Cô nhìn con quái vật xấu xí dữ tợn trong gương.
Đến giờ cô vẫn không thể nào tiếp thu được chuyện này...
Thật xấu.
Con mắt quái dị chứa đầy sự hung ác, gương mặt nửa người nửa thú tràn ngập vẻ đấu tranh pha lẫn điên cuồng, bàn tay cùng bàn chân đã hoàn toàn biến thành móng vuốt yêu quái...
Thứ duy nhất Hoshino Riho có thể tiếp nhận là cái đuôi to có lông mềm như nhung ở đằng sau lưng.
Cô không có năng lực chống lại những thứ lông mềm mại.
Cô luôn muốn có một con gấu nhồi bông thật lớn.
Nó sẽ giúp cô có cảm giác an toàn trong lúc ngủ.
Nhưng nguyện vọng đó của Hoshino Riho, một người con có địa vị thấp nhất nhà, cho tới nay vẫn chưa được thực hiện...
Cô cũng không dám tiêu số tiền kiếm được từ việc làm thêm vào điều ước xa xỉ ấy.
Hoshino Riho giống như rất nhiều học sinh Nhật Bản khác, gặp phải cảnh bạo lực học đường và bạo hành gia đình.
Cô đã từng dũng cảm phản kháng, thu thập chứng cứ, mang theo hy vọng tới cục cảnh sát để báo án...
Quả thực, sự tham gia của cảnh sát đã giúp mọi chuyện chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp hơn. Song, tình huống cũng nhanh chóng xấu đi.
Bạo lực ngày xưa, biến thành bạo hành lạnh.
Trong trường học...
Ở gia đình...
Tất cả gì cô gặp phải đã làm Hoshino Riho hiểu ra rằng.
Đôi khi, bạo lực tinh thần còn đáng sợ hơn cả bạo lực thể chất.
Nhưng, đó không phải điều khiến cô thương tâm nhất.
Hoshino Riho chuyển tới gia đình này sau khi mẹ cô tái hôn.
Mẹ từng rất dịu dàng, rất yêu thương cô.
Nhưng giờ bà lại tỏ ra thờ ơ với Hoshino Riho chỉ vì muốn lấy lòng cha kế.
Thậm chí bà còn là một trong những người sử dụng bạo hành lạnh với cô.
Hành vi của mẹ ruột khiến Hoshino Riho hoàn toàn đánh mất hy vọng vào tình cảm ruột thịt.
Tình cảnh ấy là môi trường thích hợp cho đủ thứ cảm xúc tiêu cực như thù hận, phẫn nộ sinh sôi nảy nở...
Cho đến một ngày, Hoshino Riho bừng tỉnh khỏi giấc ngủ say và nhận ra rằng mình đã biến thành yêu quái.
Những cảm xúc xấu xa giấu trong đáy lòng trào lên như thể muốn chiếm lấy đầu óc của Hoshino Riho.
Những âm thanh thì thào mơ hồ vang bên tai cô.
"Giết gã. Giết người đàn ông đó. Mỗi lần hắn say rượu sẽ đánh đập vợ con mình. Thậm chí hắn còn nảy ra ý xấu với ngươi! Hắn không là cái thá gì cả, chỉ là một thứ rác rưởi, một ác quỷ, giết hắn..."
"Giết bà ta. Giết người đàn bà kia. Tại sao bà lại ngoảnh mặt làm ngơ? Chẳng lẽ ngươi không phải con gái của bà sao? Bà ta sẵn sàng từ bỏ ngươi chỉ vì một kẻ cặn bã! Giết bà ta..."
"Giết thằng ấy! Giết đứa con trai ấy! Hắn vừa xấu vừa béo, hắn thừa hưởng gen của người đàn ông đó, hắn ăn cắp đồ lót của ngươi, làm ra những chuyện vô cùng dơ bẩn và buồn nôn, giết hắn..."
"Giết những người kia... Bọn họ bắt nạt ngươi. Dẫu bọn họ đã bị cảnh sát giáo huấn, nhưng vẫn không biết hối cải, đẩy mọi sai lầm lên người ngươi, oán hận ngươi, cảm thấy ngươi không nên tự cứu... Giết bọn họ..."
"Giết những đồng học ức hiếp ngươi, giết thầy cô làm như không thấy..."
"Giết hết!"
Từng tiếng thì thầm vang lên bên tai.
Hoshino Riho ngồi xổm xuống, ôm đầu.
Không, cô không muốn làm như vậy.
Tuy cô rất căm thù, rất chán ghét họ, hận đến mức ước gì họ lập tức chết ngay tại chỗ, hận đến mức ước gì có thể dùng dao nhỏ đâm vào người họ từng nhát một.
Mỗi lần đâm một đao, cô muốn hỏi họ có cảm thấy sướng hay không?
Nhưng, cô không muốn hủy hoại cuộc đời mình vì những kẻ cặn bã ấy.
Cô luôn luôn mong đợi một tương lai hoàn mỹ, khát vọng một tương lai, mơ ước một cuộc đời mới!
Cô sẽ trưởng thành.
Cô sẽ dùng tiền làm thêm để tự trả tiền thi vào đại học, vừa học vừa làm, rời xa những kẻ rác rưởi này, bắt đầu một cuộc sống mới của bản thân.
Cô sẽ gặp một người đàn ông dịu dàng lại có tài hoa như cha ruột mình.
Người ấy sẽ kết duyên với cô vào lúc cô tế bái đền thờ, người ấy sẽ mang cô đi du lịch khắp nơi, sẽ tỏ tình một cách lãng mạn và sau một thời gian ở chung thật dài, người ấy sẽ cho cô một bất ngờ, hy vọng có thể cùng cô xây dựng một gia đình...
Cô sẽ làm kiêu một chút, dè dặt một chút, rồi đáp ứng.
Cô sẽ có một đứa con gái.
Đó nhất định sẽ là một công chúa xinh đẹp.
Cô sẽ không để cho con gái sẽ có một tuổi thơ u ám như bản thân mình.
Cô sẽ...
"Ha ha, vẫn chưa chịu ra tay sao? Ta đang vội gặt hái đồ ăn đấy."
Một âm thanh bỗng nhiên cắt ngang ảo tưởng của Hoshino Riho.
Cô ngẩng đầu, sợ tới mức lui lại một bước.
Trong vách tường đen tối xuất hiện một người đàn ông.
Không, đó không phải người, mà là yêu quái.
Từ chỗ Hoshino Riho, cô có thể nhìn thấy ba gương mặt giống nhau như đúc, mỗi gương mặt lại có một biểu lộ khác nhau, trông vô cùng quỷ dị và đáng sợ.
"Yêu, yêu quái!"
"Đừng ngạc nhiên thế. Ngươi bây giờ cũng là yêu quái đó thôi."
Gương mặt đầy tươi cười của yêu quái hướng về phía Hoshino Riho.
"Ta không phải yêu quái, ta là người..."
Hoshino Riho thận trọng lùi bước.
Cô không biết gì về lai lịch hay ý đồ của gã yêu quái này.
Cô muốn trốn đi.
Giống như con người sinh ra đã biết cách hô hấp, biết phát ra âm thanh, mở to hai mắt, sau khi trở thành yêu quái, Hoshino Riho đã hiểu ra cách sử dụng lực lượng yêu quái.
Trong lúc cô lùi lại, cái đuôi sau lưng chậm rãi hòa vào trong tường.
Song chỉ sau một phút, cái đuôi của cô đã bị bức tường bắn thẳng ra ngoài!
Hoshino Riho bị lực lượng ấy bắn ngược, chấn động đó làm cô lắc lư vài bước, cô kinh ngạc nhận ra.
Thân là yêu quái, khả năng xuyên tường của cô lại mất đi hiệu lực...
"Ha ha, nhóc con, đối mặt với ta còn muốn chạy? Ông đây đã tu hành suốt trăm năm đấy! Ngươi biết bom nguyên tử không? Ta đã tận mắt nhìn thấy nó phát nổ...
Khung cảnh đó, chậc chậc."
Yêu quái vừa cười hì hì, vừa nói một vài lời kỳ kỳ quặc quặc.
Hoshino Riho bất lực lùi lại một bước nhỏ.
Cô sợ hãi nhìn gã yêu quái trước mặt.
Nhưng chỉ trong khoảng khắc, gương mặt vui vẻ của yêu quái bỗng thay đổi.
Đầu nó xoay tròn như con quay, biểu lộ nhanh chóng biến hóa.
Sau một giây, bốn gương mặt đều biến thành vẻ sợ hãi.
Nó giống như cảm thấy một nỗi sợ nào đó khi nhìn về một hướng và lùi lại, hét to.
"Hòa, hòa thượng?!"
Hoshino Riho vô thức nhìn theo hướng nó lùi lại.
Trái tim cô bỗng nhảy lên khi kinh hãi nhận ra một cánh tay đang bám vào bệ cửa sổ phòng mình.
Một cái đầu cắt moi trồi lên từ phía dưới, mang theo gương mặt vô cùng nghiêm túc lẫn thắc mắc.
"Hả? Yêu quái bốn phía nhà ngươi đã tu hành gần trăm năm? Vậy sao ngươi chỉ có mấy chục đơn vị yêu lực thế?"
"Mải mê gây sự nên không có thời gian tu hành à... Không thể nào. Hay là do cách tính toán của mình là sai nhỉ..."
"Quỷ!!!"
Sự thật cho thấy, tâm thái của người vừa biến thành yêu quái như Hoshino Riho vẫn chưa bị chuyển hóa hoàn toàn.
Một, hai giờ sáng, nhìn thấy một cái đầu ló ra từ cửa sổ nhà mình đã khiến cô sợ tới mức kêu to.
Rốt cuộc... Phòng cô, nằm ở tận tầng bốn!
Ngay khi Hoshino Riho hét lên, yêu quái bốn phía lập tức xuyên qua bức tường, không bận tâm bất kỳ điều gì, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về phía xa.
Thậm chí không dám nói một câu chửi bậy.
Hiếm khi mới có dịp bốn gương mặt không cần giao lưu vẫn có thể đồng tâm hiệp lực như thế này,
Đầu cắt moi lẳng lặng nhìn yêu quái bốn phía chạy trốn. Thay vì đuổi theo, cậu nghiêm túc nói với Hoshino Riho.
"Thí chủ, tiểu tăng không phải là quỷ, là hòa thượng, là người sống. Hẳn cô phải nhận ra được chứ? Nơi này không phải chỗ thích hợp để nói chuyện. Chi bằng, chúng ta chuyển sang nơi khác để tâm sự một chút đi?"
Tâm tình Hoshino Riho đã dần dần bình phục.
Phải chăng đây là một trong các đặc tính của yêu quái?
Cô bị yêu quái đầu lâu ấy dọa đến mức không tự chủ được mà hét lên.
Bây giờ cô đã nhận ra, đầu lâu đang nói chuyện... đúng là một người sống, đang bám tay vào cửa sổ, chỉ lộ ra cái đầu.
Lúc này...
Do tiếng hét của Hoshino Riho, cha mẹ cô ngủ ở phòng khác đã bị đánh thức, thậm chí cô có thể nghe rõ tiếng mắng chửi không vui và tiếng rời giường.
Hiển nhiên, đôi cha mẹ bị quấy nhiễu giấc ngủ vào đêm khuya ấy vô cùng tức giận.
Hoshino Riho sợ tận mắt nhìn thấy họ xong, sẽ không thể khống chế cừu hận của mình...
Cô do dự một chút, rồi hơi gật đầu.
"Đi đâu?"
"Mái nhà nhé."
Shiraishi Shū cẩn thận co người, giẫm mạnh.
Cậu bay lên cao, hạ cánh thẳng xuống mái nhà của tòa nhà kiểu nhật.
Shiraishi Shū cầm thiền trượng vàng trong tay, nở nụ cười hài lòng.
Bây giờ, tiểu tăng cũng là võ đạo cao tăng.