An Dĩ Trạch giật mình, cầm tay Tô Giản, ngồi xuống bên cạnh anh.
Tô Giản cũng không ý thức được lúc mơ hồ mình làm gì, đợi đến lúc anh tỉnh táo, chỉ cảm thấy vết thương rất đau, ánh mắt chậm rãi di chuyển, lập tức rơi lên người An Dĩ Trạch đang ngồi cạnh giường bệnh.
Lúc này anh mới phát hiện, trên người An Dĩ Trạch vẫn mặc đồ ngủ.
Trong lòng có chút ấm áp, có điều nhìn bộ quần áo ngủ Doraemon trong lúc đi mua sắm anh nổi hứng mua trên người An Dĩ Trạch, Tô Giản vẫn vui vẻ cười ra tiếng.
Thấy anh vui vẻ, khóe miệng An Dĩ Trạch cũng khẽ nhếch lên, bất đắc dĩ nói: "Quần áo là em mua."
Tô Giản nói: "Anh không thích sao?"
An Dĩ Trạch nói: "Không có, có điều em cảm thấy cái này hợp với anh sao?"
Tô Giản cười nói: "Dĩ nhiên rất hợp! Hơn nữa, Doraemon tốt biết bao, có nó, anh có thể thực hiện nguyện vọng của anh rồi!"
An Dĩ Trạch mỉm cười nhìn anh, ánh mắt sâu xa: "Thật sao?"
Tô Giản bị anh nhìn có chút không tự nhiên, nói lảng sang chuyện khác: "Anh không đi làm sao?"
An Dĩ Trạch nói: "Em phải nằm viện, mấy ngày nay anh ở đây với em."
"Thật ra thì anh không cần phải ngủ lại đâu, bệnh của tôi cũng không phải nặng gì, huống hồ còn có hộ lý..."
"Anh là chồng em."
"..."
Ngay sau khi phẫu thuật xong không thể uống nước ăn cơm, Tô Giản rất đau khổ. Đợi đến sau khi có thể ăn cái gì đó, Tô Giản liền rất mong đợi.
Nhìn An Dĩ Trạch đưa thức ăn vào, Tô Giản cười nói: "Không phải là anh làm chứ?"
An Dĩ Trạch lắc đầu: "Không phải."
Tô Giản trêu chọc: "Anh không phải là chồng tôi sao? Lúc này không phải nên làm một bữa cơm tình yêu sao?"
An Dĩ Trạch nói: "Anh không làm được, bây giờ em bị bệnh, cần dinh dưỡng."
Vẻ mặt giải thích của anh vô cùng nghiêm túc khiến Tô Giản có chút không được tự nhiên, nhẹ nhàng liếc mắt về hướng khác.
Ban ngày mẹ An đến thăm Tô Giản, dù biết được tin muộn khiến vẻ mặt bà có chút không vui, nhưng Tô Giản có thể nhìn thấy sự quan tâm trên khuôn mặt bà. Biết được buổi tối An Dĩ Trạch phải ở lại đây chăm sóc Tô Giản, bà cũng không nói gì thêm, chỉ dặn dò Tô Giản phải biết chăm sóc bản thân.
Tô Giản nhìn chằm chằm An Dĩ Trạch ngồi bên giường, đột nhiên hơi xúc động. Sau khi sống lại, lần đầu tiên anh thấy An Dĩ Trạch, cũng là trong phòng bệnh, có điều vào lúc đó, sao anh lại nghĩ đến, anh và An Dĩ Trạch, sẽ có một người 'hóa địch thành bạn'?
"Dĩ Trạch." Tô Giản đột nhiên lên tiếng.
"Hả?" An Dĩ Trạch nghiêng đầu nhìn anh.
Tô Giản do dự một chút, thấp giọng nói: "Anh... thật sự yêu tôi?"
An Dĩ Trạch không lên tiếng, chỉ lấy đôi mắt đen thẳm yên lặng nhìn anh.
Tô Giản lúng túng nói: "Anh... thích tôi ở điểm nào?"
An Dĩ Trạch lẳng lặng nói: "Nói ra, em sẽ thay đổi?"
Tô Giản bật cười: "Cái này cũng không tiện nói, nhỡ anh thích khuôn mặt của tôi thì sao? Tôi cũng không thể phẫu thuật mặt mình chứ?"
An Dĩ Trạch nói: "Anh quả thật thích khuôn mặt của em."
Tô Giản có chút cười không được. Mặc dù anh cũng đoán có lẽ An Dĩ Trạch nhìn trúng khuôn mặt và dáng người của em gái Tô, nhưng bị An Dĩ Trạch nói trắng ra như vậy, anh vẫn cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.
Tô Giản cười ha ha hai tiếng: "Rất tốt. Có điều tôi cũng không nông cạn như anh, nếu tôi thích anh, tuyệt đối không phải vì khuôn mặt của anh." Tôi chỉ thích tiền của anh.
An Dĩ Trạch từ tốn nói tiếp: "Nếu em không có khuôn mặt, chỉ sợ anh cũng không dễ dàng thích như vậy, có nên khuôn mặt rất quan trọng."
Tô Giản: "..." Cái gì mà không có mặt, An Dĩ Trạch có phải anh lại vòng vèo tổn hại tôi hay không!
Tô Giản suy nghĩ một chút lại nói: "Nếu như, tôi nói nếu như, có một ngày, anh tỉnh lại, đột nhiên phát hiện mình biến thành con gái..." Thấy An Dĩ Trạch nhìn lại, anh giải thích: "Hai ngày trước cuốn tiểu thuyết tôi đọc có tình tiết như vậy, cảm giác còn rất thú vị!"
"Không thể nói."
"Tôi là nói ví dụ, ví dụ anh biến thành con gái, chỉ có thể ở chung một chỗ với đàn ông, anh sẽ làm thế nào?"
An Dĩ Trạch nhìn anh: "Anh biến thành nữ, vậy còn em?"
"Tôi?" Tô Giản sững sờ. "Tôi sao... được nhiên tôi cũng thay đổi, tôi biến thành đàn ông! Anh xem, không phải anh vừa nói thích tôi sao, vậy nếu như tôi biến thành đàn ông, nanh biến thành phụ nữ, anh còn thích tôi không?"
An Dĩ Trạch yên lặng.
Không biết tại sao Tô Giản lại có chút kích động: "Nguyện ý kiếm tiền nuôi anh, anh bị bệnh sẽ chăm sóc anh, ăn cơm sẽ gắp thức ăn cho anh, đi ngủ sẽ chuẩn bị chăn ấm, có điều, phải ở cùng một chỗ với đàn ông, anh có tình nguyện không?"
An Dĩ Trạch nói: "Cái này sẽ không trở thành sự thật. Cho nên đừng nghĩ lung tung, nhanh ngủ đi."
Tô Giản đột nhiên bướng bỉnh, cố chấp muốn biết câu trả lời: "Tôi nói là nếu như, nếu như có? Rốt cuộc anh có tình nguyện hay không?"
An Dĩ Trạch nhìn anh chằm chằm, thở dài một cái: "Được rồi, nếu như là em, có lẽ anh sẽ đồng ý."
Tô Giản: "..."