Khi bước vào nhà chính, hắn cầm lấy ấm trà và đổ ba chén trà, uống hết tất cả không thừa một giọt.
Phú Quý đứng ở cửa lau mồ hôi, vừa lau vừa nuốt nước miếng, đồng thời thở hổn hển.
Trong một canh giờ, chỉ ngồi ở trên lưng ngựa xóc nảy, làm cho hắn ta đầu váng mắt hoa, lúc xuống ngựa hai chân nhũn ra! Năm ngoái chủ tử còn chê hắn ta béo lên, bây giờ đã gầy lại rồi!
Và hắn ta cũng chưa ăn gì! Buổi sáng lúc xuất phát chủ tử rõ ràng nói đêm nay ở trong Vệ sở, kết quả là binh lính thao luyện vừa mới giải tán, hắn ta còn đang suy nghĩ phòng bếp đã làm món gì tối nay, chủ tử đã phân phó hắn ta đi dắt ngựa, nói là muốn trở về thành!
Phú Quý một chút cũng không muốn trở về, chủ tử trở về là vì Công chúa, hắn ta thuần túy là chạy theo, trên đường chỉ có ăn tro bụi, căn bản không có ích lợi gì.
Trần Kính Tông buông chén trà xuống, quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng mặt xám xịt của Phú Quý, không khỏi nghĩ đến chính mình trước kia.
Hắn đều ghét bỏ Phú Quý, Hoa Dương là người quý phái phong nhã như vậy, sẽ chỉ càng ghét bỏ hắn.
"Đi xuống nghỉ ngơi đi, không cần ngươi ở đây nữa."
Liếc mắt nhìn bàn tay còn ôm bụng của Phú Quý, Trần Kính Tông nửa là khai ân nửa là ghét bỏ nói.
Phú Quý cũng không để ý nhiều như vậy, hắn ta cũng khát nước, xoay người chạy xuống phòng của người hầu.
Những gã sai vặt bưng nước mang vào phòng bên trong.
Vào mùa đông Trần Kính Tông cũng có thể tắm nước lạnh, càng đừng nói đến bây giờ, chà xát thân thể sau đó gội đầu, hai thùng nước đều dùng hết, cả người hắn cũng hoàn toàn sảng khoái.
Mặc xong quần áo, lúc này Trần Kính Tông mới đi đến hậu viện, còn ở trên hành lang đã nhìn thấy hình dáng nàng thoải mái nằm dựa trên ghế mây dưới bóng cây, bên cạnh bày một chiếc bàn nhỏ, trên đó có đầy đủ trái cây, trà nước, Triều Vân và Triều Nguyệt ngồi trên hai cái ghế nhỏ, một người quạt đầu cho nàng, một người quạt chân cho nàng.
Trần Kính Tông đi về phía này.
Triều Vân, Triều Nguyệt nhìn Công chúa, nhận được cái nháy mắt của Công chúa, ngầm hiểu mà buông quạt xuống, cúi đầu lui ra.
Trần Kính Tông ngồi cái ghế nhỏ của Triều Vân, tay cầm quạt, tầm mắt đã rơi xuống mặt Hoa Dương.
Hoa Dương liếc nhìn mái tóc ẩm ướt của hắn, kỳ quái nói: "Không phải nói đêm nay không trở về sao?"
Trần Kính Tông: "Nàng vừa mới xuất cung, ta đã để cho nàng một mình canh giữ phòng trống, sợ Hoàng thượng và nương nương biết sẽ trách cứ."
Hoa Dương hừ một tiếng: "Tùy chàng nói thế nào cũng được, dù sao đêm nay chàng nghĩ cũng đừng nghĩ thương nhớ cái gì."
Cũng không phải nàng còn ghét bỏ Trần Kính Tông, cố ý không chịu cho hắn, mà là hắn quá... Hoa Dương nếu một mực dung túng, thật sự chiều theo sự hứng thú của Trần Kính Tông, không quá nửa tháng, thân thể này của nàng đại khái sẽ tan rã.
Hơn nữa, việc này vốn cũng phải tiết chế, người khác thì nàng không biết, phụ hoàng chính là một ví dụ sống động, rõ ràng bằng tuổi với công công, công công lại bận rộn như vậy nhưng nhìn vẫn tiên phong đạo cốt, ngược lại phụ hoàng, ăn mặc ung dung, thoạt nhìn đều có chút yếu đuối, tinh thần không tốt, dùng tục ngữ nói, phụ hoàng chính là bị hậu cung nữ sắc móc sạch thân thể.
"Nàng đã định ra quy củ rồi, ta có thể nhớ thương cái gì." Trần Kính Tông không thèm để ý mà nói.
Hoa Dương không muốn nhắc lại điều này: "Đại Lang bị bệnh, nói là buổi sáng vừa đến học đường không bao lâu, đã nôn một trận."
Trần Kính Tông nhíu mày: "Đại phu nói như thế nào?"
Hoa Dương: "Không có gì đáng ngại, kê đơn thuốc bổ, chỉ là nghe ý của Uyển Nghi nói, Đại Lang có thể là bị phụ thân dọa sợ."
Nàng đơn giản nhắc tới chuyện hôm qua Đại Lang học thuộc lòng sai lầm bị khiển trách.
Trần Kính Tông cười lạnh: "Đó là nhi tử của đại ca, ta quản không được, ông ta cũng không muốn ta đến tham gia vào, nhưng nếu tương lai chúng ta sinh con, lão nhân đừng mơ tưởng lại đây bày ra bộ dáng tổ phụ."
Lúc này biểu tình của hắn, không khác gì khi nhắc tới kẻ thù.
Hoa Dương đang muốn hỏi lại, khóe mắt thoáng nhìn thấy phòng bếp phái người tới, là hai tiểu thái giám dưới trướng của Phùng công công, mỗi người bưng một cái khay.
Hoa Dương nói với Trần Kính Tông: "Chàng đi ăn cơm trước đi."
Trần Kính Tông quả thật rất đói bụng, cũng không muốn ăn uống từ tốn ở bên cạnh nàng, cho nên tạm thời rời đi, đi vào phòng mình.
Chiếc ghế mây Hoa Dương nằm kỳ thật đối diện với nhà chính, Trần Kính Tông liếc mắt nhìn nàng một cái, cố ý ngồi ở vị trí phía nam, quay lưng về phía nàng ăn cơm.
Hoa Dương còn không thèm nhìn, chính mình phẩy quạt, ngắm mây trời dần tan.
Trần Kính Tông rất nhanh đã ăn xong.
Hoa Dương đã chuyển đến vào phòng trong, chạng vạng nàng đã tắm rửa xong, lúc này chỉ rửa mặt rửa tay rửa chân, rồi nằm xuống.
Bên trong giường bạt bộ bày một cái giá ba chân đựng băng, bên trong đặt một tảng băng lớn, tỏa ra từng luồng khí lạnh.
Dù là như thế, Trần Kính Tông vẫn cởi trung y, lộ ra bộ ngực cường tráng, cơ bắp săn chắc rắn chắc.
Hoa Dương nhìn một chút, sau đó nhắm mắt lại, tựa hồ không thèm để ý.
Trần Kính Tông tiến lại gần, nửa đè lên người nàng.
Hoa Dương đẩy hắn ra.
Trần Kính Tông: "Để trần cũng không cho phép à?"
Hoa Dương chỉ vào cổ áo trung y của mình: "Nơi này là giới hạn, trên đây thì có thể, dưới đây thì không được."
Nàng cũng không muốn đổ mồ hôi theo hắn, một lát nữa sẽ gặp phiền phức.
Trần Kính Tông chỉ hôn lên miệng nàng.
Nhưng hắn còn có một đôi tay, vừa rồi nàng cũng không nói tay không thể vượt qua giới hạn.
Có Công chúa mỏng manh mềm mại trong lòng, không tốt hơn là một mình hắn ngủ ở Vệ sở sao?
Hai người cọ xát với nhau như vậy thật lâu, cho đến khi môi Hoa Dương cảm thấy hơi khó chịu, Trần Kính Tông mới chịu dừng lại.
Hoa Dương rất khát, dựa vào khuỷu tay hắn uống một chén nước ấm đầy mới dường như sống lại một lần nữa.
Thừa dịp Trần Kính Tông đi ra ngoài cất chén trà, Hoa Dương quấn lấy chăn mình, rõ ràng muốn cùng hắn phân biệt rõ ràng.
Trần Kính Tông cũng không thèm để ý, tắt đèn nằm xuống, chuẩn bị ngủ.
Trong lòng Hoa Dương còn có việc, quay đầu về phía hắn nói: "Lúc còn ở Lăng Châu, có một lần ta nghe mẫu thân nhắc đến, nói chàng khi còn bé không thích đọc sách, là bởi vì phụ thân với người bên cạnh đều thích so sánh chàng với đại ca và tam ca?"
Trần Kính Tông nghiêng đầu: "Sao nay lại hỏi về chuyện này?"
Hoa Dương: "Vì chuyện của Đại Lang, nên có chút tò mò khi còn bé chàng như thế nào."
Trần Kính Tông: "Ta thông minh hơn Đại Lang rất nhiều."
Hoa Dương: "Ta thấy chàng không biết hai chữ khiêm tốn được viết như thế nào."
Trần Kính Tông: "Nàng xem nàng này, vừa muốn hỏi, lại không tin lời ta nói, vậy còn nói cái gì, ngủ đi."
Hoa Dương: "Được, ta tin chàng thông minh, nếu chàng thông minh như vậy, sao còn sợ bị so sánh với các ca ca?"
Trần Kính Tông: "Ai nói ta sợ? Chuyện ta không muốn đọc sách, không hề liên quan gì đến bọn họ, ta chỉ là không muốn nhìn thấy lão nhân thổi râu trừng mắt, ông ấy là Trạng nguyên lang là đại học sĩ, nhưng ông ấy lại không biết võ, ta muốn nhìn xem, khi ta tập võ, ông ấy còn dạy bảo ta như thế nào."
Hoa Dương: "Có phải khi đó, phụ thân đối với chàng cũng rất nghiêm khắc?"
Trần Kính Tông im lặng.
Hoa Dương không hiểu sao lại nhớ tới Đại Lang đáng thương đang nằm trên giường, không thể tin được mà hỏi: "Chẳng lẽ chàng cũng bị phụ thân dọa cho bị bệnh?"
Giọng điệu của Trần Kính Tông rất tệ: "Không có."
Hắn thông minh hơn Đại Lang, cũng to gan hơn Đại Lang, có thể lúc ba bốn tuổi hắn còn có chút sợ lão nhân, nhưng đến bảy tám tuổi, Trần Kính Tông cũng không còn sợ, hắn hận, chán ghét, không muốn nhìn lão nhân bày ra vẻ mặt lạnh lùng, không muốn nghe lão nhân răn dạy người khác. Lão nhân bảo hắn tới thư phòng, hắn không đi, chạy loạn khắp sân vườn, bao nhiêu người hầu trong nhà cũng không bắt được một mình hắn, còn ép hắn phải chạy đến núi giả, mẫu thân vừa sợ hãi, sẽ mắng lão nhân, lão nhân cũng không thể làm gì được.
Nhưng đây cũng không phải là chuyện gì đáng kiêu ngạo, Trần Kính Tông tự nhiên sẽ không nói cho Công chúa bên gối biết.
"Ta chỉ là không muốn gặp ông ấy, cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời ông ấy, giống như lúc trước nàng ghét bỏ ta, vì sao ta phải nghe lời nàng
Cũng chỉ vì Hoa Dương có bộ dạng xinh đẹp, Trần Kính Tông mới chịu thỏa hiệp chút ít, còn gọi là tổ tông, nếu là người có nhan sắc bình thường, cho dù bất đắc dĩ phải cưới Trần Kính Tông cũng sẽ không vội vàng đi hầu hạ, Công chúa không cần hắn hầu tẩm, hắn cũng không thèm đụng vào!
Hoa Dương:...
Nàng véo hắn một cái, tiếp tục: "Chàng nói cho ta biết phụ thân chàng nghiêm khắc như thế nào đi."
Trần Kính Tông nghi hoặc nhìn sang: "Nàng là muốn xác nhận đến tột cùng là Đại Lang quá nhát gan, lão nhân không sai, hay là muốn xác nhận lão nhân có phải nghiêm khắc quá mức hay không?"
Hoa Dương: "Có sự khác biệt nào không?"
Trần Kính Tông: "Nếu là vế trước, ta lười nói, nếu là vế sau, ta còn có thể giảng cho nàng."
Hoa Dương nhớ tới những lời châm chọc trước kia của hắn, luôn nói nàng đối với công công là yêu ai yêu cả đường đi, bất đắc dĩ nói: "Phụ thân vừa là tiên sinh của chàng và Đại Lang, cũng là tiên sinh của đệ đệ ta, ta có chút lo lắng ông ấy sẽ nghiêm khắc dạy đệ đệ ta."
Trần Kính Tông dừng một chút: "Ông ấy dám?"
Phụ thân dạy dỗ nhi tử mình nghiêm khắc là chuyện vô cùng bình thường, theo lời của đại ca mà nói, lão nhân đối đãi bọn họ như thế nào, bọn họ làm nhi tử đều nên không hề oán hận mà phải chịu đựng.
Trần Kính Tông vẫn cho rằng lão nhân chỉ ở nhà mới nghiêm khắc như vậy, đối với Thái tử trong cung, cho dù nghiêm khắc thì cũng sẽ có hạn chế.
Hoa Dương: "Dù sao trước kia đệ đệ ta từng phàn nàn với ta về phụ thân, khi đó ta không quá coi trọng, hôm nay nhìn thấy Đại Lang, ta mới nhớ tới. Chàng không biết, mẫu hậu ta cũng là một người vô cùng nghiêm khắc, nếu như bà ấy yêu cầu phụ thân nghiêm khắc ở trước mặt đệ đệ, phụ thân cần gì phải kiềm chế lại bản tính của ông ấy?"
Chỉ sợ với bản tính nghiêm khắc của mẫu hậu, bà ấy sẽ ở sau lưng yêu cầu công công chỉ coi đệ đệ là môn sinh bình thường, mà không phải là Thái tử.
Trong đầu Trần Kính Tông hiện lên Cảnh Thuận Đế và Thích hoàng hậu.
Không thể không nói, xét về khí thế uy nghiêm, Thích hoàng hậu vượt xa Cảnh Thuận Đế.
Hoa Dương kế thừa vẻ đẹp của Thích hoàng hậu, nhưng sự uy nghiêm lại kém xa rất nhiều, nếu không có lẽ Trần Kính Tông cũng sẽ cung kính xa cách với nàng, không dễ đùa giỡn.
"Nghiêm khắc còn cần lấy ví dụ gì? Nàng xem bây giờ ông ấy đối với ta cũng là muốn mắng thì mắng, sắc mặt không có nét hiền từ, ta đã quen rồi, lại là một người trưởng thành nên còn có thể sợ gì ông ấy nữa, đám Đại Lang không giống với, đều là bọn tiểu hài tử lão nhân nghiêm mặt một cái thì bọn họ đều đã run rẩy, lão nhân lại khiển trách thêm vài câu, bọn họ càng sẽ cảm thấy mình phạm phải sai lầm rất lớn, mà thực ra chỉ là học thuộc lòng sai sách mà thôi, vốn dĩ không đáng nhắc tới."
"Một lần hai lần thì thôi, mỗi ngày ông ấy đều như vậy, ai mà chịu được?"
Thấy Hoa Dương không lên tiếng, Trần Kính Tông suy nghĩ một chút, nói: "Nàng có thể không thể hiểu nổi, bởi vì từ khi nàng sinh ra, có lẽ chưa từng có ai bày ra vẻ mặt lạnh lùng với nàng."
Nàng là Công chúa, người duy nhất dám giáo huấn nàng cũng chỉ có Cảnh Thuận Đế và Thích hoàng hậu, nhưng đối mặt với nữ nhi xinh đẹp như vậy, ai nỡ nói nặng lời?
Hoa Dương thử nhớ lại, có thể nhớ tới khuôn mặt lạnh lùng, chỉ có Trần Kính Tông đời trước, nhưng nàng lại không sợ hắn.
Nhưng Hoa Dương rất nhanh đã nghĩ ra một biện pháp.
Mùng mười tháng bảy, là ngày quan viên triều đình và môn sinh nghỉ ngơi thư giãn.
Buổi sáng, Trần Đình Giám rất ít khi ngủ lâu hơn một chút, lúc ăn sáng với thê tử, chất nữ Uyển Nghi cười khanh khách đi đến.
Tôn thị: "Uyển Nghi ăn chưa, có muốn ăn với tổ phụ tổ mẫu không?"
Uyển Nghi lắc đầu, nói với tổ phụ: "Tổ phụ, hôm qua trong nhà Khâu tiên sinh có việc nên xin nghỉ nửa ngày, nhưng chúng ta không muốn chậm trễ nửa ngày học kia, lát nữa có thể mời tổ phụ đến dạy chúng ta không ạ?"
Tôn thị đoạt lấy nói: "Tổ phụ quá mệt mỏi, bảo phụ thân cháu hoặc tam thúc của cháu đi."
Uyển Nghi: "Nhưng tổ phụ là người giỏi nhất, cha cháu và tam thúc đều không dạy giỏi bằng tổ phụ."
Trần Đình Giám nở nụ cười, trong số những tôn bối của ông, đại chất nữ này là hiểu chuyện nhất, nhìn xem, ham học đến thế nào, hơn nữa còn biết muốn học người thầy tốt nhất!
"Được, các ngươi đi học đường chờ trước, tổ phụ ăn xong sẽ đi qua."
Uyển Nghi vui mừng cáo từ.
Tôn thị lo lắng nhìn bóng lưng chất nữ đứa nhỏ này, bình thường rất thông minh lanh lợi, hôm nay sao lại ngốc, rõ ràng có thể được chơi một ngày, lại muốn đến chỗ lão nhân chịu tội, chẳng lẽ là bị lão đại làm cho cổ hủ theo?
Bên kia, Trần Đình Giám ăn xong, súc miệng, lại vuốt thẳng bộ râu dài, rồi tiên phong đạo cốt đi về phía học đường.
Ở học đường, Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang đều u oán nhìn tỷ tỷ.
Uyển Nghi cười nói: "Các ngươi ngoan ngoãn nghe giảng, buổi chiều ta dẫn các ngươi ra ngoài chơi."
Nhị Lang: "Tỷ tỷ nói chuyện thì có tác dụng gì không? Tổ phụ ở nhà, không có khả năng gọi chúng ta ra ngoài, phụ thân ta cũng không dám làm chủ."
Uyển Nghi: "Lần trước ta giúp tứ thúc, Tứ thúc đồng ý sẽ thỏa mãn một điều kiện của ta."
Ba cậu bé ngay lập tức tin vào lời hứa của tỷ tỷ mình.
Khi Trần Đình Giám chắp tay đi vào, nhìn thấy bốn đứa nhỏ ngồi ngay ngắn, vẻ mặt chờ mong.
Trần Đình Giám hỏi thăm tiến độ bài tập của các cháu trước, Uyển Nghi, Đại Lang, Nhị Lang đều giống nhau, Tam Lang tuổi còn nhỏ, còn đang trong giai đoạn nhận chữ.
Giao bài tập cho Tam Lang xong, Trần Đình Giám tận tâm dạy ba đứa lớn hơn.
Tùy tùng của ông và nha hoàn sai vặt của bọn nhỏ đều ở bên ngoài chờ.
Đột nhiên, họ thấy Công chúa và Phò mã đi về phía bên này.
Mọi người vừa định hành lễ, chỉ thấy Phò mã gia dùng thủ thế ý bảo bọn họ im lặng, có Công chúa ở đây, ai dám không nghe, nên tiếp tục ở nơi râm mát.
Bên cạnh trường học dán giấy cửa sổ, Trần Kính Tông dắt Hoa Dương đi tới bên cửa sổ, ở vị trí nàng không cần khom lưng, lặng lẽ chọc hai cái lỗ.
Lần đầu tiên Hoa Dương làm những hành động lén lút thế này nên mặt có chút đỏ, hỏi hắn: "Chàng không nhìn à?"
Trần Kính Tông: "Loại lão nhân xấu xa này, cũng chỉ có nàng mới thưởng thức được."
Hoa Dương: "..."