Tô Giản dần có chút để ý, không phải là, đạp hư chứ?
Nghĩ đến đây, lòng anh không khỏi sinh ra một chút áy náy? Đều là đàn ông, tất nhiên anh biết thứ đó bị đạp vào đâu thế nào, nhất là trong lúc triền miên, bị đã một phát như vậy, đây không phải là nỗi đau sống không bằng chết sao, còn thầm lo lắng chuyện đoạn tử tuyệt tôn, mà nhất là không nhịn được nên nhất thời mới phải che mặt đi...
Tô Giản tự suy bụng ta ra bụng người, yên lặng cảm thấy hình như cú đá của mình có chút ác độc. Dù vừa rồi hành động của An Dĩ Trạch không thể nói là hiền lạnh, nhưng dù thế nào, vừa rồi anh cũng có chút thoải mái, ho khan...
Tô Giản thò đầu ra, cẩn thận nói: "Dĩ Trạch, anh... không sao chứ?"
An Dĩ Trạch khó khăn đứng dậy từ trên đất, lặng lẽ nằm lại lên giường, xoay lưng về phía Tô Giản, không trả lời.
Tô Giản lặng lẽ bò qua, đưa ngón tay ra, chọc chọc vào lưng An Dĩ Trạch.
An Dĩ Trạch vẫn không lên tiếng.
Tô Giản ở sau lưng anh nói: "Dù tôi có ý dọa anh, nhưng cũng tự anh nói muốn tối mặc bộ đồ đó làm quà tặng, mà chính anh lại không quy định tôi mặc thế nào."
An Dĩ Trạch vẫn không nhúc nhích.
Tô Giản lại chọc chọc anh, cau mày nói: "Được rồi, coi như việc cố ý hù dọa anh là lỗi của tôi, nhưng anh cũng không nên trả thù tôi như vậy chứ!"
An Dĩ Trạch bất đắc dĩ xoay người, thở dài nói: "Không phải là trả thù."
Tô Giản đầu tiên là vui mừng, ngay sau đó lại thu lại vui vẻ khẽ hừ một tiếng: "Anh chịu nói chuyện? Tôi còn tưởng anh ngủ rồi chứ!"
An Dĩ Trạch lại không nói.
Tô Giản ngượng ngùng nói: "Rất... đau?"
An Dĩ Trạch lẳng lặng nói: "Em nói xem?"
Tô Giản nói: "Đó cũng là do anh lên cơn trước... oa, anh nói vừa rồi không phải trả thù?"
An Dĩ Trạch 'ừ' một tiếng.
Tô Giản có chút kinh dị: "Anh thật sự thích như vậy?"
An Dĩ Trạch không nói gì.
Tô Giản trực tiếp cho là anh ngầm thừa nhận, hiểu ra: "Được rồi, tôi hiểu."
An Dĩ Trạch nằm trong bóng tối nhìn anh: "Thật?"
Tô Giản nói: "Thật?"
Đêm khuya không nói chuyện nữa, hai người cùng ngủ thiếp đi. Đợi đến sáng hôm sau tỉnh lại, tư thế của hai người vẫn là thân mật dính chặt vào nhau.
Mấy tháng nay, Tô Giản sớm đã quen với kiểu ngủ này, nằm trong ngực An Dĩ Trạch điều chỉnh một tư thế dễ chịu, anh còn định nằm thêm một hồi nữa.
Chẳng qua là hành động này, chân không khỏi đụng vào một vật.
Lúc đầu đụng phải, Tô Giản còn cảm thấy có chút lùng túng, nhưng một lúc sau, ngoài trừ hâm mộ, Tô Giản không còn cảm giác nào khác.
hưng hôm nay đụng phải, sau khi Tô Giản ngẩn ra, lại từ từ sinh ra một chút cảm giác yên tâm.
Tô Giản giương mắt nhìn lên, phát hiện An Dĩ Trạch đã tỉnh, liền mơ hồ nở nụ cười với anh: "Dĩ Trạch."
Giọng nói của An Dĩ Trạch mang chút khàn khàn của ngày mới: "Hả?"
Tô Giản thu hồi chân, vẻ mặt vui vẻ lại yên tâm: "Xem ra không có gì đáng ngại, anh xem, còn có thể dùng."
An Dĩ Trạch: "..."
Các nhân viên trong phòng làm việc của tổng giám đốc phát hiện, hình như hôm nay tâm trạng của bệ hạ không được tốt, vì vậy, lúc tổng thanh tra vào phòng tổng giám đốc, bọn họ còn tốt bụng nhắc nhở một tiếng.
Quý Minh Phi tỏ lòng cảm ơn với các cô, đi vào phòng tổng giám đốc, nói với An Dĩ Trạch mọi việc đã xong rồi, lại đột nhiên nhiều chuyện nói: "Dĩ Trạch, cậu và chị dâu tiến triển thế nào rồi?"
Vẻ mặt An Dĩ Trạch không biến hòa gì lớn, nhưng Quý Minh Phi quen anh đã lâu chẳng lẽ không nhìn ra sắc mặt anh chìm xuống một chút.
Quý Minh Phi kinh ngạc nói: "Không phải chứ? Vào đêm sinh nhật, cậu đánh đàn lại còn làm anh hùng cứu mỹ nhân, một chút phản ứng mà cô ấy cũng không có sao?"
An Dĩ Trạch nhớ tới Tô Giản giả trang làm quỷ, còn có phản ứng phi cước, vẻ mặt yên lặng hiện ra nét mệt mỏi.
Quý Minh Phi thấy vậy có chút hiểu rõ, vội nói: "Dĩ Trạch, cậu đừng nên nản chí, theo mình quan sát, nhất định cô nhóc Tô Giản có tình cảm với cậu, chỉ là cô ấy không nhận ra mà thôi. Tình hình của hai người vô cùng đặc biệt, chỉ sợ cần nhiều thời gian, cậu phải sử dụng nhiều phương pháp một chút, đả động cô ấy từng chút từng chút một!"
An Dĩ Trạch nói: "Cách nào?"
Quý Minh Phi xoa cằm nói: "Ví dụ như... làm vui lòng cô ấy! Cậu nghĩ xem cô ấy thích gì, sau đó thỏa mãn cô ấy, vào lúc này luôn có thể khiến phụ nữ cảm động, sau đó cậu thỏ lộ vào ngay lúc này, tỷ lệ thành công khá lớn."
An Dĩ Trạch như có điều suy nghĩ.
Buổi tối trở về nhà, An Dĩ Trạch tắm xong đi ra, đột nhiên phát hiện Tô Giản tắm xong không như bình thường nằm trên giường xem máy tính hay chơi điện thoại di động, mà là nghiêm túc cầm một quyển sách đọc.
An Dĩ Trạch yên lặng liếc nhìn, chỉ thấy trên bìa sách bày ra mấy chữ to... giáo án ngữ văn cấp hai.
An Dĩ Trạch ngồi bên cạnh To Giản, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của anh cau lại, ánh mắt không khỏi lại tràn ngập vẻ dịu dàng, trong lòng động một cái, đột nhiên nghiêng người qua, hôn lên mi tâm của anh một cái.
Tô Giản thoáng chốc lộ ra ánh mắt từ sau gáy sách nhìn anh, vẻ mặt không hiểu: "Anh sao vậy?"
An Dĩ Trạch nhìn về cuốn sách của anh: "Sao lại đọc cái này?"
Tô Giản lập tức được anh giải tỏa, trả lời: "Trường học gọi điện cho tôi, nói sắp khai giảng, hỏi tôi có thể trở về đi làm không."
An Dĩ Trạch hỏi: "Vậy em trả lời thế nào?"
Tô Giản nói: "Chân của tôi đã tốt hơn, tôi cũng đã nghỉ ngơi lâu như vậy, tôi cảm thấy mình cũng nên đi làm."
Lông mày An Dĩ Trạch hơi nhăn lại: "Nhưng hiện tại em mất trí nhớ, có thể kịp thích ứng hay không?"
"Cái này cũng không thể nói được." Tô Giản nói. "Mất trí nhớ, chỉ là tôi quên mất chuyện mình từng trải qua, kiến thức thì còn nhớ, có điều công việc và đồng nghiệp trong trường thì tôi hoàn toàn không được gì cả."
An Dĩ Trạch hỏi: "Vậy em muốn trở lại làm việc sao?"
Tô Giản nói: "Việc này cho phép tôi muốn làm hay không sao, không làm việc, tôi ăn mặc thế nào?"
An DĨ Trạch nói: "Bây giờ em không làm việc, vẫn có ăn có mặc."
Tô Giản nói: "Bây giờ là anh nuôi tôi, đương nhiên tôi không thành vấn đề, nhưng anh không thể nuôi tôi cả đời đúng không?"
An Dĩ Trạch lặng lẽ nói: "Tại sao không thể?"
Tô Giản sửng sốt một chút, đột nhiên vươn tay: "Anh nói! Tôi chỉ muốn chi phiếu, không cần quá nhiều, năm trăm vạn là được! Cảm ơn!"
An Dĩ Trạch: "..."
Tô Giản nhìn anh cứng đờ, cười lên: "Tôi cũng biết! Nghiêm túc mà nói, dù hiện tại tôi ở nhà anh được bao ăn bao ở, nhưng dù sao chưa đến mấy tháng nữa chúng ta ly dị, đến lúc đó, tôi cũng phải tự nuôi mình chứ? Dạo này, vật giá tăng cao, giá phòng cũng tăng cao, không làm việc cho tốt, làm sao mà sống?"
Vẻ mặt An Dĩ Trạch hơi trầm xuống.
Tô Giản thấy vẻ mặt anh không dễ nhìn liền lấy cùi chỏ đụng anh một cái: "Sao vậy?"
"Không có gì." An Dĩ Trạch giấu đi tâm trạng khó chịu khi nghe thấy hai chữ 'ly dị', hỏi: "Vậy lúc nào thì em đi làm?"
Tô Giản vặn eo bẻ cổ: "Chắc sắp rồi, thứ hai trường học bắt đầu nhập học."
Nghĩ đến ngày khai trường sẽ phải làm gương cho người khác, đứng trước một đám nhóc giảng bài, Tô Giản không khỏi có chút chột dạ, suy nghĩ một chút, anh quay đầu hỏi An Dĩ Trạch: "Dĩ Trạch, lúc anh học cấp hai, cảm thấy thế nào?"
"Cấp hai?" An Dĩ Trạch nói. "Em muốn nói đến chuyện nào?"
Tô Giản suy nghĩ một chút: "Ví dụ như, phương diện học tập?"
An DĨ Trạch lạnh nhạt nói: "Vị trí đầu lớp."
Tô Giản mở to mắt: "Luôn luôn?"
An Dĩ Trạch gật đầu.
Trong lòng Tô giản có chút chua xót. Dù cuối cùng anh và An Dĩ Trạch học cùng trường đại học, nhưng thành tích tốt nhất hồi cấp hai của anh cũng không lọt vào top ba của trường.
Không bằng thành tích, thì so đức hạnh! Tô Giản không có ý tốt nói: "Lúc anh học cấp hai, anh có viết thư tình cho nữ sinh không?"
An Dĩ Trạch trả lời rất kiên quyết: "Không có."
"Anh không gạt người chứ?" Tô Giản không tin. "Hồi cấp hai có bao nhiêu nam sinh không viết thư tình của nữ sinh?"
An Dĩ Trạch thản nhiên nói: "Anh chỉ nhận thư tình của người khác."
Tô Giản: "..."
Đè lại nỗi ước ao ghen tị trong lòng, Tô Giản chua xót hỏi: "Vậy anh đồng ý bao nhiêu cái?"
An Dĩ Trạch nói: "Không đồng ý cái nào?"
Tô Giản phun ra hai chữ: "Ha ha."
An Dĩ Trạch nói: "Em cười cái gì?"
Con mắt nào của anh thấy tôi đang cười? Tô Giản buồn rầu hỏi: "Tính cách hồi cấp hai của anh cũng như bây giờ sao?" Anh cảm thấy loại tính cách này của An Dĩ Trạch, nữ sinh hẳn là không thích, nếu như anh ta thật sự nhận được thư tình, nhiều lắm cũng chỉ là một mặt của thế giới mà thôi.
An Dĩ Trạch nói: "Khi đó cũng kích động không ít."
"Kích động?" Tô Giản không khỏi có chút tò mò. Anh luôn nhìn thấy bộ dạng mặt liệt bất động của An Dĩ Trạch, thật không thể ngờ người này cũng có vẻ kích động. "Bộ dạng lúc kích động của anh thế nào?"
An Dĩ Trạch nhìn anh: "Em thật sự muốn biết?"
Tô Giản gật đầu.
An Dĩ Trạch yên lặng nhìn anh một cái, đột nhiên đè anh, sau đó cúi đầu xuống, di chuyển về phía môi anh.
Tô Giản hoảng hốt, vội lớn tiếng nói: "Đừng kích động."
An Dĩ Trạch bật cười, để mặt mình thật gần khuôn mặt anh.
Tô Giản cũng cười: "Anh không sợ, tôi lại cho anh một quả vô ảnh cước nữa sao?"
An Dĩ Trạch vững vàng chặn chân anh lại: "Em có thể thử một chút."
Tô Giản thử giãy giụa một chút, thấy chân mình hoàn toàn bị An Dĩ Trạch khóa lại, hoàn toàn không thể động đậy, chỉ đành phải đầu hàng: "Được rồi, tôi biết sức anh rất lớn. Mau dậy đi, tôi nhớ rồi, tôi còn có một món quà muốn tặng anh."
"Quà?" An Dĩ Trạch ngẩn ra, thân thể lại không động.
Tô Giản cười híp mắt: "Đúng vậy, tôi cảm thấy anh nhất định sẽ thích!"
An Dĩ Trạch lật từ trên người anh xuống, nằm chết dĩ bên cạnh anh, Tô Giản lập tức ngồi dậy, sau đó xuống giường.
Xuống giường cầm một vật, Tô Giản lại lập tức nhảy lên giường.
"Cho anh!" Tô Giản đưa túi giấy trong tay cho An Dĩ Trạch.
An Dĩ Trạch chần chờ nói: "Là gì vậy?"
Tô Giản cười nói: "Anh mở ra nhìn một chút không phải sẽ biết sao?"
An Dĩ Trạch nhìn anh một cái, đưa tay nhận lấy, sau đó móc đồ trong túi ra.
Trong túi là một chồng hình, Chẳng qua hình này không phải phong cảnh, cũng không phải là nhân vật An Dĩ Trạch quen, mà là ảnh trong phim.
Trên từng tấm, nữ quỷ trong phim kinh dị mang bộ mặt sợ hãi, vô cùng đau khổ.
Tô Giản ở bên cạnh nói: "Tôi thấy hình như anh thích kiểu này, cho nên đặc biệt giúp anh chọn một ít kiệt tác, anh cảm thấy thế nào?" Nếu ngay cả bộ dạng của tôi tối hôm đó anh cũng hôn được, chắc hắn anh thích bộ dạng này nên tôi đặc biệt tìm hình cho anh, sau này nhìn vào là được rồi, không cần cảm ơn.
An Dĩ Trạch: "..."