗ về Lỗ Bình xong, bước ra vẫn thấy Lưu Kình đứng đó đá tường, cậu chỉ biết thở dài. Lúc nãy Lưu Kình trông rất tuyệt tình, ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

Cậu bước qua vỗ vai anh.

Lưu Kình đương nhiên còn giận, nhưng trông thấy cậu liền đổi tong sang ngoan ngoãn, cúi đầu nhìn lấm lét như thể cún con đang ngoe nguẩy đuôi làm nũng chủ.

Vệ Tiếu cũng chẳng buồn cho anh một sắc mặt tốt hơn, chính bản thân cậu cũng đang tỏ ra bất mãn.

Lưu Kình mấp máy, muốn nói lại thôi.

Cậu ngầm hiểu, xem chừng anh định hỏi bao giờ cậu về nhà. Dù đã hết giận, nhưng Vệ Tiếu vẫn còn bang hoàng sau mọi chuyện đã qua, trong lòng cũng muốn mượn dịp này để giáo huấn cho anh một trận ra trò.

Vì thế cậu giả bộ lạnh nhạt: “Anh về trước đi, vài hôm nữa người nhà cô ấy lên đón rổi em về”.

Cõi lòng Lưu Kình hoàn toàn tan nát.

Giao hết những thứ xách theo cho cậu, khòng lung, đau thương nặng trĩu, chàng ta thất thểu quay lưng rời bệnh viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK