• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Buổi tối hôm nay, Chúc Tự Đan mặc trên mình một bộ váy cúp màu đen bằng lụa, độ hở còn hơn cả chiếc váy mà cô mặc ngày hôm qua, vì không muốn vậy nên đã khoác thêm một chiếc áo len cardigan, vừa hay kín đáo.

Hơn nữa là cuối thu nên rất lạnh, Hà Tỉnh Hoà có thắc mắc nhưng sau lại không kiếm chuyện với cô nữa.

Trước khi bước vào phòng ăn, anh ta dặn cô:
- Chúc Tự Đan, em là một người con gái khôn ngoan, nên biết mình phải làm gì chứ? Một khi em đã quyết định thì phải làm tới cùng.
Chúc Tự Đan nhíu mày, bàn tay cô đang nắm chặt thành quả đấm để nhẫn nhịn, nếu không thì cô đã đấm vào miệng dơ bẩn của tên Hà Tỉnh Hoà này rồi.
Đương nhiên Hà Tỉnh Hoà có thể nhìn thấy sự tức giận của cô, anh cũng biết cô không tình nguyện nhưng vì việc lớn nên anh không còn cách nào khác.
Vốn dĩ Chúc Tự Đan sẽ mãi mãi không thể là của Hà Tỉnh Hoà, vì thế một người đã nỗ lực rất nhiều như hắn quyết định từ bỏ, và lợi dụng Chúc Tự Đan để giúp củng cố sự nghiệp của chính mình.
Chúc Tự Đan không đợi được, liền mở cửa phòng bao ra, bên trong có rất nhiều đàn ông, hầu như đều đứng tuổi.

Khi cô bước vào, tất cả họ đều ngước đầu lên nhìn cô, đặc biệt là ánh mắt kinh tởm của Đào Minh Hải.
- Tự Đan, mau vào đây ngồi đi.

Hắn ta vừa gọi tên cô, vừa đưa tay mời cô ngồi ngay bên cạnh mình.

Chúc Tự Đan nhìn sang Hà Tỉnh Hoà, anh ta cũng không có ý giúp cô, vì thế cười lạnh rồi hít vào một hơi thật sâu, lặng lẽ đi tới chỗ ngồi được chỉ định.
Cô xởi lởi chào hỏi:
- Xin lỗi mọi người vì tôi đến muộn.
Đào Minh Hải nhìn Hà Tỉnh Hoà rồi cười như thể đang rất hài lòng vậy, Hà Tỉnh Hoà chỉ biết cười gượng, rồi ngồi xuống đối diện với Chúc Tự Đan.

Cảm xúc trong anh ta cũng dấy lên mỗi khi Đào Minh Hải động chạm vào thân thể của Chúc Tự Đan, mặc dù chỉ là cái chạm nhẹ vào bả vai hay bàn tay thôi thì anh ta cũng đều vô cùng khó chịu rồi.

Mặt khác, Chúc Tự Đan cũng không tỏ ra quá né tránh.
Hà Tỉnh Hoà khá nghi ngờ từng hành động khác lạ này của Chúc Tự Đan nên liên tục đưa ánh mắt ám hiệu:
- Chúc Tự Đan, tốt nhất đừng có giở trò gì khác.
Chúc Tự Đan vẫn cười gian xảo nhìn Hà Tỉnh Hoà với một ánh mắt khinh bỉ rồi nhìn về phía của Đào Minh Hải.
Hà Tỉnh Hoà biết là mình bị khiêu khích nhưng anh đành nhịn xuống vì nhớ lại những gì mình đã trao đổi với Đào Minh Hải.
Lão già kia đã từng hứa với anh:
- Nếu như cậu có thể đưa cô gái Chúc Tự Đan đi cạnh cậu đến chỗ tôi thì dự án tới này đều là của cậu.

Tỉnh Hoà, cậu thấy thế nào?
Ánh mắt hứng thú của lão vẫn luôn đặt trên người Chúc Tự Đan, lão là một người đàn ông thích vẻ đẹp của phụ nữ Châu Á, đặc biệt là một vẻ đẹp độc nhất vô nhị giống như kiểu Chúc Tự Đan thi lại vô cùng cuốn hút người khác giới.
Từ trước tới giờ, Hà Tỉnh Hoà đối với phụ nữ đều là những cảm hứng tức thời, sau này gặp Chúc Tự Đan thì mới thay đổi đôi chút, nhưng đứng trước sự nghiệp và tình yêu thì hắn vẫn lựa chọn sự nghiệp, không lâu sau thì gật đầu.
- Được, tôi đồng ý với Đào tổng.
Cả hai người họ đều nhìn nhau cười, dù cho Hà Tỉnh Hoà có chấp nhận thì vẫn còn gượng gạo, khó khăn lắm mới có thể gạt bỏ sự nhụt chí của mình vì Chúc Tự Đan, nhưng mỗi lần nhìn thấy hành động khiêu khích của cô ấy thì anh lại cảm thấy bất ổn.
Nhưng đó lại chính là mục đích của Chúc Tự Đan, cô vẫn liên tục chơi trò vờn chuột với cả lão Đào Minh Hải và thăm dò biểu cảm của Hà Tỉnh Hoà.


Cô đâu phải là một người phụ nữ ngu ngốc, kể cả cô đồng ý với điều kiện của Hà Tỉnh Hoà thì cũng chẳng ngu ngốc mà đi bán thân cho một lão già thối tha đâu.
- Đào tổng, ngài có muốn thử một chút rượu tây không?
Ly rượu trên tay của Chúc Tự Đan được gài vào lòng bàn tay của Đào Minh Hải, lão già kia cũng không ngần ngại mà cười tủm tỉm với cô, trong lòng thầm nghĩ:
- Xem ra cô gái này đã được rèn rũa rồi, mình rất trông chờ vào biểu hiện tối nay của cô ta, phụ nữ nào trên giường rồi cũng phải nương theo mình thôi.
Suy nghĩ ghê tởm đó của Đào Minh Hải ngày một mạnh mẽ hơn, hắn vô cùng mong chờ nên đã nhận lấy, uống hết một hơi.
Sau một hồi thủ thỉ gì đó, Đào Minh Hải kéo tay Chúc Tự Đan rời đi, trước khi đi còn nói:
- Chúng tôi đi ra ngoài nói chuyện một chút, mọi người cứ tự nhiên.
Hà Tỉnh Hoà tỏ ra khá bình tĩnh, chỉ gật đầu cười lịch sự rồi tiếp tục bàn công việc.
- Các vị thấy kế hoạch của chúng tôi như thế nào?
Bọn người kia cũng chỉ gật gù vì đúng là công ty của Hà Tỉnh Hoà khá có tiềm lực, hơn nữa lại hoạt động về mảng tài chính, tiền đồ khá rộng mở khi có sự giúp đỡ của thế lực ngầm nữa.
- Được, được, Hà tổng, chúng ta bàn việc tiếp thôi nào.
***
Chúc Tự Đan bị Đào Minh Hải kéo đến một phòng nghỉ khá rộng rãi ở tầng trên, cô thầm nghĩ:
- Nếu như không mất thời gian để thuê phòng thì chắc nơi này đích thị là nơi ăn chơi trác táng của hắn ta rồi.
Không muốn nghĩ nhiều vì sớm thôi thì cô có thể đạt được mục đích của mình rồi.

Đào Minh Hải chủ động kêu cô:
- Em muốn đi tắm trước hay tôi đi tắm trước?
Chúc Tự Đan biết thừa thời điểm kia sắp tới nên thẹn thùng đáp:
- Ngài đi trước đi ạ.
- Được, ngoan, đợi anh, nhanh thôi.
Đào Minh Hải dần dần thích thú với sự ngoan ngoãn này của cô, hắn ta cũng chẳng nghĩ nhiều, lập tức đi vào nhà tắm.
Chỉ còn lại một mình Chúc Tự Đan, ngay sau khi hắn đi tắm thì trên gương mặt của cô chỉ toàn sự khinh bỉ.
Tiếng nước róc rách kêu lên, vang khắp căn phòng.

Nhưng ngay sau đó là tiếng mở cửa, vì tiếng nước át đi âm thanh mở cửa nên Đào Minh Hải vẫn không biết gì.
Kế đó là Hứa Phong Đàm đi vào với vẻ mặt hốt hoảng, cô hoảng sợ nhưng không dám kêu lên, biểu cảm trên gương mặt đều là sự bất ngờ, anh bịt miệng cô lại rồi lôi đi, sau đó nói nhỏ:
- Im lặng..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK