• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Vũ Tu quay xong phim mới, hắn hẹn Tạ Hiểu lại không đi được.

Hình như cô luôn có rất nhiều việc phải làm, đến cả một tiếng của bữa trưa cũng không dành ra được.

Nhưng mâu thuẫn chính là, cho dù cô quá bận rộn như thế, nhưng khi trò chuyện với hắn về cốt truyện Sống có gì vui, cô lại có thể trò chuyện với hắn đến tận hai giờ đêm.

Khi Vũ Tu tiến vào đoàn làm phim Sống có gì vui mới vừa đông chí, mà khi bộ phim này đóng máy đã là giữa mùa hè năm sau.

Trong thời gian hơn nửa năm này, có rất nhiều chuyện đã xảy ra với Vũ Tu.

Có một hôm, khi Vũ Tu đang quay một cảnh quan trọng vợ con ly tán, Đổng Vưu đột nhiên gọi hắn sang một bên, nói với hắn Vũ Mẫn đi kiểm tra sức khỏe, phát hiện bị ung thư phổi giai đoạn cuối.

Hiện tại, trình độ chữa trị phát triển, rất nhiều căn bệnh ung thư đều có hy vọng chữa khỏi, nhưng tình trạng của Vũ Mẫn không nằm trong số đó, bởi vì bà đã bỏ lỡ giai đoạn điều trị tốt nhất.

Vũ Tu tạm thời xin nghỉ phép, vội vàng chạy tới bệnh viện, bác sĩ nói rõ cho hắn biết, Vũ Mẫn chỉ có thể sống nhiều nhất nửa năm.

Đổng Vưu không chịu nói sự thật với Vũ Mẫn, nhưng khi bà hỏi Vũ Tu mình còn có thể sống được bao lâu, hắn đứng ở bên giường bệnh, rất bình tĩnh nói: "Nửa năm."

Vũ Mẫn không còn giữ được khuôn mặt tinh xảo của bà nữa, nước mắt làm nhòe đi lớp trang điểm mắt, tẩy đi lớp phấn nền, mà mãi đến lúc này Vũ Tu mới nhận ra không biết từ lúc nào mẹ mình đã già như vậy rồi.

Khóe mắt cụp xuống, nếp nhăn sâu như khe rãnh, lúc này bất kể bà có nói gì cũng sẽ không khiến Vũ Tu cảm thấy không vui nữa.

"Tại sao các người không khuyên tôi cai thuốc sớm hơn chứ? Cũng chỉ nói ngoài miệng, nếu tôi cai thuốc sớm hơn, sẽ như vậy sao?"

"Dựa vào cái gì là tôi chứ? Tôi vất vả hơn nửa đời người, sao ông trời lại đối xử bất công với tôi như vậy?"

"Thằng nhóc này, hiện tại con vui rồi, sau này mẹ con cũng sẽ không quản con nữa."

Cảm xúc của Vũ Mẫn suy sụp một lúc, Đổng Vưu không ngừng an ủi bà, nhưng Vũ Tu phản ứng rất bình thản, bởi vì thành thật mà nói, hắn cũng không biết nên an ủi bà như thế nào.


Trong mối quan hệ giữa hắn và Vũ Mẫn, bà luôn là người mạnh mẽ, cho dù mấy năm nay, quyền lên tiếng của hắn đã tăng lên rất nhiều nhưng hắn vẫn không quen với vẻ ngoài mong manh của bà.

Sau đó, Vũ Tu vẫn phải quay lại đóng phim, Đổng Vưu ở lại bệnh viện chăm sóc Vu Mẫn.

Trong khoảng thời gian đó, Đổng Vưu là người vất vả nhất, tính tình Vũ Mẫn thất thường, động một chút lại nổi giận, mà Vũ Tu đóng phim rất bận rộn, quản lý công việc vẫn phải do hắn quản lý.

Bệnh nặng xảy ra bất ngờ giống như đặt hai mẹ con vào hai đầu của cán cân, ai cũng cần được chiếu cố nên Đổng Vưu chỉ có thể cố gắng hết sức để duy trì cán cân.

Kết quả là, cứ mãi như thế, cơ thể của Đổng Vưu cũng bị bệnh.

Có lần trên đường hắn lái xe đến bệnh viện, đột nhiên tim ngừng đập, cũng may gần chỗ hắn dừng xe có cảnh sát giao thông đang tuần tra, kịp thời đưa hắn đến bệnh viện, mới giữ được một mạng.

Từ đó về sau, Đổng Vưu giống như là nghĩ thông suốt, hắn đặt sức khỏe của mình lên hàng đầu, cũng không còn chiều chuộng hai mẹ con nữa.

Hắn thuê một người quản lý cho Vũ Tu và một hộ sĩ cho Vũ Mẫn, trong lúc hắn nghỉ ngơi điều dưỡng, không đến vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối sẽ không xử lý bất cứ chuyện gì.

Mà Đổng Vưu không ở giữa làm cầu nối nữa, trong một số trường hợp, Vũ Tu cũng không thể không đi bệnh viện đối mặt với Vũ Mẫn.

Khi Sống có gì vui sắp đóng máy, Vũ Tu nhận được cuộc gọi từ hộ sĩ của Vũ Mẫn.

Thật ra, chỉ là một cái tát, cũng không đặc biệt nghiêm trọng, nhưng Vũ Tu lại xin lỗi và bồi thường, không dễ gì mới làm yên lòng hộ sĩ gia đình.

Có một hộ sĩ không nhìn được lặng lẽ nói với Vũ Tu, thật ra là do hộ sĩ kia trong lúc chiếu cố Vũ Mẫn không để tâm, hai người cãi nhau, sau đó Vũ Mẫn mới động thủ.

Đương nhiên, bất kể như thế nào, động thủ chắc chắn là không đúng, nhưng khi biết được nguyên nhân, Vũ Tu lại có chút mơ màng, nếu đổi lại là người bình thường, nên làm thế nào?

Người nhà đã mắc bệnh nan y, còn bị hộ sĩ ức hiếp, có lẽ bản thân cũng nên xông lên đánh đối phương một trận mới đúng?

Như vậy mới giống một người bình thường có máu có thịt.


Nhưng Vũ Tu không thể như vậy, hắn là minh tinh, là người của công chúng, bất kỳ hành động nào của hắn cũng đều sẽ bị phóng đại vô hạn, vì vậy cho dù Vũ Mẫn bị oan ức, hắn cũng chỉ có thể mơ màng nhắm một mắt, sau đó...Cứ như vậy thôi.

Trước đây, Vũ Tu chưa từng xử lý loại chuyện cãi cọ vặt vãnh này, cuộc sống của hắn rất đơn thuần, chỉ biết đóng phim, nhưng bây giờ nhìn Vu Mẫn nằm trên giường bệnh, hắn chợt nhận ra, cuộc sống của người bình thường hình như chính là lông gà như vậy, giống như nhân vật của hắn trong Sống có gì vui.

Nhưng so với người của công chúng mỗi ngày đều bị đèn flash đuổi theo, chỉ có thể kiềm chế bản thân, thì hắn thà làm người bình thường có máu có thịt.

Chẳng qua chỉ có một khoảng thời gian không gặp Vũ Mẫn thôi mà Vũ Tu gần như sắp không nhận ra bà.

Vu Mẫn cả người gầy như que củi, tóc gần như rụng hết, cũng không còn vẻ kiều diễm như trước, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra vẻ ngoan độc, khi bị oan ức cũng không khóc lóc kể lể với hắn, giống như là tuyệt đối không chịu cúi đầu trước số phận.

Suy cho cùng vẫn là mẹ ruột của mình, Vũ Tu cảm thấy thương bà tận đáy lòng.

Sau khi hộ sĩ gia đình gây sự đã rời đi, hắn đến bên giường bệnh, mấp máy môi gọi: "Mẹ."

Một tiếng này chứa đựng quá nhiều cảm xúc, Vũ Mẫn quật cường quay đầu đi, nhưng nước mắt lại chảy xuống.

Có lẽ Đổng Vưu không nhúng tay vào chuyện của hai mẹ con nữa là lựa chọn đúng đắn, nếu không Vũ Tu cũng chẳng bao giờ có cơ hội hòa giải với Vũ Mẫn.

Hắn mang những cảm xúc phức tạp của mình đối với Vũ Mẫn vào vai diễn trong Sống có gì vui, thuận lợi quay xong cảnh cuối cùng khi cát bụi lắng xuống.

Mà sau khi bộ phim này quay xong không bao lâu thì Vũ Mẫn qua đời.

Khoảnh khắc trước khi rời đi, bà nắm tay Vũ Tu, cuối cùng cũng thừa nhận bản thân đã áp đặt tham vọng của mình lên người hắn. Bà nhìn hắn từ sao nhí không có tiếng tăm gì từng bước trưởng thành cho đến ngày hôm nay, nhưng ngay khi hắn chỉ còn cách mục tiêu cuối cùng kia một bước ngắn, bà vĩnh viễn cũng không có cơ hội nhìn thấy.

Tang lễ của Vũ Mẫn do một mình Vũ Tu lo liệu, nhiều bạn tốt trong giới đều đến tưởng niệm.


Cũng từ lúc đó trở đi, trong sinh mệnh của Vũ Tu xuất hiện một người đàn ông họ Thiệu, tự xưng là cha hắn, muốn nhận hắn trở về gia tộc khổng lồ.

Vũ Tu đương nhiên không có hứng thú, vẫn như cũ đặt trọng tâm cuộc sống vào công việc.

Nhưng không thể không thừa nhận, sự ra đi của Vũ Mẫn tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với hắn, khiến ý nghĩ nào đó trong lòng hắn càng trở nên rõ ràng, hắn thật sự quá mệt mỏi, không muốn làm diễn viên nữa.

Vốn dĩ hắn kiên trì đến bây giờ là vì để cho người kia nhìn thấy, nhưng khi nghĩ kỹ lại, hắn cũng không chắc người kia có đang xem hay không.

Hắn giống như vẫn luôn sống trong thế giới tinh thần của mình, tìm kiếm động lực để tiến về phía trước theo cách tự an ủi.

Nhưng tám năm đã trôi qua, hắn đang đi trên con đường mà mình không hề hứng thú, cũng không nhận được bất kỳ sự đền đáp nào có ý nghĩa.

Thay vào đó, hắn thậm chí còn dần dần quên đi ý định ban đầu của mình – ngay từ đầu hắn đã không muốn trở thành diễn viên.

Có lẽ là đã đến lúc bỏ xuống rồi.

Buông bỏ người kia, sống một cuộc sống hoàn toàn mới.

Quyết định này cuối cùng được đưa ra khi Vũ Tu đứng trên bục trao giải Kim Lan, tay cầm cúp nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

Ánh đèn chiếu trên sân khấu, hắn không thấy rõ người dưới sân khấu, chỉ có thể nhìn về phía trước, nói một câu: "Cảm ơn, chỉ như vậy thôi."

Mọi người đều tưởng hắn nói Chỉ như vậy thôi có nghĩa là bài phát biểu của hắn chỉ đơn giản như vậy.

Nhưng thực tế là Vũ Tu đang nói với Diệp Ngữ Thần, không biết liệu anh có xem lễ trao giải này không: Chỉ như vậy thôi, em từ bỏ.

Có lẽ rất nhiều năm trước, khi lầu CP của hai người được đánh dấu chấm BE, hắn nên từ bỏ rồi.

Nhưng mà cho tới hôm nay, khi hắn nhận được giải thưởng nặng ký trong ngành, lại chỉ cảm thấy một sự trống rỗng, hắn mới nhận ra sự cố chấp nhiều năm như vậy của mình đều là vô nghĩa.

Nếu Vũ Mẫn còn sống, có lẽ còn có một chút ý nghĩa.

Giải Kim Lan lần này, Sống có gì vui còn được đề cử kịch bản xuất sắc nhất, mặc dù cuối cùng trượt giải, nhưng Tạ Hiểu vẫn mặc trang phục lộng lẫy tham dự lễ trao giải.


Trong tiệc ăn mừng sau buổi lễ, Vũ Tu nhắc tới chuyện mình muốn lui về ở ẩn với Tạ Hiểu, không ngờ cô lại khuyên nhủ hắn: Không thể kiêu ngạo, cậu còn chưa tới ba mươi tuổi, càng nên cố gắng mới được.

Nói xong, Tạ Hiểu lại đi uống rượu với những minh tinh khác.

Vũ Tu luôn cảm thấy, mặc dù hắn không thân với Tạ Hiểu cho lắm, nhưng suy nghĩ của hai người phải cùng tần số, hoặc là có một mặt chung nào đó.

Chứ không phải hắn nhắc tới một chuyện quan trọng như vậy mà Tạ Hiểu lại chỉ coi hắn nói một cách tùy tiện, khuyên nhủ hắn cũng không để tâm chút nào.

Có vẻ như người duy nhất có thể xưng là bạn tâm giao cũng chỉ có như thế.

Vũ Tu cầm cúp ảnh đế trong tay, lại cảm thấy trống rỗng hơn nữa.

Sau đó, Vũ Tu đón thời kỳ nổi tiếng nhất trong sự nghiệp diễn xuất của mình, trong trung tâm thương mại, xe buýt và cửa hàng nhỏ, của hắn có thể thấy được ở khắp mọi nơi, nhưng hắn không còn quan tâm đ ến chuyện Diệp Ngữ Thần có nhìn thấy hay không nữa.

Hắn bắt đầu kiểm soát công việc trên tay, chuẩn bị cho việc chuyển nghề, mà đúng lúc này, hắn bị cuốn vào cuộc phân tranh di sản của nhà họ Thiệu, không hiểu sao lại bị phong sát.

Đổng Vưu vì chuyện này mà căm giận bất bình, nhưng trạng thái của Vũ Tu lại rất bình thản, đúng lúc hắn không muốn làm việc nữa liền bị sa thải, còn lấy được một khoản tiền bồi thường lớn, cớ sao mà không làm?

Chỉ là bị buộc phải lui về ở ẩn theo cách này, đối với việc chuyển sang làm biên kịch ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng.

Đổng Vưu vẫn đang cố gắng làm việc, sắp xếp rất nhiều cuộc xã giao cho Vũ Tu, tiền bối trong giới đều sẵn lòng đi ăn với hắn, nhưng cơ bản là bọn họ đều khuyên nhủ hắn, đừng đối nghịch với nhà họ Thiệu giàu nứt đố đổ vách.

Toàn bộ chuyện này cho đến hơn nửa tháng sau, khi Vũ Tu mang theo tài sản kếch xù đến trung tâm quản lý tài sản của ngân hàng Diệp thị, muốn lên kế hoạch quản lý tài sản, một bước ngoặt đã xảy ra.

Khi đi ngang qua bức tường ảnh chụp giới thiệu các nhà quản lý quỹ nổi tiếng, Vũ Tu đột nhiên thoáng nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở trên tường.

Người đó nở nụ cười lộ ra tám cái răng, nụ cười sáng ngời lại tự tin khiến Vũ Tu cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhưng phần giới thiệu dưới bức ảnh lại làm cho hắn nhíu mày: Chu Tuyền, theo nghề XX năm, tốt nghiệp ở...

Nhà họ Diệp, họ Chu.

Nếu Vũ Tu nhớ không lầm thì viện trưởng Học viện Điện ảnh Châu Cảng cũng họ Chu, mà người đó là cậu của Diệp Ngữ Thần.

"Xin chào," Vũ Tu gọi nhân viên dẫn đường cho hắn dừng lại, chỉ vào bức ảnh trên tường nói, "Tôi có thể tìm cô ấy để tư vấn không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK