“Cảm thấy không khỏe ở chỗ nào?” Quả nhiên Tạ Uyên đã bị dời sự chú ý đi.
“Cháu… đau đầu, bụng cũng đau, tối hôm qua cũng ngủ không ngon, chú nhìn quầng thâm mắt của cháu đi.” Kỷ Thuỵ cố tình phóng đại nhưng cô không nghĩ tới Tạ Uyên sẽ thực sự đến gần đây.
Khi khuôn mặt anh phóng to ở trước mắt, mùi hương cỏ cây cũng dần dần bao quanh cô, lưng của Kỷ Thuỵ lại căng cứng một lần nữa, ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn.
“Đúng là quầng thâm mắt rất đậm.” Tạ Uyên kiềm chế mà lùi về phía sau một bước sau khi đã nhìn rõ: “Trử Thần đã làm gì vậy? Trông một đứa trẻ mà trông cũng không xong sao?”
“Cháu đã hai mươi mốt tuổi rồi.” Kỷ Thuỵ nhắc nhở.
Tạ Uyên không muốn tranh cãi với cô về vấn đề này mà chỉ hỏi: “Có cần đến bệnh viện kiểm tra một chút không?”
“Không cần, bây giờ cháu đã cảm thấy khá hơn nhiều rồi.” Kỷ Thuỵ nhanh chóng nói.
Tạ Uyên gật đầu và đi đến nhà ăn cùng với cô. Kỷ Thuỵ đi theo bên cạnh anh, lén nhìn anh một cách rất cẩn thận, càng ngắm thì càng cảm thấy chú nhỏ đẹp trai, càng ngắm càng cảm thấy xấu hổ… Chú nhỏ đối xử tốt với cô như vậy, sao cô lại có thể có suy nghĩ không an phận này với chú nhỏ chứ!
Cho nên cô út bị làm sao vậy cứ để mình tiếp tục hồ đồ không tốt hơn sao? Tại sao nhất định phải vạch trần lớp ngăn cách mỏng đó! Kỷ Thuỵ nhất thời than trời oán đất, trách cô của mình, lại cảm thấy bản thân mình đê tiện, vô sỉ và hạ lưu.
Cô đi đến nhà ăn với vẻ mặt nặng nề, vừa đúng lúc bác Chung mới bưng món canh thịt nạc mới làm ra bàn, ánh mắt cô sáng lên và đang định ăn thì lại bị Tạ Uyên ngăn lại: “Hôm nay cô ăn cháo trắng.”
Kỷ Thuỵ: “…”
Sau khi Kỷ Thuỵ ăn được nửa bát cháo trắng với nước mắt lưng tròng, Tạ Uyên đã hoàn toàn quên mất chuyện cô né tránh hai lần kia, sau đó anh nhanh chóng phát hiện ra rằng Kỷ Thuỵ dường như đang trốn tránh mình.
“Cô ấy trốn tránh tôi, cô ấy thế mà lại trốn tránh tôi, tôi là người phạm phải tội ác tày trời gì sao? Tại sao cô ấy lại muốn trốn tránh tôi?” Sau khi phát hiện ra điều này, Tạ Uyên lo lắng mà đi đi lại lại trong văn phòng, dáng vẻ hấp tấp hoàn toàn không có dấu hiệu gì của việc khuyết tật ở chân: “Tôi quan tâm và ở bên cô ấy mỗi ngày, cô ấy muốn làm gì thì tôi cũng đều ở bên cạnh, chỉ sợ cô ấy sẽ không vui, tôi đối xử với cô ấy tốt như vậy nhưng cô ấy lại trốn tránh tôi!”
Tưởng Cách ngồi ở trên ghế sô pha mà không nói gì, đợi đến khi anh bình tĩnh lại một chút rồi mới mở miệng nói: “Làm sao anh chắc chắn rằng cô ấy đang trốn tránh anh?”
“Ngày nào cô ấy cũng đi sớm về muộn!”
“Nhưng từ sau khi cô ấy nhận lại người thân với người nhà họ Kỷ thì hình như ngày nào cô ấy cũng đi sớm về muộn.” Nhờ ơn của ông chủ mà bây giờ thư ký Tưởng còn nắm rõ lịch trình hàng ngày của cháu gái ông chủ hơn cả ông chủ: “Làm sao mà anh có thể phán đoán được cô ấy đi sớm về muộn là vì muốn ở bên cạnh ông Kỷ hay là thật sự đang trốn tránh anh?”
“Tôi còn cần phải phán đoán sao?” Tạ Uyên lạnh lùng hỏi lại.
Tưởng Cách: “…” Hình như không cần, dù sao cũng không có ai hiểu rõ chuyện này hơn anh.
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, thư ký Tưởng phân tích một cách lý trí: “Với tính cách của cô Thụy Thụy thì sẽ không vô duyên vô cớ mà tránh mặt anh, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó… Anh làm gì có lỗi với cô ấy rồi?”
Tạ Uyên nhìn sang một cách bình tĩnh.
… Ừm, có lẽ là không có. Nghĩ đến mức độ cưng chiều của anh đối với Kỷ Thuỵ gần đây, Tưởng Cách lập tức bỏ qua khả năng này: “Vậy hay là tâm tư của anh bị cô ấy phát hiện rồi?”
“Không thể nào, tôi giấu rất kỹ.” Tạ Uyên kiêu căng phủ nhận.
Thấy anh phủ nhận nhanh như vậy, Tưởng Cách im lặng ba giây rồi hỏi: “Vậy anh cảm thấy vì sao cô ấy lại muốn trốn tránh anh?”
“Nhất định là Trử Thần nói xấu ở sau lưng tôi.” Tạ Uyên lạnh lùng nói.
Tưởng Cách: “…” Trả lời nhanh như vậy, xem ra đã nghĩ trước đáp án từ lâu, chỉ chờ anh ấy hỏi tới.
“Từ sau khi trở về nhà họ Kỷ thì Kỷ Thuỵ mới trở nên kỳ lạ, nhất định là có người nói gì đó với cô ấy, người này không phải Trử Thần thì cũng là những người khác của nhà họ Kỷ.” Tạ Uyên nhớ đến sự kỳ lạ của Kỷ Thuỵ trong khoảng thời gian này thì vẻ mặt lại càng không vui.
“Vậy… bây giờ anh định làm gì?” Tưởng Cách thăm dò.
Tạ Uyên liếc nhìn anh ấy một cái và không nói gì nữa.
Kỷ Thuỵ cảm thấy rất chột dạ trong khoảng thời gian này.
Kể từ sau khi cô hiểu ra tâm tư của mình thì mỗi lần nhìn thấy chú nhỏ, nhịp tim của cô sẽ không thể khống chế được mà đập nhanh hơn, còn sẽ thường xuyên ngây ngốc mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, căn bản không có cách nào để sống chung với anh một cách tự nhiên giống như trước. Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, không bao lâu nữa thì chú nhỏ sẽ phát hiện ra tâm tư của cô.
Sau khi chú nhỏ phát hiện ra thì sẽ như thế nào? Sẽ đưa cô trở về nhà họ Kỷ hay là tự mình dọn ra ngoài? Dù xảy ra khả năng nào đi nữa thì cũng đều là khả năng mà Kỷ Thuỵ không muốn nhìn thấy cho nên cô cứ suy nghĩ mãi, quyết định gạt bỏ tất cả những suy nghĩ mờ ám này ra khỏi đầu và tiếp tục làm cháu gái lớn của chú nhỏ.
Để đảm bảo cuộc loại bỏ diễn ra suôn sẻ, cô chỉ có thể hạn chế tối đa cơ hội gặp mặt với chú nhỏ để tránh việc bị rung động lần nữa trong quá trình loại bỏ.
Lại một buổi sáng khác, Kỷ Thuỵ lén vịn cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sau khi nhìn thấy xe của chú nhỏ chạy xuyên qua sân rồi rời đi thì lúc này cô mới chạy xuống lầu ăn cơm.
Bác Chung đang thu dọn bát đũa của Tạ Uyên, sau khi nhìn thấy cô thì cười cười: “Dạo gần đây cô càng ngày càng dậy muộn hơn, vừa rồi cậu chủ còn không vui bởi vì chuyện này đó.”
“Chú nhỏ không vui à…” Kỷ Thuỵ cười gượng một tiếng, càng cảm thấy chột dạ hơn.
“Mau ăn cơm đi.” Bác Chung thúc giục: “Cậu chủ nói để cô ăn cơm xong thì đến công ty.”
“Tại, tại sao lại phải đi đến công ty?” Kỷ Thuỵ căng thẳng.
Bác Chung liếc nhìn cô một cách kỳ quái, dường như không hiểu tại sao cô lại hỏi câu hỏi này: “Không phải cô thích đi đến công ty để chơi với cậu chủ nhất sao?”
… Đó là trước đây nhưng bây giờ trong lòng cô có quỷ, nào dám làm càn giống như lúc trước chứ.
Kỷ Thuỵ vừa ăn cơm một cách chậm rãi vừa căng da đầu mà gửi tin nhắn cho Tạ Uyên: [Chú nhỏ, hôm nay cháu phải đi khám thai với mẹ nên không thể đến tìm chú được.]
Ở trong xe, Tạ Uyên vừa bắt gặp cảnh cô vịn cửa sổ nhìn lén mình, lại đột nhiên nhận được tin nhắn này, anh lập tức ném điện thoại sang một bên với khuôn mặt vô cảm.
Tuy rằng có ý cố tình muốn tránh né nhưng hôm nay Kỷ Thuỵ thật sự phải đi kiểm tra sức khỏe với Diệp Phi cho nên ăn uống xong thì cô liền trực tiếp đến bệnh viện.
Lúc này đã là đầu tháng chín, mùa hè ở Chu Thành lặng lẽ kết thúc không một tiếng động nào. Bụng của Diệp Phi cuối cùng cũng nhô lên một chút, khi nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ trong máy siêu âm B, Diệp Phi và Trử Thần hơi lộ vẻ xúc động, mỗi người họ vô thức nắm lấy một bàn tay của Kỷ Thuỵ.
Bác sĩ: “…” Cảnh tượng này thực sự quá kỳ lạ.
Sau khi kiểm tra xong và đang chờ kết quả, điện thoại di động của Trử Thần đột nhiên reo lên, anh ấy nhìn tên của người gọi đến rồi lại vô thức nhìn về phía của Kỷ Thuỵ.
“Có chuyện gì thế?” Kỷ Thuỵ khó hiểu.
Trử Thần nói không có gì nhưng vẫn bước đi ra xa rồi mới nghe điện thoại.
“Ai gọi mà lại bí ẩn như vậy nhỉ?” Kỷ Thuỵ phàn nàn.
Diệp Phi mỉm cười, không nói rằng mình đã nhìn thấy tên của Tạ Uyên mà chỉ hỏi cô dạo này sống ở nhà họ Tạ thế nào rồi.
“Tốt ạ, rất tốt.” Kỷ Thuỵ ho nhẹ một tiếng: “Chú nhỏ vẫn luôn đối xử rất tốt với con.”
“Vậy thì tốt rồi.” Diệp Phi chỉnh lại tóc giúp cô một chút.
Nhìn người mẹ ở phiên bản trẻ tuổi gần trong gang tấc, Kỷ Thuỵ đột nhiên muốn kể cho cô ấy nghe về những phiền não gần đây của mình nhưng lời đến bên miệng lại bị cô nuốt ngược vào.
Ây da, thôi bỏ đi, làm một người trưởng thành thì phải có năng lực tự mình tiêu hóa được cảm xúc, hơn nữa chuyện thích người chú này quá mức bùng nổ, nói không chừng sẽ dọa đến người mẹ đang mang thai. Người trưởng thành Kỷ Thuỵ thở dài một cách buồn bã và quyết định giữ bí mật chuyện này cho đến cuối cùng.
Diệp Phi cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang căng thẳng của cô: “Có hơi khát nước, con có thể mua cho mẹ một chai nước được không?”
“Được, được, con đi ngay.” Kỷ Thuỵ nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy máy bán hàng tự động cách đó mười mét thì liền đi qua.
Cô đi đến trước máy bán hàng tự động, cúi đầu lấy điện thoại di động từ trong túi ra, sau khi lấy xong thì vô thức ngẩng đầu lên, máy bán hàng tự động trước mặt lại biến thành chiếc tủ lạnh đang mở, bên trong xếp toàn là đồ uống và đồ ăn vặt mà cô yêu thích một cách gọn gàng.
Tại sao chiếc tủ lạnh này lại giống với chiếc tủ lạnh trong phòng cô trước khi cô xuyên đến đây nhỉ? Kỷ Thuỵ vô thức dụi dụi mắt, khi nhìn lại lần nữa thì vẫn là máy bán hàng tự động trong bệnh viện.
… Là cô gặp ma hay là do gần đây nghỉ ngơi không tốt nên xuất hiện ảo giác? Kỷ Thụy run rẩy, mua nước xong thì vội vàng quay lại tìm Diệp Phi.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, ba người ăn trưa tại một nhà hàng gần đó. Lần đầu tiên Kỷ Thuỵ nghe được nhịp tim của mình khi còn trong bụng mẹ, cô vô cùng phấn khích trong suốt quá trình ăn cơm, Trử Thần thấy thế thì lại đề nghị cô sống với bọn họ một lần nữa.
Nếu là trước đây thì Kỷ Thuỵ nhất định sẽ trực tiếp từ chối nhưng lần này khuôn mặt cô lại lộ ra vẻ do dự.
“Hãy đến sống cùng với ba mẹ đi, vừa hay cũng có thể chứng kiến bản thân được sinh ra.” Trử Thần tiếp tục thuyết phục.
Bởi vì sợ Kỷ Thuỵ khó xử cho nên anh ấy rất ít khi nhắc đến việc để cô trở về nhà, lần nào anh ấy cũng chỉ thuận miệng nói nhưng mà… nhưng mà vừa rồi khi ở trong bệnh viện, Tạ Uyên đột nhiên gọi điện thoại cho anh ấy, chất vấn xem có phải nhà họ đã nói cái gì đó với Kỷ Thụy hay không, vì sao mà gần đây cô luôn tránh mặt anh.
Trốn tránh là tốt, chứng minh được rằng cô ở nhà họ Tạ không vui cho nên đương nhiên anh ấy muốn nhân cơ hội để đón con gái về.
“Trở về đi, vốn dĩ con gái nên sống với ba mẹ.” Trử Thần cười nói: “Thật tình cờ là các dự án của tập đoàn nhà họ Tạ đều sẽ được triển khai vào nửa cuối năm nay, chắc hẳn là Tạ Uyên sẽ rất bận. Con trở về còn có thể làm cho anh ấy nhẹ nhõm một chút, không cần phải lo lắng cho con, hơn nữa mẹ của con cũng muốn con ở bên cạnh cô ấy.”
“Mẹ thì sao cũng được, Thụy Thụy vui vẻ thì mẹ cũng sẽ vui theo.” Diệp Phi sờ đầu của Kỷ Thuỵ, sau khi nhìn ra được sự dao động của cô sau câu nói thì đổi chủ đề: “Đương nhiên, nếu có thể trở về thì nhất định mẹ sẽ vui hơn.”
Kỷ Thuỵ dở khóc dở cười trước sự thay đổi gượng gạo của cô ấy nhưng lần đầu tiên không từ chối trực tiếp: “Cho con thêm một chút thời gian nữa nhé, con sẽ suy nghĩ kỹ.”
Cô phải suy nghĩ kĩ về chuyện này mới được.
Thấy vậy, Trử Thần liếc nhìn Diệp Phi một cái, hai người cũng không thuyết phục cô nữa.
Ăn cơm xong, Trử Thần muốn dẫn hai mẹ con họ đi dạo một chút nhưng bởi vì Kỷ Thuỵ quá rối trong lòng nên sau khi suy nghĩ một chút thì vẫn từ chối, nói muốn về nhà trồng rau cùng với bác quản gia.
“Vậy ba mẹ đưa con về nhà trước nhé.” Trử Thần nhìn ra được tâm trạng của cô không tốt nên không khuyên nữa.
Kỷ Thuỵ xua tay liên tục: “Không cần, không cần, hai người đi chơi đi, con bắt xe về là được.”
Sợ ba mẹ từ chối, cô nói xong thì nhanh chóng bắt một chiếc taxi rồi ngồi lên, hai người Trử Thần bất đắc dĩ nên đành phải để cô rời đi.
Kỷ Thuỵ bắt xe taxi nhưng lại không trở về nhà họ Tạ như cô đã nói mà đi dạo vòng quanh Chu Thành, khi dạo đến một trung tâm mua sắm ở khu mới thì cô yêu cầu tài xế dừng lại.
Hôm nay là ngày làm việc, lại đang là giữa trưa nên vốn dĩ khu mới có rất ít người, bây giờ lại càng ít hơn. Kỷ Thuỵ đi dạo bên ngoài trung tâm thương mại một vòng, cuối cùng đến cửa hàng mua một củ khoai lang nướng, thản nhiên ngồi dưới bóng cây ven đường, vừa tập trung gặm khoai lang vừa tự suy nghĩ xem bản thân có muốn sống cùng với ba mẹ một khoảng thời gian hay không, sau khi ổn định lại tâm trạng của mình thì lại trở về nhà họ Tạ.
Khoai lang được nướng vừa phải, hương vị mềm mại ngọt ngào nhanh chóng chiếm hơn một nửa suy nghĩ của cô, Kỷ Thuỵ đã dần dần quên đi chút phiền não này của mình. Khi cô đang ăn rất vui vẻ thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người, cô ngẩng đầu lên theo bản năng thì nhìn thấy Tạ Khâu đang nhìn chằm chằm cô với nụ cười nửa miệng.
“Thật là đã lâu không gặp.” Anh ta nói.
Kỷ Thuỵ im lặng nuốt khoai lang xuống, liếc nhìn xung quanh thì thấy không có ai ở đây, ngay lập tức cô ý thức được rằng sắp xảy ra chuyện!