Thư Dư cái người này có rất nhiều biểu cảm nhỏ nhặt, trong lòng nghĩ gì, là trên mặt lộ ra hết cái đó.
Có đôi khi cho dù cô cố ý che đậy, giả vờ bình tĩnh, nhưng cơ thể và một số thói quen nhỏ trong tiềm thức sẽ luôn âm thầm phản bội cô.
Giống như bây giờ, khi hai người bọn họ nhìn nhau, trên mặt cô vẫn là nụ cười rạng rỡ, cô có cảm giác giả bộ, nhưng lại không khỏi nuốt nước miếng, vẻ căng thẳng mà cô che giấu hiện ra rõ ràng.
Trái tim căng thẳng của Thư Dư suýt nữa nhảy ra ngoài.
Cô vốn muốn nói đùa, Phó Tây Từ có lọt vào lưới tình hay không cô căn bản không biết, nhưng khi anh đột nhiên im lặng nhìn cô, tim cô đập loạn mấy nhịp.
“Em. . . " Thư Dư muốn giải thích mình vốn chỉ là nói đùa thôi, nhưng lời đầu tiên còn chưa kịp bật ra khỏi cổ họng, lại vĩnh viễn bị nghẹn ở trong cổ họng.
Phó Tây Từ giữ tay cô trên ghế, nghiêng người và hôn cô thiết tha hơn bao giờ hết.
Nếu trái tim của ta mong manh như một quả bóng bay, nên nghe thấy tiếng "bốp" vào lúc này.
Cô đang hấp hối.
Một cảm giác ngột ngạt không ngừng lớn lên trong lòng cô.
Thư Dư cố gắng thử đáp lại nhiệt tình của anh, mặc dù khó khăn, cô thậm chí còn phải bắt chước anh li3m môi anh, nhưng không có mùi vị gì, cô không biết tại sao anh lại nghiện như vậy, giống như muốn nuốt chửng chính mình vậy.
Động tác nho nhỏ này, giống như có công tắc kỳ lạ nào đó trên người anh, anh buông cô ra, khuôn mặt thường ngày lãnh đạm bỗng trở nên vô cùng nhục d*c.
Thư Dư theo bản năng th ở dốc, kỳ quái nhìn anh
Cùng lúc đó, bánh xe đu quay bay lên đến điểm cao nhất, bầu trời xanh thẳm đầy sương khói, không một gợn mây, thậm chí không thể nhìn thấy những vì sao, lúc ấy dường như chỉ còn lại hai người bọn họ trên thế giới,không có âm thanh nào khác ngoài tiếng th ở dốc.
Đầu óc Thư Dư trống rỗng, cô chủ động hôn anh.
Cô đã quên sạch sẽ mọi chiến thuật của chính mình, những mánh khóe hẹn hò mà chính ủy Dụ Y đã bày mưu tính kế, tất cả những gì cô biết là cô muốn làm điều đó ngay bây giờ.
Phản ứng của Thư Dư nằm ngoài dự đoán của Phó Tây Từ, nhưng trong giây tiếp theo, anh vòng tay giữ sau gáy cô và đáp lại sự chủ động của cô bằng những hành động thiết thực.
Nụ hôn quá mãnh liệt.
Cô bắt đầu có những nỗi sợ kéo dài, lo lắng rằng sau khi hôn môi mình sẽ sưng lên.
Sắp chạm đất, anh mới cố kiềm chế buông cô ra, dùng đầu ngón tay lướt qua khóe môi cô, son môi của cô suýt chút nữa bị anh ăn sạch, ngược lại còn đỏ hơn trước, như muốn âm thầm tố cáo cô bị bắt nạt dữ dội như thế nào.
“Có sưng không?” Lý trí quay trở lại, Thư Dư càng thêm quan tâm vẻ đẹp của mình có còn thăng hạng không.
Phó Tây Từ cau mày, nhìn cô với một dáng vẻ cực kì nghiêm túc.
Thư Dư sợ hãi, đang định mở túi lấy chiếc gương di động, nhưng chưa kịp mở túi tay đã bị nắm lại, cô nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh.
Phó Tây Từ chỉ cười thầm, "Đồ ngốc."
Thư Dư: "...?"
Cái gì hả, hôn xong rồi lại bắt đầu công kích cá nhân hả, tên tra nam!
Khi buồng lái chạm đất, nhân viên đã mở cửa giúp để hai người đi xuống.
Thư Dư cúi đầu, lo lắng bị mọi người nhìn thấy đôi môi, sẽ biết mình lúc ở trên đó đã làm gì, cô cứ làm như vậy cho đến khi vào phòng tắm, rất đỏ nhưng không sưng, chỉ cần thoa chút son thôi là được.
Sau chuyến đi này, hai người đều rất mệt mỏi, Thư Dư càng thêm khoa trương, sau khi lên xe liền buồn ngủ mê man đến tận lúc về nhà.
Cô mệt mỏi đến mức khi đứng rửa mặt cũng không thể mở mắt, cô ước gì Phó Tây Từ có thể làm mọi thứ thay cho cô, cuối cùng sau khi đặt cả người lên gối cô đã ngủ thiếp đi, cũng không còn sức lực để đi quan tâm xem trận chiến này rốt cuộc ai là người giành chiến thắng.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Thư Dư ngồi ở đầu giường bắt đầu suy nghĩ, ngày hôm qua có phải mình đã thâu tóm gọn Phó Tây Từ rồi không?
Anh hôn mình, rồi cô cũng hôn theo.
Nếu mà khăng khăng muốn tính thì có lẽ là chia đều năm – năm đi, vậy là coi như hai người hòa nhau sao?
Tức quá đi, đều là do cô nhất thời không nắm bắt, bị mỹ nhân mê hoặc, cho nên mới không chớp lấy một cơ hội tốt như vậy.
Thư Dư tỉnh hơn được một chút, vừa pha cà phê vừa gọi cho Dụ Y để báo cáo tình hình với đồng đội chí cốt, nhưng cô đợi mấy lần cũng không có ai trả lời, hoàn toàn không biết bên kia là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Khi có tiếng chuông gọi đến, cô chỉ kịp mặc chiếc áo phông dài, thậm chí còn chưa kịp mặc chiếc váy ngắn, đôi chân trần của cô bước lên thảm rất nhẹ, tay cầm điện thoại chuẩn bị bỏ chạy khỏi hiện trường, rất không đúng lúc, điện thoại sớm không gọi, muộn không gọi mà cứ lại đúng lúc này gọi mới đau chứ.
Nhạc chuông là đoạn điệp khúc bài hát nổi tiếng của ban nhạc rock mà cô yêu thích, tiếng hát vang dội đã thành công lay động người nằm trên giường.
“Học tỷ?"
Lý Thừa Ngôn vừa mới tỉnh lại, hai mắt còn say ngủ, nghi hoặc nhìn cô: "Như vậy liền muốn đi?"
“Làm sao như vậy được chứ, tôi ra ban công nghe điện thoại.” Dụ Y ngượng ngùng cười nhưng rất lễ phép, huơ huơ chiếc điện thoại di động ra.
Lý Thừa Ngôn vén chăn đứng dậy, trên người không mặc gì ngoài một chiếc qu@n lót, anh còn trẻ và có đầy đủ các cơ bắp, đặc biệt là vùng bụng, nơi có cơ bụng sáu múi đang cuồn cuộn nổi lên.
Tối qua cô cũng cảm nhận được, lực tay cũng rất tốt.
“Tôi thật sự đang nghe điện thoại.” Dụ Y làm ra động tác nuốt nước miếng, thầm nghĩ trong bụng còn chưa đến mức bắt cô lại đấy chứ, sự tín nhiệm cơ bản giữa người với người thì sao?
“Ra ngoài nhất định phải đi giày, bên ngoài lạnh lắm, đừng để cảm lạnh.” Lí Thừa Ngôn mang dép lê đến, xỏ vào chân cô, nắm mắt cá chân cho cô đi vào.
Dụ Y sững sờ giơ chân lên.
Tiếng chuông vẫn không ngừng reo lên, cô mới tỉnh lại, "Tôi đi gọi điện thoại."
Dụ Y bước nhanh đến ban công, cẩn thận đóng cửa ban công lại, ở trong điện thoại, Thư Dư còn đang luyên thuyên đòi hướng dẫn về mối quan hệ, cô xoa xoa mái tóc rối bù, thoát ra khỏi trạng thái mê man, nói: "Tiểu Thư, bên này tớ có thể đã có chút việc.”
"A, làm sao vậy, có cần tớ đi qua đó không?" Thư Dư hỏi.
Dụ Y thở dài, "Ta có thể đã làm hoen ố sự trong trắng của một cậu bé."
Không có khả năng, nhưng đó là sự thật, cô đã ngủ với Lý Thừa Ngôn rồi.
Thư Dư sửng sốt một chút, "Cái cậu sinh viên khóa dưới đó hả?"
"Ừm."
