"Em lại lên mạng tìm kiếm cái gì nữa vậy?”
Trong khi Phó Tây Từ bị mạch não của vợ mình làm cho choáng ngợp, anh lại nghĩ đến lịch sử tìm kiếm trình duyệt cuối cùng lần trước
Cô luôn có một số câu hỏi kỳ lạ cần hỏi Baidu, và câu trả lời trên Baidu đều luôn là muôn vạn câu trả lời kì quái, hỏi chính là trực tiếp thuyết phục cô rời đi, câu này có lẽ là câu trả lời mà cô vừa tìm kiếm được.
Câu nói này của anh khiến Thư Dư lập tức nghĩ đến buổi tối khi Phó Tây Từ nhìn thấy lịch sử tìm kiếm của cô, cô đột nhiên cảm thấy nghẹn.
Cô nhìn đi chỗ khác với vẻ mặt chột dạ, "Em không tìm kiếm."
“Lần này tìm cái gì nhỉ?” Phó Tây Từ thậm chí suy nghĩ một chút, “Tại sao chồng mình lại đột nhiên dẫn mình đi chơi lễ thất tịch?”
Thư Dư: "..."
Những câu hỏi mà cô tìm kiếm có thể chung chung hơn thế.
“Anh đừng có cắt ngang, anh trả lời câu hỏi vừa rồi của em đi, có phải anh đã làm chuyện có lỗi với emkhông?” Cô nhìn anh, một hai muốn nhìn ra điều gì đó từ mặt anh.
Nhưng anh không có chút biểu cảm nào, sâu hiểm khó dò , cô không nhìn thấy gì cả.
Phó Tây Từ trầm mặc mấy giây, sau đó liền hỏi: “Em muốn biết?”
“Ừm.” Câu này nghe có hơi thừa thãi không?
Đối với ánh mắt tập trung của cô, anh mỉm cười rất khẽ, chân thành khuyên cô: “Đi lên baidu tìm đi.”
“…..”
Phó Tây Từ cởi dây an toàn ra xuống xe, để lại mình cô ngồi trong xe.
Thư Dư chậm rãi đi theo anh, đứng phía sau kiên trì hỏi anh.
Cuối cùng cô cũng không tìm được đáp án, đành tháo sợi dây chuyền màu hồng kim cương bỏ vào tủ trang sức, nhịn không được lại quay đầu nhìn mấy lần.
Nhưng mà nghĩ đến việc yêu ai yêu cả đường đi lối về, nên hôm nay cô tạm thời bỏ qua cái mạng của tên cẩu nam Phó Tây Từ này
Đến buổi tối, hai người mỗi người nằm ngủ một bên.
Vì cường độ làm việc gần đây cùng với những sự kiện ngày lễ thất tịch, cô rơi vào trạng thái buồn ngủ, sau khi tắm rửa xong, cô nằm xuống giường và chìm vào giấc ngủ chỉ trong chốc lát, cuộc sống hôn nhân của cô bị đình chỉ.
Nửa đêm, Thư Dư không biết là nóng hay khát, khi cô tỉnh giấc không hề nằm ngủ ở một bên giường, mà là nằm ở trong ngực Phó Tây Từ, bị một luồng sinh khí như cái lò nướng hình người bao trùm lên cả cơ thể.
Hai người mặt đối mặt ôm nhau, nhìn tư thế của bọn họ, rất khó nhìn ra ai là người chủ động.
Được rồi, chân của cô gác lên eo anh, khả năng cao cô là người chủ động rồi.
Thư Dư đặt chân cô xuống, cẩn thận rút hai cánh tay anh ra khỏi eo cô, vén chăn lên rồi lặng lẽ xuống giường, đi xuống lầu uống nước.
Sau khi uống hơn nửa ly, cô đặt ly xuống và đi lên lầu.
Người trên giường vẫn duy trì tư thế như cũ, chỉ là hơi nhích về phía cô nằm ngủ, cô dùng mắt đo khoảng trống không còn lại bao nhiêu, may mà cô gầy nên còn có thể ngủ được.
Thư Dư lại vén chăn lên, đang định nằm xuống, cả người còn chưa kịp nằm hẳn xuống thì đột nhiên bị kéo vào trong lòng, bị ép làm tư thế ôm.
Toàn thân anh nóng bừng, lên xuống cầu thang người cô lạnh toát, anh như đang ôm thiết bị làm mát không chịu buông tay.
Thư Dư theo bản năng muốn thoát ra, nhưng càng thoát ra, cái ôm càng siết chặt, cô căn bản không thoát ra được, chỉ có thể gọi tên anh, nhưng vẫn không thể thay đổi vận mệnh bị ôm chặt cứng không lay chuyển được.
Làm sao vậy, bộ kiếp trước làm keo dán chó hay gì mà dính dữ vậy?
Cô không thể thoát ra, chỉ đành chấp nhận số phận của mình, và đơn phương tuyên bố rằng vụ án đã được giải quyết, và chính Phó Tây Từ là người ra tay trước.
Sáng sớm hôm sau, Thư Dư vốn muốn đắc ý ném sự thật ngày hôm qua anh biến thành một người đàn ông cứ bám người vào mặt Phó Tây Từ, để cho anh mất mặt, cô sẽ đứng ở vị trí cao quý, cao cao tại thượng thuận lợi giáo huấn anh một bài.
Tiện thể tiếp tục truy hỏi anh có phải làm chuyện gì có lỗi với cô không.
Nhưng khi mở mắt ra đã là chín giờ, trên giường đã trống không, đối phương cũng đã đi làm.
Gây án xong rồi bỏ chạy!
Thư Dư vừa trang điểm vừa ngồi kết án đối phương!
Sau khi trang điểm, cô quả quyết muốn cho mình một ngày nghỉ và hẹn gặp Dụ Y ở trường của họ.
Ngay khi họ gặp nhau, cô liền không nhịn được nói với Dụ Y về những hành vi bất thường mà cô đã quan sát thấy Phó Tây Từ làm mấy ngày hôm nay cùng với nỗi bất an của mình.
Thư Dư vẫn kiên định ý kiến của mình: "Tớ nghĩ anh ấy nhất định đã làm gì đó có lỗi với tớ rồi, nhưng hiện tại tớ không có bằng chứng."
Cẩn thận nghe xong, vẻ mặt Dụ Y trông rất phức tạp, hỏi: "Vậy liệu cậu có cảm thấy còn có khả năng khác không?"
“Khả năng gì?”
“Đây có lẽ là phản ứng thực sự của việc thích một ai đó.” Dụ Y nói, cô liếc mắt nhìn thấy một bên sân bóng rổ. Trận đấu giữa các lớp đang diễn ra trên sân và có rất nhiều người đang theo dõi, từ những tiếng hò hét có thể nghe thấy trận đấu đang vào phần gay cấn.
Thư Dư như bị đóng băng, nhất thời không có phản ứng.
Cho đến khi Dụ Y gọi cô, cô mới quay người lại, "Vậy chúng ta hãy nói về khả năng đó đi, tớ nên làm gì."
Đây gọi là tâm lý trốn tránh, Dụ Y hiểu rõ.
"Thật ra nghĩ đến loại phát triển này cũng rất tốt. Anh ấy thích cậu, quan tâm cậu, cậu cũng không ghét anh ấy, cũng sẽ động lòng. Sau đó hai người các cậu sẽ phát sinh tình cảm và sinh ra một đứa trẻ xinh đẹp."
Thư Dư ậm ừ nói: "Nhưng tớ cảm thấy hiện tại cũng rất tốt."
“Tớ với anh ấy không có tình cảm gì, cũng không cần kỳ vọng. Chúng tớ mỗi người đều sống cuộc sống của chính mình, anh ấy có thể quên ngày kỷ niệm, cũng có thể không trải qua ngày lễ tình nhân nào. Tớ sẽ không buồn, bởi vì hôn nhân của chúng tớ không bao gồm việc phải chịu trách nhiệm về cảm xúc của nhau."
"Tớ hy vọng rằng mối quan hệ giữa chúng tớ ngay từ đầu là một đường thẳng, thì cho đến sau này nó sẽ mãi là một đường thẳng, chứ không phải là giống như một tấm điện tâm đồ, đột nhiên lên cao rồi đột ngột tụt xuống."
"..."
Con người là sinh vật có tình cảm, có kỳ vọng thì sẽ có thất vọng, trong trường hợp này, thà ngay từ đầu không có kỳ vọng, như vậy sẽ không ai bị tổn thương.
Cô nói điều này rất nghiêm túc, không phải tùy hứng.
Dụ Y phản ứng: "Tớ luôn nghĩ cậu là một người theo chủ nghĩa lạc quan, nhưng tớ không ngờ cậu lại bi quan như vậy."
"Cuối cùng cậu cũng thấy nền tảng u sầu của tớ rồi đấy."
"..."
Sau khi không biết nên nói gì, Dụ Y đành an ủi: "Vậy cậu không cần nghĩ nữa."
Thư Dư vốn tưởng rằng câu tiếp theo cô ấy sẽ nói gì đó hay ho hơn, nhưng lại chỉ thản nhiên nói: "Dù sao giấy không che được lửa, đợi đến khi sự tình bại lộ thì cậu tự nhiên sẽ biết."
Thư Dư: "..."
Người ta nói ba viên đá quý bằng một Gia Cát Lượng, hai người cộng lại cũng không bằng một Phó Tây Từ, vì vậy cá ướp muối là ướp cho đến cùng, ôm thuyền vào cầu với tâm lý cá ướp muối tự nhiên sẽ mặn.
Thư Dư lúc này không đắm chìm trong thế giới của chính mình nữa, cô bắt đầu nghe thấy tiếng nói bên ngoài, sau đó mới nhận ra rằng họ đang xem mọi người chơi bóng rổ trên sân.
Họ đều là sinh viên đại học, mặc áo thi đấu, cởi tr@n, còn các cô gái thì đang la hét, cả khán đài sặc mùi hormone.
Vừa nhìn, một quả bóng trên sân trực tiếp lăn về phía bên này, bởi vì khoảng cách hơi xa, cho nên khi nó lăn qua một lần nữa, tốc độ quả bóng chậm, không hung hãn, lăn đến bên chân Dụ Y.
Dụ Y nhặt bóng lên, ngẩng đầu nhìn, có người đi tới.
Chàng trai cao, gần 1,9 mét, mặc áo sơ mi và đi giày thể thao, cánh tay lộ ra ngoài không giống người khác, hoặc là gầy quá chỉ còn xương, hoặc là béo không còn xương. Nhưng cánh tay của anh lại gầy và mịn màng với những đường cơ đẹp.
Làn da của anh không phải là trắng mà là làn da khỏe mạnh với màu lúa mì.
Chàng trai đi tới, có lẽ là bởi vì trên mặt đổ quá nhiều mồ hôi, cho nên anh cuộn áo lên lau mặt, lau xong lộ ra một khuôn mặt sắc bén, mắt một mí, mi mỏng, lông mày sắc nét, là khuôn mặt mang đậm tính công kích.
Anh cười, để lộ hàm răng trắng bóng, "Học tỷ, truyền giúp em quả bóng.”
Với vẻ mặt bình tĩnh, Dụ Y ném quả bóng, quả bóng được anh bắt được.
"Cám ơn học tỷ.”
Chàng trai cụp mi cười nhẹ nhàng, nhanh chóng quay người chạy trở lại sân, sau đó gọn gàng chuyền bóng cho người khác.
Thư Dư trầm ngâm, quay đầu nhịn cười nói: "Học tỷ, tớ có thể hỏi tại sao cậu lại dẫn tớ đi xem bóng rổ không vậy?”
Không biết có phải là vì bị chột dạ hay không, Dụ Y giả vờ nói với cô: "Xem người ta chơi bóng rổ không tốt sao? Bọn họ đều là thanh niên, mỗi người đều có thân hình tươi tắn, để cho cậu có thể cảm nhận được sự hăng hái của tuổi trẻ."
Sau khi cô nói xong, chàng trai vừa rồi đã ghi một bàn thắng, và tiếng reo hò của khán giả tràn về như sóng.
Thư Dư gật đầu, "Khá là hăng hái."
“Cậu biết là tốt, mọi sự sắp xếp của tớ đều là sự suy tính kĩ lưỡng, cậu nhất định phải hiểu rõ, nếu không hiểu vậy nhất định vấn đề là ở câu.” Câu nói đằng sâu ấp úng, hiển nhiên tâm tư không ở nơi này.
“Vẫn là học tỷ lợi hại, học tỷ chạy đến đây là vì cái người học đệ kia nhỉ.” Thư Dư hỏi.
"Cái gì, chẳng qua là trùng hợp thôi, trùng hợp gặp mặt, dẹp bỏ suy nghĩ bậy bạ kia của cậu đi." Dụ Y nghiêm túc nói.
Thư Dư cười nói: "Nếu là trùng hợp như vậy, làm sao cậu ta lại biết cậu là học tỷ?”
Bản thân Dụ Y có khuôn mặt nhỏ nhắn và trong sáng, vừa nhìn đã cảm thấy đây là khuôn mặt của mối tình đầu, với khuôn mặt như vậy dù cho có tầm tầm 20, 30 tuổi mà đi đóng vai học sinh cấp hai cũng không có gì khiến người ta cảm thấy phản cảm cả.
Bảo cô ấy là học muội cô cũng vẫn tin, chứ nhận ra ngay cô là học tỷ thì hơi kì lạ đấy.
“Cũng chỉ là gặp qua được hai lần thôi, không có gì ấn tượng cả.” Dụ Y gãi cổ.
Thư Dư nhanh mắt nhanh tay, cô đã bắt được khoảnh khắc tuyệt vời trong cú ghi bàn đẹp mắt của đối phương, không bị mờ, bố cục và độ rõ nét của bức ảnh trông như được thực hiện bởi một người chuyên nghiệp.
Dụ Y sực tỉnh và thì thầm: "Mắc gì cậu lại đi lén lút chụp ảnh người ta?"
Lúc nói chuyện còn không quên liếc nhìn, wow, chụp lén mà còn có thể chụp đẹp như vậy? Người chị em này không đi làm paparazzi đúng là tiếc thật.
Biểu hiện của Thư Dư rất bình tĩnh: "Chụp ảnh đăng lên vòng tròn bạn bè thôi. Cảm ơn cậu đã đưa người dì già này đến để trải nghiệm sức hăng hái của người trẻ tuổi. Tớ rất cảm động."
Cảm động này đã được cô viết trong bài đăng trên vòng tròn bạn bè.
【Cảm ơn học tỷ Dụ Y đã mời tớ xem một trận bóng rổ. Tuổi còn trẻ mà không biết trẻ ngời ngời thế nào và càng yêu thể thao hơn. 】
Cô cũng đính kèm những bức ảnh mình đã chụp, để một số người có thể bí mật lưu lại nếu sợ mất mặt.
Dụ Y chỉ trích hành vi của cô bằng lời nói nhưng lại thành thật bấm vào bức ảnh và lưu nó vào album điện thoại.
“Chuyện này tớ đã phê bình cậu rồi, hy vọng cậu sớm sửa đổi, sau này đừng làm như vậy nữa.” Cô ấy trông như một cán bộ kỳ cựu, có học thức nghiêm túc.
Bài đăng trên vòng bạn bè hoàn toàn là để trêu chọc Dụ Y, sau khi đăng xong cũng quên mất, khi quay lại thì thấy rất nhiều lượt thích và những bình luận hỏi thông tin liên hệ, nhiều người trong số họ đang hỏi tên và thông tin liên lạc.
Sau đó, cô bất ngờ nhìn thấy ảnh đại diện của Phó Tây Từ, không có bấm thích, chỉ có bình luận.
Phó Tây Từ: 【?】
Thư Dư: "..."
Cô quên rằng hiện tại anh cũng có thể đọc bài đăng trên vòng bạn bè của cô, sớm biết vậy khi đăng cô sẽ chặn anh luôn.
Thư Dư nhìn dấu chấm hỏi, nghĩ đến nội tình hiện tại của Phó Tây Từ, cuối cùng vắt óc cố gắng nịnh nọt anh, đáp: 【Đương nhiên, anh mới là yyds*】
Hy vọng là khi anh nhìn thấy câu trả lời này, có thể lượt bỏ qua tình tiết kia.
Nhưng chân trước Thư Dư vừa trả lời xong, chân sau Phó Tây Từ lập tức gửi tin nhắn, sau lần trước anh lén lút tìm kiếm ý nghĩa của yyds.
Phó Tây Từ: 【Nếu mà em thích thể thao hơn, cuối tuần có muốn chơi quần vợt cùng nhau không? 】
Thư Dư người chỉ tập thể dục để giữ dáng, cảm thấy đau khi nhìn thấy từ "chơi quần vợt", cô từ chối một cách cực kì lí trí, 【Không, cuối tuần có lẽ em bận việc rồi. 】
Phó Tây Từ: 【Ồ, vẫn là trẻ tuổi thơm hơn nhỉ 】
Thư Dư: “…..”
Bây giờ cô đang nhìn màn hình với đầy nhữngcảm xúc phức tạp, luôn cảm thấy rằng bên kia điện thoại không nên là Phó Tây Từ người thật, nói là điện thoại thành tinh tự động trả lời thì cô còn tin hơn.
Suy cho cùng cũng lỗi của cô, cho nên Thư Dư chỉ có thể miễn cưỡng đáp lại bằng một từ được.
Không phải chỉ là chơi quần vợt thôi sao? Cũng không phải thuốc độc hay gì, thật sự không đến nỗi phải sợ như vậy, cô chỉ đành tự mình vực dậy tinh thần.
Cuối tuần đến rất nhanh, hơi mất cảnh giác.
Thư Dư thay bộ quần áo tennis mà cô đã lâu không mặc, vui vẻ phấn chân kh đứng trước gương cảm thấytự mãn với vòng eo thon và hông của mình. Nhưng cho đến khi thực sự cầm vợt tennis và đứng trên sân, cô lại cảm thấy rằng mặt trời hôm nay quá chói.
Phó Tây Từ cũng đang mặc một bộ đồng phục quần vợt, kiểu dáng đơn giản, hai màu chủ đạo xanh và trắng, để lộ cánh tay và bắp chân, trái ngược hoàn toàn với chàng trai mà cô nhìn thấy ở trường của Dụ Y ngày hôm đó.
Còn khuôn mặt thì sao?
Thư Dư nghĩ về điều đó, cô cảm thấy rằng chàng trai kia trẻ trung và hào hoa hơn một chút, trong khi Phó Tây Từ, sau khi rời trường học vài năm, anh mang một cái nét trưởng thành và tiết chế hơn nhiều.
Mà sau khi Phó Tây Từ mặc áo đấu, lợi thế của việc có thói quen tập thể dục càng lớn hơn, không có quá nhiều cơ bắp, mọi thứ đều vừa phải.
Lần này, cô đứng về phía chồng mình.
Trước khi bắt đầu, Thư Dư vẫn rất chống cự, nhưng khi thật sự bước vào, quyết tâm chiến thắng của cô khiến cô trở nên tập trung vào việc đánh bại Phó Tây Từ hơn.
Đường bóng Phó Tây Từ đánh qua rất dễ bắt, cô không cần chạy nửa sân, chỉ cần kỹ năng chung là có thể bắt bóng thuận lợi.
Nhưng đúng là chơi quần vợt rất mệt mỏi về thể chất, sau vài hiệp, cô mệt đến mức xin buộc phải xin nghỉ giữa hiệp.
Thư Dư ngồi xuống chiếc ghế dài, uống hai ngụm nước từ bình nước, hơi thở mệt mỏi không ổn định, dựa vào trên ghế, nếu không phải ở bên ngoài lại còn mặc váy, cô nhất định sẽ nằm trườn ra.
Phó Tây Từ đang đứng bên cạnh cô, cũng đang uống nước, điểm khác biệt là anh trông giống như một người bình thường, chơi thêm một tiếng nữa là được.
Khi cô đang nghỉ ngơi, cô nghe thấy tiếng trò chuyện rôm rả ở phía bên kia của sân chơi, mà bởi vì bên kia đã đi qua, nên tiếng trò chuyện ngày càng gần hơn.
Thư Dư theo bản năng nhìn sang, cẩn thận đếm số người bên kia, xem có thể nói với đối phương đưa Phó Tây Từ vào đánh một ván với họ hay khong, dù sao cô thật sự không thể động xương cốt nữa rồi, nếu tiếp tục để đánh thì chặt đôi cô ở đây luôn đi.
Nhưng bên đó đang di chuyển, còn có chỗ bị khuất, khiến cô có chút khó đếm, thật lâu mới nhìn ra được.
Còn chưa kịp đếm xong, cằm của cô đột nhiên bị một bàn tay to lớn giữ chặt lại.
Cả khuôn mặt của Thư Dư đều bị cưỡng ép xoay lại, chỉ có thể nhìn Phó Tây Từ, bởi vì ngón tay của anhtương đối dài, đầu ngón tay của anh đè ở trên má của cô, mặc dù không dùng nhiều sức, nhưng trên mặt của cô vẫn có một chút đỏ lên.
Cô nhìn chằm chằm rồi lại cau mày, trông giống như một chiếc bánh bao nhỏ có biểu cảm.
Thư Dư bị buộc phải nhìn Phó Tây Từ.
Đừng nhìn trộm người khác.” Anh nói
Cô ngơ ngác, nghe không hiểu ngữ điệu trong câu nói, bởi vì khuôn mặt bị giữ chặt lại, nói không rõ ràng, "Em nhìn trộm?"
Có đến nỗi vậy không? Giữa thanh thiên bạch nhật, cô chỉ liếc một cái, sao có thể gọi là nhìn trộm?
“Anh cho em xem."
Thư Dư: “...?” Cái này không cần thiết đâu nhỉ.
*Mình có giải thích ở chương trước yyds là vị thần vĩnh cửu, từ của giới trẻ trung.
Danh Sách Chương: