Nghĩ đến khoảnh khắc Chúc Tự Đan bên cạnh Hà Tỉnh Hoà vui vẻ là anh lại không nhịn được, liền hôn cô ngấu nghiến như đang muốn độc chiếm cô.
Chúc Tự Đan không chống đối, cũng không chiều theo anh, mặc anh tuỳ ý.
Hứa Phong Đàm dừng lại vì cô ấy cứng ngắc như khúc gỗ.
Lúc này, Chúc Tự Đan tàn nhẫn buông lời:
- Xong rồi thì đi đi, coi như món quà cuối cùng tôi dành cho anh.
Anh tưởng tôi yêu anh á?
Cô bật cười, nhìn anh với ánh mắt vừa lạnh lùng vừa khinh bỉ mà nói thêm:
- Tôi chỉ muốn khiến anh yêu tôi điên cuồng sau đó khi anh yếu thế như bây giờ, tôi mới triệt để ruồng bỏ anh.
Hứa Phong Đàm, bao năm như vậy, anh vẫn ngu ngốc mà yêu tôi.
Hứa Phong Đàm cho rằng cô có nỗi khổ riêng, anh sẽ không hành động lỗ mãng như trước kia, sẽ không chèn ép cô, tổn thương cô mà sẽ thuyết phục cô.
- Chúc Tự Đan, em đang không được bình tĩnh, hoặc là bị ảnh hưởng bởi cảm xúc nhất thời thôi nên ngày mai anh sẽ tìm đến em sau.
Hứa Phong Đàm nói xong thì đứng dậy rời đi nhưng Chúc Tự Đan kéo cánh tay bị thương của anh lại, cô một lần nữa bực rọc mà buông lời:
- Hứa Phong Đàm, anh đừng có cố chấp nữa, tay anh đang bị thương, chẳng phải là do Hà Tỉnh Hoà gây ra hay sao? Nếu như bây giờ hắn ta cũng xuất hiện, anh cũng không thể nào mà bảo vệ tôi được đúng không?
Hứa Phong Đàm quay lưng lại nhìn cô, anh định nói gì đó thì Chúc Tự Đan đã chèn thêm:
- Anh thật thảm hại, trước kia oai phong bao nhiêu thì bây giờ hèn yếu bấy nhiêu, vì thế,...
Ngữ khí cô chậm lại, ngưng đọng một chút, cô cũng lúng túng dù tỏ ra lạnh lùng với anh, chỉ là không biết phải dùng lời nói tàn nhẫn như thế nào thì anh mới chịu rời đi, mới chịu tách biệt khỏi cô một cách hoàn toàn đây.
- Vì thế làm ơn hãy cút xa khỏi tầm mắt của tôi đi.
Hứa Phong Đàm vẫn nhẫn nhịn, mặc cho cô chà đạp, vì anh biết cô đang cố tình dùng những lời lẽ gây tổn thương lòng tự trọng của anh để khiến anh rời xa cô mà thôi.
Anh quỳ gối, nhìn cô với ánh mắt nặng trĩu, hai tay anh nắm chặt lấy tay cô, rồi dõng dạc nói:
- Chúc Tự Đan, anh biết em đang lo cho anh, em yên tâm, anh sẽ lo liệu.
Cô còn chưa kịp đáp lại lời của anh thì cánh cửa phòng liền mở ra, ngay sau đó, cả căn phòng đều sáng bừng lên.
Hứa Phong Đàm và Chúc Tự Đan cứ như thể đang bị bắt gian tại trận vậy.
Hà Tỉnh Hoà tiến vào phòng, khoảng năm sáu tên thuộc hạ của anh ta đi ngay sau đó cũng chạy rất nhanh mà bao vây Hứa Phong Đàm.
Cô buột miệng hỏi:
- Anh làm gì vậy?
Chúc Tự Đan nhíu mày, cô đang suy nghĩ xem nên giải quyết như thế nào, nếu như bọn họ xô xát thì người chịu thiệt hại sẽ là Hứa Phong Đàm mà thôi.
Hứa Phong Đàm vẫn điềm tĩnh như một thói quen, anh còn kéo cô ra đằng sau của mình rồi chờ đợi xem hành động bên phía của Hà Tỉnh Hoà.
Hà Tỉnh Hoà nhếch mép lên cười họ, anh ta đứng một cách hiên ngang, trên tay đang cầm một khẩu súng nhỏ, trêu đùa với nó, thỉnh thoảng lại nhìn họ với ánh mắt đầu thách thức.
Một lúc sau, anh ta mới lên tiếng:
- Chúc Tự Đan, tôi cho em lựa chọn, đi cùng hắn hay quay trở lại bên tôi?
Trong giây phút ngắn ngủi, Chúc Tự Đan giãy giụa khỏi lòng bàn tay của Hứa Phong Đàm, tiến tới chỗ của Hà Tỉnh Hoà rồi một lần nữa lạnh lùng nói như thể đang ra lệnh cho anh:
- Anh đi đi.
Hứa Phong Đàm không quan tâm tới Hà Tỉnh Hoà, anh muốn níu kéo Chúc Tự Đan nhiều hơn.
Khi anh đi tới gần cô, thuộc hạ của Hà Tỉnh Hoà liền chạy tới ngăn cản theo hiệu lệnh của anh ta.
Hứa Phong Đàm do bị thất thủ mà bị bọn chúng đá vào bụng, anh nằm sõng soài ra nền đất lạnh đến đau thương.
Chúc Tự Đan vô số lần thôi thúc bản thân chạy tới đỡ anh dậy nhưng cô đắn đo rất nhiều bởi lời nói của Hà Tỉnh Hoà:
- Nếu như em muốn hắn ta thật sự rời bỏ em thì phải để cho hắn thấy em có thể nhẫn tâm đến cỡ nào.
Lựa chọn là ở em, tôi không cản đâu.
Nghe thấy vậy thì Chúc Tự Đan không tiến tới chỗ họ nữa, thậm chí còn thụt một bước chân lại.
Nhưng mỗi lần nghe thấy âm thanh đánh đập, cùng ánh mắt níu kéo của Hứa Phong Đàm, Chúc Tự Đan lại không nhịn được, cô liền nói lớn tiếng:
- Đánh vậy là đủ rồi, anh thả anh ta đi đi, tôi không muốn căn phòng của tôi bị dính máu đâu.
Hứa Phong Đàm nhếch mép cười, anh chịu đau đớn như vậy mà chỉ nghe được một câu nói của cô ấy thôi sao.
Vậy lời nói yêu kia của Chúc Tự Đan vẫn chỉ là để trả thù anh anh thôi sao?
Anh cười lạnh, nằm im không chống trả, máu từ cánh tay cũng chảy ra ở vết thương cũ, dù đau đến mấy anh đều không lên tiếng.
Chúc Tự Đan vằn mắt nhìn Hà Tỉnh Hoà, cuối cùng anh ta mới lung lay, đưa tay ra lệnh cho thuộc hạ đưa Hứa Phong Đàm bị thương nặng rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, Chúc Tự Đan ngồi sụp xuống giường, nước mắt cứ thế mà tuôn rơi như mưa, cô không kiềm được lòng mình mà khóc nấc lên.
Khi cô nghĩ tới Hứa Phong Đàm thì cô lại đứng ở cửa sổ nhìn ra cổng lớn, sau đó nói với Hà Tỉnh Hoà:
- Gọi Đường Tam tới đưa anh ta đi đi.
Hà Tỉnh Hoà cũng rất biết chiều người, anh ta cũng gọi Đường Tam theo ý của cô.
- Mau đến đón Hứa Phong Đàm đi.
Cho tới lúc Đường Tam đỡ Hứa Phong Đàm đang nằm bệt dưới đất rời đi thì Chúc Tự Đan mới yên tâm được.
Ánh mắt của Đường Tam chạm phải ánh mắt của cô, cô liền thay đổi thái độ, nhìn họ với ánh mắt thù hận rồi đóng sầm cửa sổ và kéo rèm lại.
Sau cùng, cô không gồng nổi mình nữa liền bấu chặt lấy lan can cửa sổ.
Lâu sau đó, Hà Tỉnh Hoà cũng đóng cửa phòng rời đi.
Chỉ còn lại một mình Chúc Tự Đan với vũng máu nhỏ của Hứa Phong Đàm.
Cứ nhớ lại gương mặt đau đớn của anh là lòng cô lại đau như cắt ra từng khúc vậy.
- Hứa Phong Đàm, tha lỗi cho em..
Danh Sách Chương: