Ngô Nhuận phụng theo mệnh lệnh của nàng, đi đến nha môn tri phủ để mượn tạm năm chiếc xe chở tù nhân của Trần Bá Tông.
Tương Vương ngu ngốc nhưng lại tự tin, Tương Vương phi cũng rất sợ Hoa Dương sẽ thật sự tố cáo mọi chuyện, bà ta phái hai gã sai vặt âm thầm nhìn chằm chằm mỗi một cử động của Ninh Viên.
Bọn sai vặt thấy Ngô công công trong Ninh Viên kéo năm chiếc xe chở tù nhân trở về, đoán được mọi chuyện không ổn, một gã tiếp tục quan sát chặt chẽ, gã kia thì vội vàng chạy về vương phủ báo tin.
Tương Vương phi nghe xong, mặt mũi bà ta trắng bệch, ngã ngồi trên ghế.
Thế tử sưng nửa bên mặt cũng rất khiếp sợ: "Mẫu thân, công chúa muốn áp giải những thị vệ kia đến kinh thành sao?"
Quả thật như thế, công chúa Hoa Dương đã không chỉ tố cáo bình thường, mà là muốn tố cáo cho cả thiên hạ rằng phụ vương đụng chạm nàng, là muốn không chết không thôi với phụ vương!
Liên luỵ quá lớn, Tương Vương phi mang theo nhi tử đi gặp trượng phu đang nằm trên giường dưỡng thương.
Tương Vương biết được việc này, gấp đến độ ngay cả vết thương cũng không thèm để ý, thúc giục Vương phi: "Nhanh, nhanh thay quần áo cho ta, ta muốn đi Ninh Viên!"
Quá đáng! Ông ta đã chịu một trận roi, nhi tử cũng đã chịu một quyền của Trần Kính Tông, sao nha đầu chết tiệt Hoa Dương kia vẫn còn cố chấp không chịu ngừng!
Tương Vương kêu khổ trong lòng, nhưng ông ta nhất định phải ngăn Hoa Dương lại, việc này mà lớn chuyện thì người gặp xui xẻo sẽ chỉ là ông ta!
Một nhà ba người vô cùng tức giận đuổi đến Ninh Viên, lúc thật vất vả mới đến đó được, đã thấy các bách tính đến xem náo nhiệt chen chúc chật ních trong ngõ nhỏ ở Ninh Viên, xe ngựa hoàn toàn không đi vào được. Không thể làm gì, thế tử và thị vệ đưa Tương Vương mập mạp xuống xe ngựa, lại để cho hai thị vệ mở đường phía trước, thong thả đi tới.
Nhưng rốt cuộc bọn hắn vẫn chậm một bước, Ngô Nhuận giấu lá thư công chúa tự tay viết trong ngực rồi leo lên xe ngựa, dẫn đầu năm chiếc xe chở tù nhân, mang theo hai mươi tên thị vệ xuất phát từ ngõ hẻm bên kia.
"Chậm đã, Ngô công công dừng bước!"
Chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng một cỗ xe chở tù nhân, Tương Vương đã lớn tiếng la lên!
Dân chúng ước gì Tương Vương xui xẻo, dựa vào uy vọng của công chúa mà cố ý chặn đường, Tương Vương tức giận đến giơ chân, quay đầu tát cho thế tử một bạt tai: "Còn ngây người ở đó làm gì! Bên này giao cho ta, ngươi tranh thủ thời gian dẫn người đến cửa thành cản bọn họ lại, mặc kệ nghĩ cách gì, có nằm trên đường cũng phải ngăn lại!"
Thế tử đành phải đuổi theo.
Tương Vương và Tương Vương phi đi vào trước cửa Ninh Viên, nhưng cho dù bọn hắn tự mình đập cửa, hay là xin thị vệ ở Ninh Viên đi vào thông báo, từ trong ra ngoài đều không có ai để ý tới bọn hắn.
Qua nửa canh giờ, tùy tùng bên người thế tử hoảng loạn chạy về, quỳ gối trước mặt hai phu thê và nói: "Vương gia, Vương phi, không ổn rồi! Thế tử không ngăn được Ngô công công, bèn nằm ở cửa thành không cho phép bọn họ đi qua, kết quả là Ngô công công phái người cột luôn thế tử lên xe chở tù, cùng ra khỏi thành!"
Tương Vương phi nghe xong, hai mắt trợn trắng, ngã ngược vào người Tương Vương.
Toàn thân Tương Vương đều là vết thương do roi đánh, ông ta nhảy ra theo bản năng, mặc cho Tương Vương phi ngã nhào trên đất.
Hai người bọn họ vốn là nhân vật cao quý nhất trong Lăng Châu thành, lúc này lại cùng nhau ném đi mặt mũi ở bên ngoài Ninh Viên.
Tương Vương ức hiếp bách tính, dân chúng nén giận chịu khuất nhục vì quyền thế của ông ta, nhưng nhịn xuống cũng không có nghĩa là đã bỏ qua những thù hận trong quá khứ, bây giờ phát hiện có người có thể đối phó với Tương Vương, tâm tư của dân chúng trở nên linh hoạt một cách tự nhiên.
Vì vậy, cũng không cần bên Trần Bá Tông sắp xếp người chia nhau đi đến nhà của người bị hại nhắc nhở một chút, tin tức "công chúa bắt thị vệ trong Tương Vương phủ vào kinh đế tố cáo" này đã nhanh chóng lan truyền từ trong ra ngoài thành, liên tục có bách tính đến bên ngoài Ninh Viên quỳ lạy kể lể chuyện oan.
Tương Vương có ý đồ chặn những người dân này ở cửa thành và các ngõ ngách xung quanh Ninh Viên, nhưng Chu Cát cũng điều động thị vệ ra tay, Tương Vương dám cản, hắn ta dám tiếp tục bắt!
Đời trước, Trần Đình Giám thu thập mười ba tội trạng Tương Vương, lần này, trong mười ngày ngắn ngủi, Hoa Dương đã dựa theo những bách tính đến đây tố oan, liệt kê ra mười bảy tội trạng của Tương Vương, trong đó còn chưa bao gồm rất nhiều trường hợp có thể nhập vào chung một tội danh, thí dụ như chỉ riêng người đến tố cáo Tương Vương cưỡng chiếm dân nữ và thê tử của dân thường, cũng đã có đến hơn bảy mươi nhà! Đây là những người không muốn tiếp tục nhẫn nhịn, mà những người bị hại lựa chọn tiếp tục chịu đựng kia, còn không biết có bao nhiêu người!
Liệt kê tội trạng ra xong, Hoa Dương gọi trạm dịch khẩn cấp mang đến kinh thành cách sáu trăm dặm, chỉ khoảng bốn ngày là nhận được.
Hai mươi chín tháng ba, kinh thành.
Sắc trời mờ tối, Cảnh Thuận Đế nằm ở trên giường, mỉm cười nói về giấc mơ tối hôm qua của ông ta cho Thích hoàng hậu: "Ta mơ thấy Hoa Dương có thai, viết thư cho chúng ta báo tin vui."
Thích hoàng hậu suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy thần thiếp thà rằng giấc mơ lần này của người là sai, nếu hiện tại nàng thật sự mang thai, nhất định cũng sẽ phải sinh ở Lăng Châu, cách xa như vậy, thần thiếp lại chẳng yên tâm."
Đương nhiên Cảnh Thuận Đế cũng biết nữ tử sinh sản rất nguy hiểm, nghe vậy liên tục gật đầu: "Nàng nói đúng, vẫn là chờ bọn họ trở về rồi mang thai đi."
Thậm chí ông ta cũng đang lo lắng có nên viết một phong thư cho phò mã để nhắc nhở hắn chú ý tiết chế hay không.
Đều là một ít suy nghĩ, Cảnh Thuận Đế rời giường thay quần áo, đơn giản dùng chút điểm tâm rồi đi vào triều.
Đám đại thần đang thảo luận, một vị công công đột nhiên quỳ gối ngoài điện.
Dám tới quấy rầy vào lúc này, đều là có chuyện lớn xảy ra.
Cảnh Thuận Đế sai người tuyên ông ta vào đây.
Công công kia khom người đi vào, sau đó quỳ gối trong đại điện, bẩm báo: "Bẩm hoàng thượng, Hoa Dương công chúa phái đại thái giám bên người là Ngô Nhuận hồi cung, lúc này Ngô Nhuận đang ở ngay bên ngoài, nói có thư của công chúa muốn gửi cho hoàng thượng. Hơn nữa, có Tương Vương thế tử cũng vào kinh, đang cùng đợi với Ngô Nhuận ở ngoài điện."
Nghe được Tương Vương thế tử, trong số các đại thần văn võ nổi lên một chút nghị luận.
Phiên vương không được tự tiện rời khỏi đất phong khi chưa có mệnh lệnh, đây là điều đã tuân theo chế độ cũ hơn hai trăm năm, thật ra cũng bao gồm cả thê thiếp nhi tử nhi nữ của phiên vương trong đó. Đám nhi tử nhi nữ thì dễ nói, nhi nữ và tôn nữ có thể muốn kết hôn ngoài phạm vi thuộc địa, vậy cũng phải trình các ứng cử viên làm rể lên cho hoàng thượng trước, hoàng thượng đồng ý thì mới có thể kết hôn.
Làm thế nào Tương Vương thế tử có thể chạy tới kinh thành một cách êm đẹp? Nếu không có lý do hợp tình hợp lý, chỉ với việc hắn ta rời khỏi đất phong, đều có thể trị tội.
Cảnh Thuận Đế: "Dẫn hết lên đây."
Công công kia vội vàng ra ngoài truyền lời.
Đám đại thần đều nghiêng người sang, muốn nhìn xem thế tử Tương Vương sẽ là kiểu nhân vật gì, từ lúc Cảnh Thuận Đế đăng cơ, còn chưa có họ hàng phiên vương nào tiến vào kinh.
Không bao lâu, hai bóng người xuất hiện ở cửa đại điện, một người trong đó có thân hình cao gầy, khuôn mặt như ngọc, lại có dáng vẻ của thái giám, mà đổi lại vị kia thì vóc dáng thấp hơn một nửa, eo tròn hơn bốn năm vòng, tất nhiên đó là Tương Vương thế tử. Dung mạo ngũ quan chính là trời sinh, kém thì thôi, sao vị Tương Vương thế tử này lại còn sợ hãi rụt rè, ánh mắt trốn tránh, giống như đã phạm vào sai lầm gì lớn vậy?
Tương Vương thế tử có thể không sợ sao!
Hắn ta sống hơn hai mươi năm cũng chưa từng rời khỏi Lăng Châu, đột nhiên lại bị Ngô Nhuận bắt đến kinh thành, sắp một mình một ngựa thay phụ thân đón nhận lửa giận của Cảnh Thuận Đế!
Còn chưa kịp thấy rõ dáng vẻ của Cảnh Thuận Đế trên long ỷ, rốt cuộc Tương Vương thế tử đã không chịu nổi áp lực này, hắn ta quỳ xuống cái bịch: "Hoàng thượng, vi thần có tội!"
Tất nhiên Cảnh Thuận Đế cũng không có chút tình cảm gì với một điệt tử họ hàng xa, hiếu kỳ nói: "Ngươi có tội gì?"
Tương Vương thế tử đối diện với vua lần đầu, khoan đề cập đến việc lo lắng bao nhiêu, những điều đã nghĩ sẵn trong đầu lúc ở ngoài cung hắn ta cũng hoàn toàn không nhớ gì cả, chỉ có thể lắp bắp nói: "Vi thần, vi thần không nên vào kinh khi không có chiếu lệnh."
Cảnh Thuận Đế vừa nhận lá thư của nhi nữ mà đại thái giám Mã công công mới lấy từ trong tay Ngô Nhuận mang tới, vừa thuận miệng hỏi: "Đã biết tội, vì sao đã biết rõ rồi mà còn cố phạm phải?"
Tương Vương thế tử chột dạ liếc nhìn Ngô Nhuận.
Ngô Nhuận cung kính nói: "Hồi hoàng thượng, ngày mười lăm tháng này, công chúa cải trang đi đến ngoại ô Lăng Châu thành ngắm hoa, bị Tương Vương và thị vệ bên người cản đường, nói năng lỗ mãng, công chúa giận dữ, bắt hai mươi sáu tên thị vệ xúc phạm nàng lúc ấy, ra lệnh cho nô tài áp giải vào kinh giao cho hoàng thượng xử lý. Tương Vương thế tử nghe thế, có ý đồ dẫn người ngăn cản nô tài và những người kia rời khỏi Lăng Châu thành, thậm chí không tiếc chuyện nằm trên mặt đất cản đường, nô tài bất lực, đành phải mời thế tử lên xe ngựa, một đường tiến vào kinh."
Tiếng nghị luận của quần thần lại càng vang lên.
Sắc mặt của Cảnh Thuận Đế rất kém, lúc nghe nói Ngô Nhuận vào kinh đưa thư, ông ta còn tưởng rằng giấc mơ tối hôm qua thật sự linh nghiệm, không ngờ rằng nhi nữ không có tin vui, ngược lại còn chịu uất ức lớn!
Ông ta mở thư ra, sau đó lập tức phát hiện, những lời Ngô Nhuận mới nói quá mức uyển chuyển, hoá ra Tương Vương lại phái thị vệ vây quanh một vòng chủ tớ của nhi nữ, ngang nhiên dùng lời nói quấy rối ngay trước mặt một đám du khách và bách tính, nếu không phải nhi nữ cũng mang theo đầy đủ thị vệ, thì không chắc Tương Vương kia còn làm ra chuyện gì!
"Ầm" một tiếng, Cảnh Thuận Đế đập lá thư vào bên trên ngự án, phẫn nộ rời khỏi chỗ ngồi, chất vấn Tương Vương thế tử đang quỳ gối phía dưới: "Công chúa tố cáo trạng Tương Vương mở miệng đùa giỡn, việc này có phải là thật?"
Tương Vương thế tử cúi đầu chạm trán xuống đất, run lẩy bẩy nói: "Hoàng thượng, phụ vương, không phải phụ vương cố ý, lúc ấy công chúa cải trang du ngoạn, phụ vương cũng không biết nàng là ai."
Cảnh Thuận Đế: "Có phải chỉ cần là thiếu nữ dân thường thì ông ta sẽ có thể đùa giỡn hay không? Trong mắt của ông ta có còn phép vua nữa hay không!"
Cả người Tương Vương thế tử đều đang đổ mồ hôi, chỉ có thể bất chấp khó khăn mà gánh vác cho lão tử: "Hồi hoàng thượng, phụ vương, phụ vương đã biết sai rồi, cũng đã chịu roi phạt của công chúa, phò mã đến vương phủ hỏi tội, vi thần, vi thần cũng thay phụ vương nhận lấy một quyền của phò mã..."
Cảnh Thuận Đế cười lạnh: "Ngươi đây là đang lật lọng tố cáo công chúa và phò mã lạm dụng tư hình đối với phụ tử các ngươi ư?"
Tương Vương thế tử: "Vi thần không dám!"
Cảnh Thuận Đế: "Trẫm thấy ngươi rất dám! Làm một Vương thúc mà lại trêu ghẹo điệt nữ, ông ta bị đánh mà còn thấy uất ức có đúng không? Trẫm nói cho ngươi, trẫm cách đó khá xa, bằng không thì trẫm cũng muốn đánh ông ta mấy chục roi! Phò mã chỉ đánh ngươi một quyền cũng là nhẹ rồi!"
Đế vương nổi giận, văn võ đại thần đồng thời quỳ xuống.
Nhưng vào lúc này, vị kia công công mới quỳ gối ngoài điện lại quỳ xuống đây, hai tay giơ cao một phong thư qua đầu: "Hoàng thượng, có thư khẩn cấp sáu trăm dặm gửi tới từ Lăng Châu!"
Cảnh Thuận Đế tức giận nói: "Mang tới đây!"
Vị công công kia lạch bạch chạy vào, Mã công công vẫn xuống thang tiếp nhận, lại quay trở về đi giao cho Cảnh Thuận Đế.
Cảnh Thuận Đế xem chữ bên trên phong thư đã biết đây cũng là do nhi nữ viết, nhưng nhi nữ chịu uất ức lớn như vậy cũng không gửi thư khẩn cấp sáu trăm dặm, lại xảy ra chuyện gì?
Ông ta mở phong thư ra, bên trong là một chồng giấy viết thư rất dày.
Lá thư thứ hai bắt đầu liệt kê ra tội danh của Tương Vương, mãi cho đến tấm thứ mười hai ở cuối cùng, nhi nữ mới lại tố cáo sự uất ức: "Phụ hoàng, hôm nay nhi nữ mới biết, Tương Vương lại đặc biệt xây dựng hơn hai mươi khu vườn tư nhân để làm nơi ở cho những người nữ tử và thiếu nữ thường dân mà ông ta cướp đoạt được. Phụ hoàng, may là người điều động thị vệ đến Lăng Châu bảo vệ nhi nữ, nếu không thì có khả năng nhi nữ cũng giống như những nữ tử đáng thương thà chết cũng không tuân theo kia, đã sớm dùng cái chết để tỏ rõ ý chí, sẽ không còn được gặp lại người!"
Bản thân Cảnh Thuận Đế chính là một người háo sắc, sao ông ta có thể không biết nếu như nhi nữ thật sự rơi vào trong tay Tương Vương, có thể có cái gì hạ tràng?
"Ngươi đọc đi! Đọc ra những dòng này, một chữ cũng không được bỏ sót, để Tương Vương thế tử nghe một chút, xem có cái gì là đổ oan cho bọn hắn hay không!"
Lấy ra một tờ giấy viết thư cuối cùng, Cảnh Thuận Đế nhét hết những tờ còn lại vào trong ngực Mã công công.
Mã công công đơn giản sắp xếp lại một chút, đọc những lá thư cho các đại thần văn võ cả triều nghe.
Tương Vương hung ác cỡ nào?
Ngoại trừ cưỡng chiếm ruộng dân, cướp đoạt dân nữ, ức hiếp bách tính và những tội ác thường gặp khác, ông ta còn thờ phụng tà thuật, mỗi lần đều cần phải có đầu người sống để thực hiện, ông ta lại ra lệnh cho thị vệ vương phủ đi trên đường tùy tiện kéo một tên ăn mày mà chặt đầu, nhưng người mà thị vệ mang đi thật ra lại là một bách tính trong một gia đình nghèo vì say xỉn mà nằm ở đầu đường, người nhà thấy không về thì tìm kiếm thăm dò, sau này mới hỏi ra được việc này, bọn họ khóc rống một phen, cuối cùng bị Tương Vương phủ uy hiếp, chỉ có thể nhịn xuống.
Nhiều tội trạng như vậy, nếu một trong số đó là thật, dựa theo luật pháp xử trí, đều có thể lấy mạng của Tương Vương.
Vì công bằng, cũng vì để những phiên vương khác tin phục, Cảnh Thuận Đế vừa để Cẩm Y Vệ thẩm vấn Tương Vương thế tử và những thị vệ Tương Vương phủ kia, vừa bảo nội các cử ra hai vị đại thần, phong làm khâm sai đi đến Lăng Châu tra rõ.
Thích hoàng hậu biết được việc này thì khóc trước mặt Cảnh Thuận đế một trận: "Mười tám tháng tư là sinh nhật của Hoa Dương, ta còn muốn lấy lễ vật gì tốt đưa cho nàng, nào biết được suýt chút nữa nàng đã bị người ta ức hiếp, bây giờ dù ta có hái ánh trăng trên trời xuống, nàng cũng có không tâm trạng mà thưởng thức."
Cảnh Thuận Đế ôm bà ấy, lên tiếng tự trách: "Trách trẫm quá mức độ lượng với Tương Vương, nên xử lý ông ta sớm mấy năm mới phải!"
Thái tử mười một tuổi cũng đã nhận được tin tức, giận dữ đến chạy tới chiếu ngục, quất cho Tương Vương thế tử mấy roi: "Ai bảo các ngươi đui mù mắt chó, ngay cả tỷ tỷ cũng dám ức hiếp!"
Tương Vương thế tử:...
Hắn ta thật sự chẳng hề làm gì!