Trong điện thoại sự trầm mặc kéo dài một hồi, "Tớ nhìn không ra, cậu, một nữ sinh học thuật như cậu, lại làm chuyện vi phạm kỷ luật hành pháp như vậy, cậu ta nói thế nào? Là muốn tiền hay muốn người?"
Dụ Y mở điện thoại, một mặt khinh thường lên tiếng, "Cái gì nghĩ vi phạm kỷ luật hành pháp chứ? Rõ ràng là uống rượu vào làm bậy thôi."
“Uống rượu vào làm bậy?”
Thư Dư nói theo: "Cậu có biết không, đàn ông say rượu liền đứng lên, cậu bị tiên nữ quyến rũ sụp hố sao?"
“Đúng vậy, vậy cho nên không chỉ trách nhiệm của mỗi mình tớ, ai bảo cậu ta cũng không tự chủ được, cậu ta cũng phải chịu trách nhiệm.” Dụ Y mím môi dưới, cảm thấy bớt áy náy.
“Y Y , nếu như tớ nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên của cậu, cậu thản nhiên như vậy sao?” Nói trong nói ngoài gì cô đều cảm thấy người khác càng chịu thiệt hơn.
Thản nhiên không?
Thành thật mà nói, Lý Thành Ngôn dường như đã làm trưởng thành về quan điểm thẩm mỹ của cô, lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy rằng một người nào đó có thể phù hợp với thẩm mỹ của cô.
Cô ngủ với Lý Thành Ngôn, vẫn cảm thấy bản thân mình quá hời rồi.
Trong tương lai nói không chừng gia đình sẽ sắp xếp cho cô một người đàn ông bình thường để kết hôn.
Dụ Y không khỏi cắn ngón tay, mơ hồ nói: "Thản nhiên thì tớ có tới một triệu điểm lận, nhưng bây giờ tớ lo lắng cậu ta sẽ bắt tớ chịu trách nhiệm."
"Mặc váy vào thì không phải là người. Đánh rồi bỏ chạy đi nhỉ? Thật là một cậu học sinh đáng thương."
“Cậu mới vừa rồi còn nói tớ là bị tiên nữ quyến rũ nên sụp hố, bây giờ lại cảm thấy cậu ta đáng thương?” Dụ Y cảm thấy rối rắm, “Tớ hiện tại cũng không biết làm thế nào để lật bài ngửa với cậu ta nữa.”
Từ lần đó trên sân bóng rổ, Thư Dư đã cảm thấy Dụ Y có tình cảm với cậu sinh viên khóa dưới rồi, uống rượu vào làm loạn thật mới mẻ nha, cô đã uống say rất nhiều lần, nhưng làm loạn thì vẫn là lần đầu tiên.
Vì vậy, Thư Dư đã hành động như một người hỗ trợ hoàn toàn có lý trí, "Là một người học tỷ mẫu mực, cậu phải có trách nhiệm. Ngủ rồi thì tra lắm đấy."
“Tớ thật sự phải chịu trách nhiệm sao?” Dụ Y thở dài, “Cậu ấy còn quá trẻ.”
“Nhỏ đâu?” Thư Dư trở nên cảnh giác.
Dụ Y: "..."
Trò chuyện với những cô gái đã có gia đình rất dễ dàng bị kéo lên xe chung.
Dụ Y vốn muốn Thư Dư ủng hộ mong muốn trở thành một tên tra nữ của cô, nhưng cô không ngờ rằng Thư Dư lại nghiêm túc khăng khăng đòi mình phải chịu trách nhiệm, thậm chí còn thay đổi giới tính một chút, bắt Dụ Y cảm nhận nếu bản thân là học để kia thì sẽ cảm thấy như thế nào.
Cô đặt mình vào vị trí của cậu, nhướng mày, "Cũng rất tốt, không cần phải chịu trách nhiệm a."
"Nói cách khác sự cặn bã của cậu đã ăn sâu vào lòng người rồi. Bảo bối, tớ thật thất vọng cậu đấy."
Không chịu trách nhiệm là rất tra sao?
Sau khi cúp điện thoại, Dụ Y cũng được giáo dục một hồi là phải có đạo đức, có lẽ có thể bàn bạc nói chuyện tiền bạc với anh, khi mở cửa đi ra ngoài, liền nhìn thấy Lý Thừa Ngôn quấn khăn tắm ngang thắt lưng, đi ra.
Vết nước trên người còn chưa lau sạch, tóc cũng ướt sũng, có sợi tóc vươn trên trán, giọt nước vừa vặn hôn rơi trên da thịt.
Lý Thừa Ngôn giơ tay lau tóc, cơ bắp trên cánh tay đều rõ ràng, cũng không phải là kiểu ở lì phòng thể dục rèn luyện quá mức, hơn nữa trên mặt còn có khí chất người trẻ tuổi, hoàn mỹ vô cùng.
Dụ Y hít sâu một hơi, lời nói đến bên môi, "Sau đó thì sao, có cần tôi chịu trách nhiệm không?"
Lý Thừa Ngôn cười, lộ ra hàm răng trắng nõn, "Học tỷ chị cảm thấy thế nào?"
Dụ Y còn chưa kịp bày tỏ ý kiến, anh liền cụp mắt nói: "Sư tỷ tuyệt đối không phải người vô trách nhiệm."
Dụ Y: "..."
Cô thầm nghĩ, trên thực tế, cô là vậy đấy.
Thư Dư không thể báo cáo tình hình của trận chiến, đang háo hức chờ đợi sự xuất hiện của trận chiến thứ ba.
Nhưng yêu chỉ là gia vị, còn sự nghiệp mới là chủ đề muôn thuở, thứ 6 cô còn tham gia buổi xây dựng thương hiệu cùng nhân viên.
Cô đã đặt một biệt thự suối nước nóng, vì bây giờ trái mùa, lại là thứ sáu nên cô đã quyết định thuê toàn bộ địa điểm, phía trước nơi ở có một bể bơi lớn, thuận tiện cho việc vui chơi dưới nước.
Thư Dư mặc một bộ đồ bơi màu vàng tươi, sau khi bơi một vòng, cô ngồi trên ghế xếp xem bọn họ chơi đùa.
Bởi vì có thể mang theo người nhà, cô nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt mới, mới nhận ra rằng mọi người đều có bạn trai và bạn gái, mà tình cảm của họ còn rất tốt.
Cô đột nhiên trở thành một con ếch góa chồng, vào thời khắc đặc biệt này, cô cũng đang nghĩ Phó Tây Từ bây giờ đang làm gì?
Người cũng cảm thấy cô đơn chính là cô trợ lý nhỏ, ghen tị nhìn tình yêu và sự ngọt ngào của người khác.
“Không đi nghịch nước à?” Thư Dư nhìn thấy trợ lý đi tới, cô hỏi.
“Em không chơi đâu, cẩu độc thân cần phải tự có ý thức chừa lại không gian cho mấy cặp đôi yêu nhau.” Trợ lý nhỏ ngồi xuống bên cạnh cô, nhấp một ngụm nước trái cây, “Ấy, Tiểu Vương thật sự nhìn không ra đó ạ, bình thường anh ít nói, nghiêm túc như vậy, thế mà lại chiều bạn gái đến thế.”
Thư Dư chỉ cười.
"Thật là, vừa rồi bạn gái của anh ấy bị bong gân mắt cá chân, anh ấy thật sự đã dùng tốc độ 100 mét chạy tới, quả nhiên là yêu sâu sắc mà.”
Thư Dư gật đầu, ban đầu cô không để ý lắm, nhưng khi nghe đến hai chữ "tình yêu sâu sắc", cô phản ứng lại: "Tình yêu sâu sắc?"
"Phải đấy ạ, anh ấy rất yêu bạn gái của mình."
“Như vậy mà đã có thể phán cậu ấy có yêu thật hay không rồi à?"
Trợ lý nhỏ không hiểu tại sao phải lặp lại câu hỏi này hai lần, nhưng cô ấy vẫn rất cẩn thận trả lời: “Đúng vậy, nếu một người đàn ông thực sự thích chị, anh ấy sẽ đặt chị trong tim, và mọi điều nhỏ nhặt nhất về chị anh ấy đều sẽ đặt nó thành sự ưu tiên hàng đầu của mình. Anh ấy khẩn trương vì chị, chính là thật sự thích chị.
Ồ.
Thư Dư đột nhiên cảm thấy như được khai sáng.
"Vậy nếu chị bị thương..." Vốn là lẩm bẩm một câu, nhưng đã bị trợ lý nghe được.
Cô trợ lý nhỏ cũng hiểu cô một cách nhanh nhạy, lập tức hiểu ý của bà chủ, dùng khăn tắm phủ lên người Thư Dư, "Ấy, sếp ơi, em thấy sắc mặt của chị rất tệ, có phải chị bị sốt cao rồi không?"
"Chuyện này rất nghiêm trọng, xem ra chúng ta cần phải thông báo cho Phó tổng rồi."
Danh Sách Chương: