“Nếu như tôi cứ cố chấp muốn dẫn con bé đi thì sao?” Anh ấy lạnh nhạt mở miệng.
Trong cổ Tạ Uyên tràn ra một tiếng cười: “Anh có thể thử xem.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều lười giả vờ.
Trong căn phòng trên lầu hai, hai mẹ con vừa mới nhận nhau vẫn còn đang tâm sự.
“Vì sao lúc ấy lại không nói sự thật cho mẹ biết? Nếu như con nói hạt đậu nhỏ trong bụng mẹ đây lớn lên lại là một cục cưng ngoan ngoãn như vậy, mẹ nhất định sẽ từ bỏ cuộc phẫu thuật ngay tại chỗ.” Diệp Phi thấp giọng hỏi.
Kỷ Thụy mấp máy môi: “Con muốn nói, nhưng mẹ bảo tương lai rất quan trọng, và mẹ của hiện tại cũng rất quan trọng, con… Con đã bị mẹ thuyết phục, con biết tương lai mẹ sẽ có một cuộc sống rất hạnh phúc, nhưng con sợ tương lai không có ba và con mẹ sẽ càng hạnh phúc hơn, con sợ bởi vì con nói ra sự thật sẽ khiến mẹ mất đi cơ hội có được hạnh phúc…”
Đây là mẹ đó, là người mẹ mà cô yêu thương nhất, sao cô có thể ngăn cản bà ấy đi tới một tương lai tốt đẹp hơn chỉ vì để mình được thuận lợi sinh ra cơ chứ?
“Nghe có vẻ như con chỉ một lòng nghĩ cho mẹ thôi, vậy con không sợ ba con đau lòng hay sao?” Diệp Phi chế nhạo.
Kỷ Thụy cong môi, đột nhiên muốn khóc.
Ban đầu, Diệp Phi chỉ đang đùa, cô ấy muốn bầu không khí trở nên vui vẻ hơn một chút. Kết quả, không ngờ lại chọc người ta khóc luôn, lập tức giật nảy mình: “Không buồn không buồn, anh ấy có tiền như vậy, không biết có bao nhiêu thiếu nữ muốn sinh con cho anh ấy đây này, không có chúng ta thì anh ấy vẫn còn người khác, sao lại đau lòng cơ chứ?”
“Con cũng không nghĩ về chuyện này.” Kỷ Thụy khịt mũi một cái: “Lúc ấy con chỉ nhìn mẹ, chỉ lo nhớ đến mẹ.”
Diệp Phi khẽ cười một tiếng, ôm lấy mặt cô hôn mạnh một cái, kết quả in lại một dấu son thật to trên gương mặt cô.
“…. Thật ngại quá, quên mất vẫn còn đang trang điểm.” Diệp Phi trưng ra vẻ mặt vô tội.
Nhắc đến lớp trang điểm đậm này của cô ấy, lần đầu tiên Kỷ Thụy sinh ra oán niệm: “Vì sao mẹ khi còn hai mươi mấy tuổi lại thích trang điểm tone khói như thế hả, đôi mắt đã tròn rồi còn vẽ cho to hơn, chẳng trách con cứ mãi chẳng nhận ra mẹ!”
“Còn không phải là vì ban đầu đi hát ở quán bar, trông không được đáng sợ nên luôn bị bắt nạt hay sao, sau này mẹ học cách ăn mặc và trang điểm, trông không dễ đụng vào, thật sự cũng chẳng có ai dám trêu chọc nữa. Nó đã trở thành thói quen của mẹ đến tận sau này, mỗi lần không trang điểm mẹ đều thấy giống như không mặc quần áo vậy, vô cùng bất an.” Diệp Phi nói xong, dừng một chút: “Nếu như con không thích, sau này mẹ sẽ không trang điểm nữa.”
Kỷ Thụy lập tức trợn tròn hai mắt: “Con không có nghe lầm chứ? Chị Phi thậm chí đi ngủ còn không tẩy trang lại bảo rằng không trang điểm nữa? Trước đây con khuyên mẹ nhiều lần như thế, cũng đâu có thấy mẹ nghe lời con!”
“Khi đó con là bạn của mẹ, bây giờ con là con gái của mẹ, cứ xem như… Đặc quyền nhỏ cho con gái đi.” Diệp Phi nhíu mày.
Kỷ Thụy bị chọc cho bật cười, nhưng vẫn lắc đầu: “Mẹ thích trang điểm thì cứ trang điểm thôi, nhưng lúc chọn đồ trang điểm phải chú ý một chút, thành phần an toàn là được.”
Diệp Phi nhìn chằm chằm cô trong một chốc, đột nhiên cảm thán: “Con chắc chắn mình không nhận lầm ba mẹ chứ? Sao mẹ với Trử Thần lại có thể sinh ra một đứa bé tốt đến thế được chứ.”
Kỷ Thụy thân thiết dựa vào chị ấy: “Mẹ với ba thì sao chứ? Không phải rất tốt hay sao?”
“Hai người bọn mẹ có ổn không?” Diệp Phi thuận miệng hỏi lại, sau đó hai người đồng thời nhớ lại khoảng thời gian này, nhớ về những lời cô đã chê bai Trử Thần.
Trong căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ, cả người Kỷ Thụy dựa vào Diệp Phi cũng dần dần trở nên cứng đờ, cuối cùng cô nhịn không được ngồi dậy.
Hồi lâu, vẻ mặt cô vi diệu, mở miệng: “Con vẫn rất khó tưởng tượng, ba con lại cợt nhả như thế.”
“… Giả đấy, đều là mẹ ăn nói linh tinh thôi.” Diệp Phi đáp lại một cách bình tĩnh.
Kỷ Thụy yếu ớt liếc nhìn chị ấy một cái: “Con không tin.”
Diệp Phi: “…”
“Đợi một chút.” Kỷ Thụy lại nhớ đến gì đó: “Mẹ nói mẹ với tên đàn ông kia cùng về nhà để tham gia tiệc sinh nhật của ba anh ấy…. Không phải là bữa tiệc mà ông nội con tổ chức lúc trước đấy chứ?”
“Thời gian không còn sớm nữa, mẹ phải về rồi.” Diệp Phi đột nhiên nói sang chuyện khác.
Kỷ Thụy hít sâu một hơi: “Vậy ngày đó con đi vào nhà vệ sinh trên lầu hai, không cẩn thận gặp phải hiện trường…”
“Bên ngoài không phải đang mưa đấy chứ?” Diệp Phi vẫn còn giả ngốc.
Kỷ Thụy nổi giận: “Diệp Phi! Hai người quả thật là không ra gì mà! Sao có thể làm chuyện đó trong khi khắp nhà toàn là khách chứ, còn không khóa cửa nữa!”
Diệp Phi đau đớn che tai lại, lần đầu tiên biết được cái gì gọi là báo ứng: “Cầu xin con đừng nói nữa, mẹ thật sự biết sai rồi.”
Kỷ Thụy cười khẩy, rõ ràng là đang có ý định nói tiếp chuyện cũ, Diệp Phi đột nhiên che miệng cô lại.
“Ưm ưm ưm…” Cô ê a kháng cự.
Diệp Phi nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Thụy Thụy, có phải con rất thất vọng không?”
Kỷ Thụy dừng lại, yên lặng.
“Ý gì thế?” Đợi Diệp Phi buông mình ra rồi, cô mới mở miệng hỏi.
Diệp Phi nhún nhún vai: “Chính là mẹ đấy, phía Trử Thần mẹ không biết, chỉ mẹ thôi, có phải con rất thất vọng về mẹ không?”
Khoảng thời gian mà hai người ở chung, cô ấy đã từng nghe Kỷ Thụy nhắc về mẹ mình rất nhiều lần, lần nào cũng đều dùng những từ ngữ tốt đẹp nhất trên đời này để hình dung. Cô ấy chưa bao giờ có được tình mẹ con vô cùng thân mật thế này, đã từng lén lút ghen tị vì vẻ quấn quýt với ba mẹ và sự sùng bái của Kỷ Thụy, nhưng không ngời người mẹ hoàn mỹ mà Kỷ Thụy nhắc đến lại chính là mình.
Kỷ Thụy, con bé…. Chắc hẳn con bé sẽ rất thất vọng nhỉ.
“Thất vọng thì không, chỉ là con có chút sợ.” Kỷ Thụy thấy chị ấy hỏi một cách nghiêm túc như thế, cũng dứt khoát trả lời một cách nghiêm túc: “Sợ chính vì sự xuất hiện của mình, mới khiến cho một người nổi loạn như mẹ tạo ra một vỏ bọc hoàn mỹ.”
Diệp Phi sững sờ, lại một lần nữa cảm động trước góc độ suy nghĩ của cô.
Chị ấy khẽ cười một tiếng, trấn an con gái đang bối rối: “Trên thế giới này không có bất kỳ người nào cam tâm tình nguyện khiến bản thân thua thiệt cả, nhưng nếu đã vi phạm vào chủ định ban đầu, chắc chắn sẽ sinh ra oán hận. Qua nhiều năm như vậy nhưng con vẫn không hề cảm nhận được sự oán hận của mẹ, đã nói rõ trước giờ mẹ đều là chính mình, cũng không phải cưỡng ép mình tạo ra một vỏ bọc khác… Thụy Thụy, con người sẽ trưởng thành, có lẽ mẹ của sau này mà con nhìn thấy, chính là dáng vẻ sau khi mẹ trưởng thành?”
Kỷ Thụy cười ha hả.
“Gọi mẹ.” Diệp Phi dẫu môi.
Kỷ Thụy: “Mẹ!”
“Lại gọi thêm một tiếng!”
“Mẹ!”
“Gọi nữa!”
“Mẹ, mẹ, mẹ!”
Diệp Phi thỏa mãn, đang định nói thêm gì đó, nghe Kỷ Thụy hỏi: “Không phải là mẹ nghĩ đã kéo chủ đề đi xa như vậy rồi, con sẽ quên mất những chuyện hoang đường mẹ với ba con đã từng làm đấy chứ?”
Diệp Phi: “…”
“Xấu hổ không?” Kỷ Thụy lại hỏi.
Diệp Phi: “… Xấu hổ.”
Lúc này đến lượt Kỷ Thụy thỏa mãn.
Hai mẹ con mới vừa nhận nhau đã thì thầm to nhỏ với nhau trong phòng tận nửa tiếng, đợi đến lúc xuống lầu đã nhiệt tình nắm tay thân thiết rồi.
Trử Thần trông thấy hai người từ trên lầu đi xuống, ngay lập tức đứng lên: “Đã nói chuyện xong xuôi rồi sao?”
“Anh nói xem?” Diệp Phi kiêu ngạo hỏi, đương nhiên đây chính là trạng thái đón nhận con nhưng chưa đón nhận ba.
Trử Thần cười cười, lại nhìn về phía Kỷ Thụy.
“Ba.” Kỷ Thụy ngoan ngoãn gọi anh ấy một tiếng.
Sắc mặt của Trử Thần dịu dàng hơn một chút, muốn hỏi xem cô có muốn quay về cùng họ hay không, nhưng lời đến khóe miệng rồi vẫn không thể thốt ra, trái lại Kỷ Thụy là người lên tiếng trước: “Ba mẹ, hôm nay quá muộn rồi, hai người có muốn ở lại một đêm không?”
Diệp Phi nhìn thoáng Tạ Uyên đang ngồi trên ghế sô pha bên kia, nhíu mày: “Bỏ đi, đổi nơi sinh hoạt mới mẹ không quen, con thì sao? Có muốn quay về cùng bọn mẹ không?”
Không ngờ Diệp Phi lại đột nhiên hỏi, Trử Thần với Tạ Uyên đồng thời nhìn về phía Kỷ Thụy.
Cô vừa nhận lại ba mẹ, Kỷ Thụy thật sự rất muốn họ ở lại một đêm, còn chưa kịp nói ra mấy từ ‘có đồng ý không’, đã thấy Tạ Uyên thoáng cử động mắt cá chân… A, mắt cá chân, hôm nay anh đã chạy một quãng đường rất xa ở bệnh viện, cũng không biết mắt cá chân có sao không nữa. Kỷ Thụy thoáng chốc mất đi suy nghĩ rời đi cùng họ.
“Hôm, hôm khác nhé, hôm nay con không muốn chuyển đi.” Cô ho một tiếng, từ chối.
Trử Thần với Diệp Phi nghe vậy thì liếc nhau, đều không mở miệng khuyên nhủ nữa. Một nhà ba người đột nhiên trở nên yên tĩnh, lúc này Tạ Uyên mới chậm rãi đứng dậy: “Phòng bếp có hầm canh táo đỏ long nhãn, cô Diệp ăn một bát rồi hãy đi.”
“Tôi?” Diệp Phi không ngờ Tạ Uyên sẽ chủ động giữ chị ấy lại ăn khuya, tự nhiên được quan tâm mà sợ hãi.
Kỷ Thụy cũng ngạc nhiên: “Nấu lúc nào thế? Sao cháu lại không biết?”
“Nấu lúc họ đến đây, hôm nay cô đã bị dọa sợ rồi, long nhãn với táo đỏ có thể an thần.” Tạ Uyên nói, trong lúc lơ đãng còn đảo mắt sang bụng dưới của Diệp Phi: “Lớn với nhỏ đều phải bồi bổ.”
Diệp Phi: “…” Quả nhiên là bởi vì nhóc con trong bụng.
Ăn canh xong đã sắp mười hai giờ, Trử Thần đưa Diệp Phi đang buồn ngủ rời đi, Tạ Uyên cũng trở về phòng.
Cả ngày hôm nay đã chơi đùa quá sức, thể xác lẫn tinh thần của tất cả mọi người đều mệt. Sau khi Tạ Uyên trở về phòng cũng không hề lập tức đi ngủ, mà lại ngồi trên sô pha lẳng lặng chờ đợi, quả nhiên vào mười phút sau, anh đã đợi được cô cháu gái lén lút đi vào.
“Chú nhỏ, cho cháu xem chân của chú một chút.” Cô thò đầu ra nhìn.
Tạ Uyên hào phóng vén ống quần lên, để lộ ra mắt cá chân sưng đỏ.
Kỷ Thụy kinh ngạc hét một tiếng, lập tức nhíu mày lại: “Sao lại sưng to đến vậy chứ?”
“Trong này, có một miếng thép nhỏ.” Tạ Uyên chọc chọc vào nơi sưng đỏ: “Chạy quá nhanh sẽ cọ vào thịt.”
“Có phải là rất đau không?” Kỷ Thụy sắp đau lòng chết rồi.
Tạ Uyên nhìn chằm chằm vào cô hồi lâu, khóe môi hơi cong lên: “Ừm, rất đau.”
“Cháu biết ngay…” Kỷ Thụy nhếch miệng, cẩn thận dán cho anh một miếng thuốc cao: “Chú nhỏ, sau này chú phải chú ý một chút, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, cũng không thể chạy tới chạy lui như thế nữa, chú đã không còn trẻ nữa rồi, làm người không thể tùy hứng như vậy được đâu.”
Lúc Tạ Uyên nghe thấy những lời phía trước vẫn còn cảm thấy yên lòng, nhưng dần dần cảm thấy không còn bình thường nữa: “Hình như tôi chỉ lớn hơn cô sáu tuổi thôi.”
“Sáu tuổi, ài!” Kỷ Thụy ra vẻ kinh ngạc: “Năm cháu lên lớp sáu tiểu học*, chú đã là sinh viên năm nhất rồi!”
*Chương trình tiểu học Trung Quốc kéo dài đến hết lớp sáu.
Tạ Uyên: “…”
Kỷ Thụy trông thấy nét mặt anh thì không khỏi bật cười, đang muốn nói thêm gì nữa, đột nhiên lại bị anh giữ chặt hai má.
“Nói đi, nói tiếp đi.” Tạ Uyên mặt mũi hiền lành, trên tay lại dùng lực.
Kỷ Thụy đau đến mức phải kêu lên hai tiếng “ai da”, vội vàng giơ hai tay đầu hàng: “Cháu sai rồi, cháu sai rồi, chú nhỏ trẻ tuổi đẹp trai, thân thể cường tráng, những lời vừa rồi của cháu chỉ là nói đùa thôi, thật sự chỉ là nói đùa thôi…”
“Thế này thì còn tạm được.” Tạ Uyên bất đắc dĩ buông cô ra.
Kỷ Thụy lập tức nhảy đến cửa, ôm mặt lên án: “Chú, chú, chú ra tay quá độc ác rồi, mặt cháu đều đỏ lên cả rồi, chú chẳng yêu cháu gì cả!”
“Đỏ lên rồi sao? Đến đây để tôi nhìn xem.” Tạ Uyên nhíu mày.
Kỷ Thụy lập tức đến gần, Tạ Uyên vươn tay véo má.
Kỷ Thụy: “…”
Ba giây sau, cô lại òa lên một tiếng rồi chạy đi, lần này càng lớn tiếng lên án hơn.
“Tôi sai rồi.” Tạ Uyên nhịn cười: “Bị đau đúng không, đến đây, lần này tôi không véo cô nữa.”
Kỷ Thụy tỏ vẻ nghi ngờ, vẫn tiến đến một lần nữa.
Quả nhiên lại bị anh véo má.
Sau khi chạy thoát một lần nữa, cô càng tức giận hơn, Tạ Uyên lại vui vẻ bảo cô quay lại một lần nữa.
“Có phải là chú lại muốn véo cháu nữa không?” Kỷ Thụy vừa đi về phía trước vừa phàn nàn: “Còn véo nữa cháu sẽ ghét chú đấy, sau chú có thể lừa cháu hết lần này đến lần khác được chứ, cháu không thích…”
“Thật sự đỏ lên rồi.” Tạ Uyên đưa tay sờ mặt cô.
Kỷ Thụy dừng lại: “Không véo à?”
Tạ Uyên bất đắc dĩ: “Sợ như thế, tại sao vẫn còn tới?”
“Là chú bảo cháu tới mà, lỡ như lần này không gạt cháu nữa thì sao.” Kỷ Thụy lại liến thoắng, còn có chút đắc ý: “Sự thật chứng minh cháu đã đúng rồi, không phải lúc nào chú nhỏ cũng gạt cháu.”
Tạ Uyên bật cười một tiếng, trái lại cũng không hề phản bác câu nói này của cô.
Kỷ Thụy ăn vạ ở phòng ngủ trên lầu ba đến khi trời vừa rạng sáng, cuối cùng bị Tạ Uyên đuổi ra ngoài. Trong khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, anh chỉ cảm thấy bên tai yên ắng hơn không ít.
Đêm tối, cảm giác mệt mỏi đột nhiên ập đến. Sau khi Tạ Uyên nằm xuống, cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi. Kết quả, anh ngủ chẳng được yên giấc, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, giống như anh lại đi đến trước cửa phòng phẫu thuật một lần nữa, Kỷ Thụy đang rưng rưng nước mắt đứng ở đó, sau khi nhìn thấy anh thì gọi một tiếng chú nhỏ.
Yết hầu của anh khẽ động, vừa định hỏi vì sao cô lại ở đây, đèn phòng phẫu thuật đột nhiên tắt đi, Kỷ Thụy đứng trước mặt cũng đột nhiên tan biến trong không khí.
“Thụy Thụy!“
Anh đột nhiên bừng tỉnh, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thở dốc của mình trong bóng tối.
Cũng may, chỉ là mơ mà thôi.
Ánh mắt anh dần dần thích ứng với bóng tối, mơ hồ có thể thấy rõ chiếc đèn treo nhỏ trên trần nhà. Chiếc đèn treo nhỏ này được đổi đến từ phòng của Kỷ Thụy, lúc trước anh dùng chiếc đèn lớn hơn một chút, Kỷ Thụy nhìn trúng, đã lặng lẽ tìm người hoán đổi hai chiếc đèn của hai phòng cho nhau. Đã lâu như vậy rồi, từ đó đến nay anh vẫn luôn không nói, Kỷ Thụy cứ cho rằng anh không phát hiện.
Vậy nên, chiếc đèn trong phòng của Kỷ Thụy hiện nay chính là chiếc đèn anh đã dùng rất nhiều năm trước đây.
Chẳng biết tại sao, Tạ Uyên bỗng nhớ lại khoảnh khắc ngã xuống giường với cô vào hôm nay.
Hơi thở giao thoa, vạt áo vướng vào nhau.
Hồi lâu, anh đưa tay xoa xoa nơi tim, sau khi cảm nhận được nhịp tim đập quá nhanh, có chút hối hận vì sao lúc nãy mình không uống một bát canh táo đỏ long nhãn.
Dường như anh cũng bị dọa sợ rồi, nếu không thì tại sao tim lại có thể đập càng lúc càng nhanh được cơ chứ?