Ngày hôm sau, Vũ Tu thức dậy không được tính là sớm, có vài chiếc du thuyền đã cập bến, trên lối mòn đi bộ đã có khách du lịch, nhưng Diệp Ngữ Thần vẫn còn đang ngủ say, trông có vẻ mệt mỏi.
Đầu ngón tay hắn chạm vào hàng mi dày, lông mày Diệp Ngữ Thần hơi nhíu lại, anh xoay người đưa lưng về phía Vũ Tu, không có chút dấu hiệu tỉnh lại.
Có vẻ như thật sự là mệt mỏi.
Vũ Tu ít nhiều có chút tự trách mình, không phải hắn không muốn tiết chế, mà là hắn thật sự không thể khống chế được.
Hắn chỉ muốn ở trong cơ thể Diệp Ngữ Thần 24 giờ, dù là bất động, cứ như vậy, hắn cũng sẽ cảm thấy vừa thỏa mãn vừa có cảm giác an toàn.
Sau khi hôn lên trán Diệp Ngữ Thần một nụ hôn chào buổi sáng, Vũ Tu thay quần áo ở nhà rồi đi xuống tầng ăn sáng.
Lúc này, dì đang chế biến nguyên liệu cho bữa trưa, sườn và cá hồi trông vẫn còn tươi ngon. Vũ Tu không có việc gì làm, ăn sáng xong liền dứt khoát nói chuyện với dì.
"Những đồ này mỗi ngày đều được đưa lên đảo sao?" Vũ Tu vừa rửa sạch măng tây, vừa tán gẫu với dì.
"Không phải mỗi ngày." Dì chặt xương sườn, "Một chút đồ hải sản có thể đưa mỗi ngày, nhưng trái cây và rau củ thì hai ba ngày mới đưa tới một lần."
"Vậy cuộc sống ở đây có vẻ như cũng không thuận tiện cho lắm." Vũ Tu nói.
"Cuộc sống ở đây đương nhiên là không thuận tiện rồi." Dì lấy sườn đã cắt nhỏ rửa dưới vòi nước, "Nếu không phải thầy Diệp mở sơn trang ở chỗ này thì đám người trẻ tuổi đều đã rời đi từ lâu rồi."
Vũ Tu gật đầu: "Cháu thấy người trẻ tuổi ở trên đảo vẫn còn rất nhiều."
"Đa số đều là dân bản địa, từ nhỏ đã quen sống ở đây, cũng không muốn đi ra ngoài." Dì nói: "Nhưng cũng có một số người trẻ tuổi đi ra ngoài lăn lộn, phát hiện bên ngoài khó khăn hơn, liền dứt khoát trở về."
"Phong cảnh nơi này rất đẹp, cứ sống như vậy ở đây cũng tốt." Vũ Tu nói.
"Đó là đương nhiên, nơi này của chúng ta phong cảnh rất đẹp, nếu không sao thầy Diệp có thể chọn nơi này chứ?" Trong giọng điệu của dì chứa đựng niềm tự hào đối với hòn đảo này, "Chỉ cần yêu cầu vật chất không quá cao thì nơi này chính là nơi thích hợp nhất để nghỉ hưu."
"Nghỉ hưu?" Vũ Tu cười, cất măng tây đã rửa sạch đi, "Chúng cháu còn chưa đến cái tuổi đó."
Dì lộ ra ánh mắt kỳ lạ: "Hai người còn có dự định gì khác sao?"
Từ trái nghĩa với nghỉ hưu rất khó để định nghĩa, có thể là cố gắng phấn đấu, cũng có thể là đi du lịch vòng quanh thế giới, dù sao chỉ cần không ở một chỗ để giết thời gian, thì dường như không được coi là đang nghỉ hưu.
Bởi vậy, khi dì nói dự định khác, Vũ Tu nghe có chút kỳ lạ.
Rõ ràng ngoài nghỉ hưu, còn có nhiều chuyện có thể làm như vậy, tại sao dì lại mặc định bọn họ sẽ nghỉ hưu ở trên đảo?
"Dự định khác vẫn chưa bàn tới." Dù sao Vũ Tu vẫn chưa thương lượng chuyện này với Diệp Ngữ Thần, "Chỉ là tạm thời muốn dẫn anh ấy đi ra ngoài dạo chơi thôi."
Dì nở nụ cười, nói với giọng điệu sao có thể chứ: "Thầy Diệp sẽ không đi ra ngoài đâu."
"Sẽ không đi ra ngoài?" Vũ Tu ngừng thái rau, "Sao vậy?"
"Thân thể thầy Diệp không tốt nên mới đến đảo tĩnh dưỡng, cậu ấy cũng không thích tiếp xúc với người khác, không phải trường hợp đặc biệt, làm sao cậu ấy có thể đi ra ngoài chứ?" Dì nói đến đây, đột nhiên nhận ra thân phận bà chủ của Vũ Tu, hỏi, "Cháu không biết sao?"
Vũ Tu đặt con dao trong tay xuống, hai tay chống lên mặt bàn, nhíu mày hỏi: "Thân thể anh ấy không tốt sao?"
Lần này, dì đã biết Vũ Tu thật sự không biết nên cũng không nói thêm nữa: "Cháu vẫn nên tự mình hỏi thầy Diệp đi."
Bữa trưa hôm nay là do Vũ Tu cầm muôi nấu, mặc dù hắn không biết nấu cơm, nhưng dưới sự hướng dẫn của dì, cũng nấu được một cách tươm tất.
Cuối cùng, chỉ cần chờ sườn hầm thêm mười phút nữa là được, dì cũng không cần ở bên cạnh trông coi nữa, sau khi dặn dò Vũ Tu chú ý thời gian, thì lại ngồi trên con xe điện nhỏ lao xuống núi.
Vì thế, khi Diệp Ngữ Thần ngáp ngắn ngáp dài, từ trên tầng đi xuống, liền trông thấy Vũ Tu mặc tạp dề, tay cầm nồi, đang múc sườn ở trong bếp.
Anh đi tới phía sau Vũ Tu, lười biếng vòng tay qua eo Vũ Tu, tựa cằm vào vai hắn hỏi: "Em còn biết nấu cơm sao?"
Món sườn ngửi thật thơm, làm cho người ta thèm ch ảy nước miếng, bụng Diệp Ngữ Thần không tự chủ kêu hai tiếng.
"Đang học." Vũ Tu để mặc cho Diệp Ngữ Thần ôm lấy mình, sau khi đặt sườn hầm lên bàn, hắn lấy đũa gắp một miếng, đút đến bên miệng anh, "Anh nếm thử xen mùi vị thế nào."
Diệp Ngữ Thần cắn một miếng, nhai nhai, cong khóe mắt nói: "Ngon."
Gió phương nam biết ý tôi.
Vũ Tu cũng khá hài lòng với tay nghề của mình, hắn múc cơm, cởi tạp dề ra, ngồi xuống đối diện Diệp Ngữ Thần, nói: "Chú Đổng đã liên lạc với người phụ trách show, hỏi em sẽ đi mấy người."
Diệp Ngữ Thần cụp mắt xuống, tầm mắt dừng lại trên bát, thờ ơ nói: "Ừ, sau đó thì sao?"
"Anh thật sự không đi sao?" Vũ Tu hỏi, "Anh không cần lộ diện ở trước mặt truyền thông, chúng ta lén đi xung quanh chơi cũng được."
"Thôi, quên đi." Diệp Ngữ Thần nói, "Anh không muốn ngồi máy bay lâu như vậy."
"Được." Vũ Tu nói, "Vậy em cũng không đi nữa."
Diệp Ngữ Thần ngừng gắp thức ăn: "Em cũng không đi?"
Giọng điệu của Vũ Tu rất bình tĩnh, giống như là đang đề cập đến một chuyện nhỏ.
Mặc dù đi xem biểu diễn thật sự không phải là chuyện gì lớn, nhưng Diệp Ngữ Thần luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
Có nên đi hay không nên là quyết định sau khi suy nghĩ, chứ không phải giống như Vũ Tu, không có chút do dự nào, Diệp Ngữ Thần nói không đi, hắn cũng không tranh thủ nữa.
"Dù sao thì em cũng muốn chuyển sang hậu trường, có đi hay không cũng không sao cả." Vũ Tu nhấc điện thoại lên, bấm vào một bức ảnh rồi đưa tới trước mặt Diệp Ngữ Thần, "Em thấy nơi này phong cảnh cũng được, ngay tại bờ biển, cách chỗ chúng ta cũng không xa, đi chơi mấy ngày thì thế nào?"
Diệp Ngữ Thần nhìn lướt qua hình ảnh, chậm rãi nói: "Em muốn đi ra ngoài chơi?"
"Ừ." Vũ Tu nói, "Chúng ta thật vất vả mới quay lại với nhau, coi như là kỷ niệm đi."
Tái hợp, kỷ niệm.
Từ này thật lớn.
Lý do này quá chính đáng, đã là người yêu đạt tiêu chuẩn thì không nên từ chối yêu cầu này.
Nhưng Diệp Ngữ Thần vẫn không thể đồng ý được.
Một là tâm lý của anh kháng cự đi ra ngoài, hai là đi du lịch phải đi lại rất nhiều, cũng sẽ tạo gánh nặng cho cơ thể anh.
"Chuyện này nói sau đi." Diệp Ngữ Thần lãnh đạm hạ tầm mắt xuống.
Người đối diện bàn đột nhiên an tĩnh trở lại, Diệp Ngữ Thần có chút kỳ lạ, lại ngẩng đầu lên, sau đó liền bắt gặp ánh mắt phức tạp của Vũ Tu.
"Anh thật sự không muốn rời khỏi nơi này." Vũ Tu nói.
Đi xem show diễn ở nước ngoài quả thật là một chặng đường dài, cho nên Vũ Tu cố ý tìm một chỗ gần, còn đưa ra lý do đường hoàng như tái hợp kỷ niệm, kết quả vẫn giống như lời dì nói, Diệp Ngữ Thần không muốn đi.
Lúc này, Diệp Ngữ Thần cũng mơ hồ nhận ra có điều gì đó không thích hợp, anh đặt đũa xuống, nói: "Anh đã sớm nói với em rồi, nếu em muốn quay lại với nhau thì em sẽ phải sống cùng anh trên hòn đảo này."
Vũ Tu mím môi, như có điều muốn nói, Diệp Ngữ Thần đã chuẩn bị sẵn nếu xảy ra cãi vã, nhưng không ngờ Vũ Tu lại nói: "Ăn cơm trước đi."
Bữa cơm này ăn vô cùng yên tĩnh, hai người ai cũng không có chủ động nhắc tới chuyện này.
Mặc dù, hai người bề ngoài không có cãi vã, nhưng sau khi ăn cơm xong, Vũ Tu cũng không có ý muốn trao đổi, đứng dậy nói: "Em đi câu cá."
Quả thật có điều gì đó không đúng, nhưng Diệp Ngữ Thần lại nói không ra.
Hình như Vũ Tu đang đè nén tâm sự gì đó, nhưng hắn còn có chuyện gì có thể giấu anh?
Diệp Ngữ Thần đi tới sân thượng tầng hai, trông thấy Vũ Tu đi về phía dưới chân núi.
Câu cá có lẽ là có điều gì đó cần suy nghĩ, chẳng lẽ lúc này Vũ Tu muốn rời đi sao?
Diệp Ngữ Thần không hiểu sao có chút hoảng hốt, mà lúc này điện thoại của anh đột nhiên vang lên, là cuộc gọi của Triển Dương.
"Thầy Diệp, em đã đặt vé máy bay, ngày mai sẽ đi."
Chuyện sa thải Triển Dương cũng chỉ mới xảy ra có hai ngày, nhưng Diệp Ngữ Thần lại không có gì ngạc nhiên khi hắn vẫn chưa rời đi.
"Tôi biết rồi." Diệp Ngữ Thần nói.
"Tiết lộ chuyện riêng tư của anh thật sự là em không đúng, thật xin lỗi, anh có thể không truy cứu trách nhiệm của em không?" Triển Dương thận trọng hỏi.
Vũ Tu đã công khai come out, Triển Dương tiết lộ với báo lá cải chuyện hắn là gay, cũng không còn quan trọng nữa.
Đoán chừng Triển Dương cũng nghĩ đến điều này, cho nên mới gọi điện thoại tới cầu tình.
Nhưng có muốn truy cứu hay không, Diệp Ngữ Thần cũng lười quyết định, chút nữa vẫn là hỏi Vũ Tu đi.
"Trước cứ như vậy đi." Diệp Ngữ Thần nói.
"Cám ơn." Triển Dương hiểu thành Diệp Ngữ Thần đã không còn so đo nữa, thở phào nhẹ nhõm, "Em thấy hình như còn chưa có chuyên gia vật lý trị liệu mới đến kế nhiệm, thân thể của anh không có vấn đề gì chứ?"
Vừa nhắc tới chuyện này, Diệp Ngữ Thần liền mơ hồ cảm giác thắt lưng có chút đau.
Hôm nay lại phải uống thuốc giảm đau mới cảm thấy dễ chịu hơn, cứ thế mãi cũng không là biện pháp.
Anh suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Bây giờ cậu đang ở đâu?"
Đối với chuyện Vũ Tu bộc trực đã được cho vào danh sách quan trọng, nhưng trước đó, anh vẫn phải giải quyết cơn đau thắt lưng của mình mới được.
"Ở ký túc xá nhân viên." Triển Dương nói.
"Cậu lên đây một chuyến."
Câu cá dù thế nào cũng phải mất hai ba tiếng, mà vật lý trị liệu nhanh là có thể kết thúc trong một tiếng.
Triển Dương rất nhanh đã đi tới biệt thự, lúc trước bị Diệp Ngữ Thần cảnh cáo, hiển nhiên hắn đã có chừng mực.
Nói chuyện lễ phép, ngón tay cũng không dám lộn xộn nữa.
"Thầy Diệp, sao eo của anh lại cứng đờ như vậy?" Triển Dương hỏi, "Anh có dùng túi chườm nóng không đấy?"
"Không phải chuyện của cậu." Diệp Ngữ Thần nói, "Cứ ấn là được rồi."
Không thể không thừa nhận, thủ pháp của chuyên gia vật lý trị liệu chuyên nghiệp là khác nhau. Cơ bắp cứng ngắc dần dần được xoa dịu, cảm giác cứng đờ, đau nhức cũng được giảm đi rất nhiều.
Triển Dương đặt túi vật lý trị liệu lên lưng Diệp Ngữ Thần, lại đắp chăn mỏng cho anh rồi rời khỏi phòng, nhưng mà Diệp Ngữ Thần mới nằm sấp chưa được hai phút thì đã nghe thấy giọng nói của Vũ Tu vang lên từ dưới tầng.
Anh nhanh chóng xuống giường, đi ra hành lang kiểm tra, quả nhiên trông thấy bóng dáng Vũ Tu trong phòng khách, hơn nữa thật không khéo, hắn đụng phải Triển Dương đang chuẩn bị rời đi.
"Anh ấy gọi anh tới?" Vũ Tu nhíu mày nhìn Triển Dương hỏi, "Sao có thể?"
Nói tới đây, có lẽ là cảm nhận được ánh mắt từ trên tầng, Vũ Tu ngước mắt lên, vẻ mặt ủ rũ nhìn Diệp Ngữ Thần.
Diệp Ngữ Thần không khỏi có chút đau đầu, anh đi nhanh hai ba bước đi xuống tầng một, cũng không suy nghĩ nhiều, tóm lại tùy tiện tìm một cái cớ trước đã: "Cậu ấy tới xử lý chuyện nghỉ việc."
"Nghỉ việc?" Vũ Tu lạnh mặt hỏi Triển Dương, "Cho nên rốt cuộc chức vị của anh là gì?"
"Ừm," Triển Dương hiển nhiên cũng không dám đắc tội bà chủ sơn trang này, "Thật ra tôi là..."
"Triển Dương." Diệp Ngữ Thần hít sâu một hơi, cắt ngang nói, "Cậu đi ra ngoài trước đi."
Cái cớ vụng về không có bất kỳ tác dụng gì, đến lúc này, Diệp Ngữ Thần chỉ có thể giải thích chuyện bệnh đau thắt lưng cho Vũ Tu, nhưng anh không muốn người ngoài có mặt.
Anh muốn cùng Vũ Tu ngồi xuống, bình tĩnh nói chuyện này, nhưng Vũ Tu đang trong cơn giận, nghe thấy anh ngắt lời Triển Dương, vẻ mặt càng trở nên khó coi.
Triển Dương thức thời rời khỏi biệt thự, Diệp Ngữ Thần mấp máy môi, đang định chậm rãi giải thích, nhưng Vũ Tu đã lên tiếng trước: "Anh có biết em đi làm gì không?"
Diệp Ngữ Thần ngừng nói, có chút kỳ lạ: "Không phải em đi câu cá sao?"
Nhưng nói đến đây, Vũ Tu trở về sớm như vậy, trông cũng không giống như là đi câu cá.
"Em đi nghe ngóng, thì ra trước khi em tới, mỗi ngày anh đều ngồi xe lăn." Vũ Tu trầm giọng nói.
Lần này, Diệp Ngữ Thần chỉ có thể giải thích, anh quyết định từng bước nói ra: "Đó là bởi vì thắt lưng anh không tốt."
"Anh là vì thắt lưng không tốt nên mới không muốn rời khỏi đây?" Vũ Tu hiển nhiên không tin lí do thoái thác này của Diệp Ngữ Thần, nhíu chặt lông mày, giọng điệu có chút gắt gỏng, "Nếu thắt lưng của anh không tốt, dì sẽ nói thân thể anh không tốt, ở chỗ này tĩnh dưỡng sao?"
Dáng vẻ hùng hổ bức người này của Vũ Tu khiến cho Diệp Ngữ Thần có chút khó chịu.
Vốn dĩ chuyện này không dễ nói, anh phải hạ quyết tâm rất lớn mới định nói cho Vũ Tu, nhưng hắn như vậy anh còn nói như thế nào nữa?
"Em có thể nói chuyện đàng hoàng không?" Diệp Ngữ Thần hỏi.
"Diệp Ngữ Thần, bây giờ em đã là đang nói chuyện đàng hoàng với anh rồi." Vũ Tu với sắc mặt âm trầm nói, "Vừa rồi, em gọi điện thoại hỏi Chu Tuyền, hỏi anh trai anh, bọn họ đều không chịu nói cho em biết anh làm sao, nhưng dựa vào cái gì, dì, còn có người họ Triển vừa rồi, bọn họ đều biết tình hình của anh, còn em thì không thể biết?!"
Được rồi, Diệp Ngữ Thần cuối cùng cũng biết lúc ăn cơm Vũ Tu đang đè nén chuyện gì.
Hiển nhiên là lúc ấy hắn muốn hỏi Diệp Ngữ Thần xảy ra chuyện gì, nhưng lại sợ anh không nói thật, cho nên đặc biệt đi ra ngoài một chuyến hỏi một vòng, kết quả vẫn là không hỏi ra được chuyện gì.
Mà hắn vừa trở về liền phát hiện ngay cả Triển Dương cũng biết chuyện này, cho nên liền tức giận.
Mắt thấy Vũ Tu lại có khuynh hướng phát điên, Diệp Ngữ Thần đành phải nhẹ giọng: "Em có thể bình tĩnh một chút không?"
"Không thể." Vũ Tu nói, "Anh có biết tại sao em lại nóng lòng muốn đi chọn nhẫn không? Bởi vì dù chúng ta quay lại với nhau nhưng em vẫn cảm thấy rất bất an. Anh hoàn toàn khác trước đây, cả người đều trở nên âm u, em căn bản không biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì."
"..." Diệp Ngữ Thần nhất thời không nói nên lời, thì ra Vũ Tu nghĩ như vậy sao?
"Được rồi, Diệp Ngữ Thần." Vũ Tu nói xong, giọng điệu dần bình tĩnh lại, "Anh không muốn nói thì thôi, em không miễn cưỡng anh, anh thích làm gì thì làm."
Nói xong, Vũ Tu cũng không quay đầu lại liền đi ra ngoài.
Diệp Ngữ Thần vội vàng gọi hắn lại: "Em đi đâu vậy?"
"Trở về." Vũ Tu nói, "Em không muốn ở chỗ quỷ quái này nữa."
Diệp Ngữ Thần giật mình, đây là có ý gì? Vũ Tu muốn đi?
Nếu đổi lại là hai ngày trước, Diệp Ngữ Thần ước gì Vũ Tu mau chóng rời đi, đừng hòng lay chuyển anh lần nữa.
Nhưng mà bây giờ anh đã hưởng thụ qua sự ôm ấp cùng hôn môi của Vũ Tu, làm sao anh có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi?
"Vũ Tu!" Diệp Ngữ Thần vô cùng tức giận, "Khi nào tật xấu này của em mới có thể sửa đây?"
Diệp Ngữ Thần cũng chẳng quan tâm đ ến tình hình thắt lưng của mình, anh chạy chậm đuổi theo.
Trong đầu anh chợt hiện lên một hình ảnh, giống như tám năm trước, anh cũng chạy ra ngoài đuổi theo Vũ Tu như vậy, kết quả bởi vì đủ loại nguyên nhân mà hai người cứ như vậy bỏ lỡ tám năm.
Lần này, anh nhất định không thể lại để cho Vũ Tu rời đi mà không biết gì cả.
Cho dù, kết quả cuối cùng vẫn là hắn sẽ rời đi, Diệp Ngữ Thần cũng nên nói cho hắn toàn bộ sự thật, để hắn tự mình lựa chọn.
"Vũ Tu!"
Ngoài cửa biệt thự có ba bậc thang, Diệp Ngữ Thần lòng nóng như lửa đốt, cũng không nghĩ nhiều liền sải bước xuống.
Nhưng mà, anh thật sự đã đánh giá quá cao khả năng chạy nhảy của mình, chân trước vừa chạm đất, liền cảm thấy thắt lưng đau nhức, chân sau không theo kịp, cả người cứ như vậy lao về phía trước.
Bụp một tiếng thật lớn, lòng bàn tay và đầu gối truyền đến đau đớn.
Diệp Ngữ Thần đau đến mức trán toát mồ hôi lạnh, nhưng lần này khác với tám năm trước, Vũ Tu phát hiện anh bị ngã, hoảng sợ kêu một tiếng "Bà xã!" nhanh chóng chạy về bên anh.
"Lần sau, em còn như vậy," Diệp Ngữ Thần miễn cưỡng chống đỡ nửa người trên, nhịn đau nói, "Anh sẽ không đuổi theo em nữa."
Đuổi theo một lần lại ngã một lần, đây là lời nguyền gì đây?
"Để em xem vết thương của anh." Vũ Tu kiểm tra mấy chỗ trầy xước da trên người Diệp Ngữ Thần, trong mắt tràn đầy đau lòng, nhưng ngoài miệng lại nói, "Sao anh lớn như vậy mà chạy còn bị té ngã?"
Nghe vậy, Diệp Ngữ Thần suýt chút nữa tức hộc máu, nhưng lúc này anh chợt phát hiện ra đôi mắt của Vũ Tu không biết từ lúc nào đã đỏ lên, dáng vẻ trông như đang cố gắng hết sức không để nước mắt rơi xuống.
"Rốt cuộc thì anh đang giấu em chuyện gì?" Vũ Tu thất thần nói, "Có phải anh bị bệnh nan y gì đó, không bao lâu nữa sẽ rời khỏi nhân thế? Em, em không chấp nhận được chuyện này, em không phải thật sự muốn đi, em không muốn nghe được đáp án..."
Nói xong, nước mắt Vũ Tu thật sự rơi xuống.
Diệp Ngữ Thần dở khóc dở cười, vị ảnh đế này đóng quá nhiều phim, chỉ có thể nghĩ đến tình tiết này sao?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bệnh tình của Vu Mẫn đến rất đột ngột, Vũ Tu sợ hãi như vậy cũng là điều dễ hiểu.
"Được rồi, Vũ Tu, anh không bị bệnh nan y." Diệp Ngữ Thần thở dài một hơi, nói, "Em đỡ anh một chút, anh không đứng dậy nổi."
Danh Sách Chương: