Sau trận tuyết lớn nhiệt độ giảm xuống âm bảy tám độ, mỗi sáng Thời Miểu đều được ăn hoành thánh nóng hổi. Từ khi anh trai về, bữa sáng của cô đều là anh trai làm sẵn ở nhà mang đến bệnh viện, ngày nào cũng được đổi món. Hôm kia là nước dùng hải sản, hôm qua là nước dùng canh xương, sáng nay là nước sốt cà chua đậm đà.
Bàn đối diện Khương Dương đang nhai mấy lát bánh mì kẹp rau xà lách mẹ anh ta để trong túi giữ nhiệt. Anh ta không có hứng thú với hoành thánh, nhưng bây giờ bỗng nhiên có một suy nghĩ mãnh liệt muốn ăn một bát hoành thánh nhỏ.
Lương Viên đi lướt qua chỗ anh ta, nhìn chiếc sandwich phiên bản đơn giản của anh ta rồi nói: “Không phải chứ, chỉ có vài lá rau thôi à? Cả trứng chiên cũng không có sao?”
Khương Dương nói: “Tôi không thích ăn trứng.” Mẹ anh ta có chiên cho anh ta mấy lát thịt nguội bỏ vào trong nhưng đã bị anh ta lấy ra ăn hết từ lâu rồi.
Lương Viên cầm một hộp há cảo nhân thịt hấp còn chưa kịp ăn, đưa ra trước mặt Khương Dương: “Ăn vài cái đi, chỉ ăn rau sao mà chịu nổi.”
“Cảm ơn nhé.” Khương Dương không khách sáo, gắp hai cái trong hộp giữ nhiệt của anh ta.
Lương Viên cầm lấy cốc của mình trên bàn, đi đến máy pha cà phê lấy một cốc cà phê nóng, rồi tựa vào mép bàn nhìn bát hoành thánh trong bình giữ nhiệt của Thời Miểu. Vừa ăn há cảo hấp, anh ta vừa than thở: “Đợi tôi làm bác sĩ nội trú, chắc ngày nào cũng phải ăn cơm ở nhà ăn mất.”
Lương Viên không phải người gốc Bắc Thành, đương nhiên sẽ không có ai mang cơm cho anh ta.
Thời Miểu ngẩng đầu: “Tôi mang đồ ăn sáng cho anh, có điều không được kén chọn, hôm đó nhà tôi có đồ ăn sáng gì anh phải ăn cái đó.”
Lương Viên là kiểu người dù cảm động cũng không bao giờ tỏ ra sến sẩm. Anh ta nhấp một ngụm cà phê rồi nói: “Cuối cùng cô cũng biết phải bù đắp cho tôi rồi. Lần trước bút cô cho tôi mượn họa từ trời rơi xuống, bị chủ nhiệm mắng suốt ba ngày. Hôm nay không biết có thoát được không nữa.”
Khương Dương bật cười: “Đáng đời anh!”
Thời Miểu cũng cười, hôm đó Khương Dương mượn bút của cô dùng cô tiện tay rút hai cái đưa cho anh ta, trên đó dán chữ chủ nhiệm to đùng.
Thật ra cho dù rút cái bút nào cũng nết như bị chủ nhiệm phát hiện, Lương Viên đều bị mắng bởi vì tất cả bút của cô đều tiện tay lấy từ chỗ chủ nhiệm.
Khương Dương ăn hai cái sủi cảo nhân thịt hấp, người như sống lại một nửa.
Lương Viên nhìn anh ta hóng chuyện: “Trưởng khoa trung tâm tim mạch kế bên quyết định chưa? Viện trưởng Khương biết không?”
Khương Dương: “Chưa hỏi, mấy hôm nay bố tôi đều phải đi họp, không gặp nhau.”
“Thời Miểu.” Ngoài cửa giọng của chủ nhiệm vang lên, “Đến văn phòng của thầy.”
Thừi Miểu đang đút miếng hoành thánh vào miệng, lập tức nói: “Dạ, vâng ạ.” Không ăn hoành thánh nữa, lại bỏ xuống.
Cố Xương Thân nhìn thấy bữa sáng của cô, bỏ lại một câu: “Ăn mau lên, ăn xong rồi qua.” Nói xong chữ cuối cùng người đã đi được mấy bước.
Thời Miểu vội vàng ăn nốt chỗ hoành thánh còn lại, dọn dẹp đơn giản sau đó đến văn phòng của chủ nhiệm.
Cố Xương Thân đang lau bàn làm việc của mình, đầu cũng không ngẩng, nói thẳng: “Em kết thúc đợt bác sĩ nội trú cho em nghỉ một tuần, em kết hôn lại cho nghỉ một tuần nữa. Trong khoa quá bận, không thể nghỉ nhiều hơn được nữa.”
Trước đó Thời Miểu nghĩ có thể nghỉ mười ngày đã quá tốt rồi, không ngờ lại được nghỉ thêm bốn ngày nữa, coi như là bất ngờ ngoài ý muốn: “Cảm ơn chủ nhiệm.”
Cố Xương Thân cầm khăn lau màn hình, màn hình máy tính đầy bụi. Ông gập khăn lại một lần, gập mặt có bụi ở trong, rồi tiếp tục lau.
Chủ nhiệm không bảo cô ra về, Thời Miểu tiếp tục đứng đó, nhìn chủ nhiệm gập chiếc khăn lau màn hình, trong lòng thầm nghĩ máy tính chắc đã nửa năm không được lau.
Cố Xương Thần đi đến vòi nước lấy khăn lau màn hình, vẫn chưa nghĩ ra cách mở lời. Cuối cùng, ông đành đi thẳng vào vấn đề: “Trung tâm tim mạch bên cạnh, biết ai vừa được điều động đến không?”
Thời Miểu “vâng” một tiếng, đại khái đã đoán được.
Có thể khiến viện trưởng bệnh viện bên cạnh đích thân đi bàn các điều kiện, trong lĩnh vực này toàn quốc không có mấy người. Trước tiên có thể loại trừ mấy người ở bên Bắc Thành bên này. Giống như chủ nhiệm, đã gắn bó lâu năm ở trong bệnh viện của mình, ngoại trừ thật sự không ở tiếp được nữa nếu không sẽ không dễ dàng chuyển đi.
Những chuyên gia hàng đầu khác, hoặc đã gắn bó và làm việc lâu năm ở thành phố nơi họ học, hoặc đã gắn bó lâu dài với nơi mình sinh ra. Tất cả mối quan hệ và nguồn lực của họ đều tập trung ở địa phương, rất khó để dễ dàng từ bỏ.
Chỉ có bố cô, quê ở Bắc Thành, một số bạn học và bạn bè từ nhỏ đến lớn đều ở đây, hơn nữa bố mẹ Khang Lệ lại ở Tân Thành bên cạnh,có khả năng lớn nhất qua đây.
Cố Xương Thân không nói nhiều nữa, xua xua tay.
Thời Miểu vẫn chưa đi đến cửa, “Em quay lại!” Ba chữ đó của chủ nhiệm vô cùng tức giận, không do dự giống như vừa rồi hỏi cô chủ nhiệm trung tâm tim mạch bệnh viện kế bên là ai.
“Chủ nhiệm, còn chuyện gì nữa ạ?”
“Để lại cho thầy mấy cái bút! Không biết còn tưởng em là chủ nhiệm khoa đấy, ngày nào túi cũng đầy bút.”
“…..”
Thời Miểu để lại ba cái, chọn ba cái còn ít mực nhất để lại.
Thứ sáu tin tức về việc Thời Kiến Khâm được bổ nhiệm làm trưởng khoa trung tâm tim mạch bên cạnh đã lan truyền trong khoa của họ.
Bây giờ đồng nghiệp đã biết quan hệ của Thời Kiến Khâm và Thời miểu là gì đương nhiên sẽ có người không nhịn được hỏi, sếp Thời có phải cô cũng sẽ nhảy sang bên cạnh không?
Thời Kiến Khâm được mời về với tư cách là người dẫn đầu nghiên cứu khoa học, đồng thời mang theo cả đội ngũ của mình. Muốn đưa con gái sang đó chỉ cần một câu nói, huống chi bản thân Thời Miểu đã có năng khiếu nghiên cứu khoa học.
Hà Văn Khiêm trả lời thay cô, nửa thật nửa đùa: “Chủ nhiệm coi em ấy như con gái ruột mà đào tạo, cậu nói xem em ấy có dám đi không? Chân có bị c h ặ t không.
Thời Miểu tiếp lời: “Nếu như tôi đi rồi, với tính cách thích mắng người của chủ nhiệm chúng ta ai “trị được” thầy ấy chứ? Mọi người còn có thể sống yên ổn sao?”
Mấy câu nói đùa đã cho qua chuyện này, sau đó cũng không ai nhắc đến nữa.
Buổi trưa Thời Miểu nhận được tin nhắn của bố: Chiều tối bố đến Bắc Thành, anh trai con tối nay cũng không trực ban, ba người chúng ta cùng nhau ăn cơm.
Thời Miểu: Vâng ạ.
Thời Miểu: Mấy giờ bố đến ạ, con bảo chú Trần đi đón bố.
Thời Kiến Khâm: Không cần, bên ngoài ga tàu rất nhiều xe, tiện lắm.
Lúc này Thời Kiến Khâm đã ở sảnh chờ ga tàu, con gái kế Sa Sa đưa ông qua đây.
Trên đường đến đa số thời gian bọn họ đều im lặng.
“Sa Sa, con về đi, còn lâu tàu mới khởi hành, sẽ làm chậm trễ chuyện chiều nay của con.”
“Bố,” Sa Sa không biết phải làm như nào mới tốt, “bố và mẹ… sao hai người lại cãi nhau đến mức này. Hai người không thể nào bình tĩnh lại rồi nói chuyện với nhau sao?”
Thời Kiến Khâm im lặng rất lâu: “Sa Sa, chuyện này không phải cứ nói chuyện là có thể giải quyết được. Năm đó đến Thượng Hải một phần lý do là do bố, lúc bố và vợ trước l y hôn chúng ta vẫn còn tình cảm, trong lòng bố từng nghĩ có lẽ chúng ta bình tĩnh lại vẫn có thể tái hôn.” Ông không nói nhiều nữa.
“Khi đó vừa hay bố có cơ hội nhảy việc, phát triển tốt hơn một chút với việc ở lại Bắc Thành. Một nửa nguyên nhân còn lại là do mẹ con, bà ấy muốn định cư ở Thượng Hải nên chúng ta cùng nhau qua đây.”
“Mấy tháng trước bà ngoại con phẫu thuật, suýt chút nữa bà ấy không đến kịp nên đã làm thay đổi suy nghĩ của bà ấy rất nhiều, muốn dần dần chuyển trọng tâm công việc sang bên Bắc Thành, bảo bố cũng tìm cơ hội quay lại bên này.” Thời Kiến Khâm nói thật, “Mới đầu bố không đồng ý, đến tuổi này như bố rồi có đ i ê n mới có suy nghĩ nhảy việc.”
“Bởi vì của hồi môn của Miểu Miểu và nhà của Ôn Lễ, bố cũng không muốn tiếp tục chiến tranh lạnh với mẹ con nữa. Nhưng bố cũng không thể nào không quan tâm đến con cái của mình, bố thỏa hiệp chuyện về Bắc Thành, ai biết được đến bây giờ mẹ con lại không muốn quay lại.”
Vợ đột nhiên hối hận không muốn quay lại có thể là vì sau khi mẹ vợ ra viện sức khỏe hồi phục khá tốt. Khi đó, cảm giác tội lỗi vì không thể ở bên bố mẹ dần dần phai nhạt theo từng ngày.
Hơn nữa, đã sống ở một nơi suốt hơn hai mươi năm, mọi mối quan hệ đều gắn bó ở đây. Sau khi bình tĩnh lại, sự dũng cảm chuyển đến một thành phố khác cũng dần dần mất đi.
“Bố đã bàn bạc xong với viện trưởng Lưu rồi, dẫn theo mấy học sinh của bố cùng qua đó.”
Dừng một lát, “Sa Sa không phải bố không muốn nói chuyện với mẹ con, bây giờ tất cả mọi người đều biết bố sẽ qua đó bố không còn đường nào để lui nữa.”
Sa Sa hiểu, sau khi mọi người ai ai cũng biết chuyện muốn ở lại bệnh viện là chuyện không thể nào, nhưng cô ấy lo lắng hai người định cư ở hai nơi khác nhau lâu hôn nhân rất dễ xảy ra vấn đề.
“Tối về nhà bố sẽ nói chuyện nghiêm túc với mẹ con, bố cũng gọi điện thoại cho mẹ nhé.”
Trên tàu cao tốc về Bắc Thành Thời Kiến Khâm chợp mắt được một giấc, hôm nay lại không ngủ được.
Hơn một tháng nay chỉ cần không phẫu thuật trong đầu ông đều sẽ xuất hiện hình ảnh dưới quán cà phê ngày đó, con gái một mình đạp xe đạp đi vào con hẻm.
Đến Bắc Thành trời đã tối, tối Thời Miểu còn phải trực, ba người đi vào quán mì ở trong con hẻm.
Vẫn giống như trước đây lúc ăn cơm sẽ câu được câu chăng nói chuyện.
Thời Kiến Khâm không nhắc đến chuyện trở về sau này sẽ không đi nữa, ông biết ông quay về đã quá muộn. Con gái không cần ông cho tài nguyên, Cố Xương Thân cho con bé đã đủ dùng.
Thời Miểu uống xong ngụm cạnh cuối cùng, nói với bố: “Bố, đám cưới của con và Mẫn Đình không có tiết mục bố mẹ lên sân khấu. Ngày đó bố Mẫn Đình có hội nghị lớn ở nước ngoài, không về kịp.”
Thời Kiến Khâm rất hối tiếc vì không thể lên sân khấu, nhưng tính chất công việc của thông gia Mẫn Cương Nguyên thật sự không còn cách nào. Cho dù đám cưới của Mẫn Đình quyết định vào ngày nào, nhà thông gia không thể nào bảo đảm chắc chắn có thể tham gia.
Chỉ là Thời Kiến Khâm không ngờ được là ngày hôm sau đến nhà ông bà thông gia mới biết được phần đi thảm đỏ trong đám cưới của con trai và con gái đã bị hủy mất.
Không thể nào lên sân khấu, đến cơ hội dẫn con gái đi trên thảm đỏ cũng không có.
“Bọn trẻ mỗi đứa một ý, không quản được.” Mẫn Cương Nguyên đưa cho ông một tách trà, “Ông uống thử đi, trà của Giang Thành. Mấy năm tôi làm việc ở Giang Thành ngày nào cũng uống trà này.”
Thời Kiến Khâm cười nhận lấy, nước trà vào miệng, vị đắng chát xen lẫn nhau.
Ông biết rõ nguyên nhân là do ông.
Mẫn Cương Nguyên chỉ ngồi uống nửa tách tà, bỏ tách trà xuống: “Tôi không khách sáo với ông nữa, ông cứ uống từ từ. Đám cưới của hai đứa nhỏ tôi không thể nào tham gia, hôm nay làm đồ ăn cho bọn chúng.”
Trên người ông vẫn đeo tạp dề, ăn sáng xong đã bắt đầu bận rộn trong bếp, mãi cho đến khi Thời Kiến Khâm và Triệu Mạch Nhân qua.
Thời Kiến Khâm: “Để tôi hỗ trợ ông.”
“Ông cũng thường xuyên nấu cơm ở nhà sao?”
“Thỉnh thoảng.”
Lần trước không thể nào cùng con gái ăn bữa cơm đoàn viên, hôm nay ông muốn bù đắp lại.
Hai người nói chuyện đi vào phòng bếp.
Ngồi ghế sô pha ở phía bên kia, Triệu Mạch Nhân lơ đãng nhấp từng ngụm trà thơm mát, nhưng chẳng cảm nhận được chút hương vị nào. Hơn một tháng qua, bà vẫn đều đặn mang đồ ăn và đồ vặt đến cho con gái, không ai nhắc đến chiếc thùng chứa những món đồ lúc còn nhỏ của con gái nữa.
Mỗi lần hai mẹ con gặp nhau đều nói chuyện khoảng, tám phút mười phút, nhìn thì có vẻ không khác gì so với trước đây, nhưng trong lòng bà hiểu rõ, con gái đã đi rất xa rồi.
“Bức này đẹp.” Giang Nhuế đang xem ảnh cưới, chỉ vào tấm hình hai người ôm nhau dưới ánh hoàng hôn, đưa cho bà xem.
Triệu Mạch Nhân bừng tỉnh, nhìn vào album: “Hay là đặt tấm này ở khu đón khách?”
Giang Nhuế: “Tôi thấy được đó.”
Tiếng đánh bài ở bàn bên cạnh xen vào:
“Đôi K.”
“Không phải anh nói bài anh toàn lá lẻ sao!”
Mẫn Hy bảo Phó Ngôn Châu cầm lại bài, “Không được ra, chính anh nói không có.”
Phó Ngôn Châu cười, “Anh lừa anh em đó.”
“…..”
Mẫn Đình nhìn anh ta.
Vì nể mặt anh vợ cũng có mặt, anh không chế giễu em rể.
Mẫn Hy nhất quyết không cho anh đánh bài, bởi cô và anh trai là một phe, còn Phó Ngôn Châu và Thời Ôn Lễ là một phe. Cô kiên quyết không để Phó Ngôn Châu đánh thêm lá nào.
Mẫn Đình nhìn những lá bài trên tay, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Thời Miểu đang đứng sau ghế của Thời Ôn Lễ. Cô không biết chơi bài, suốt từ đầu đến giờ chỉ đứng bên cạnh Thời Ôn Lễ xem bài.
Anh nhìn Thời Miểu bao nhiêu lần toàn bộ đều lọt hết vào mắt em rể ngồi bên cạnh.
Phó Ngôn Châu cuối cùng cũng hiểu tại sao anh vợ không cần Tiểu Tiểu Thời nữa, có điều anh ta đã trả lại Tiểu Tiểu Thời. Trước khi trả lại, anh ta còn đặc biệt nhờ ông chủ Công nghệ Thịnh Thời Thịnh Kiến Tề nâng cấp Tiểu Tiểu Thời lên phiên bản 4.0.
“Ngôn Châu, qua bê hoa quả qua đó đi.”
Ở cửa phòng bếp bố vợ gọi anh ta.
“Vâng ạ bố.”
Mẫn Cương Nguyên gọi con rể chứ không gọi con trai đến bê đồ, là vì đôi khi ông không thể sai được Mẫn Đình, nhất là khi Phó Ngôn Châu ở đó.
Phó Ngôn Châu bê đĩa hoa quả qua, trước tiên chào hỏi Thời Ôn Lễ: “Anh, anh ăn chút đi ạ.”
“Cảm ơn.” Thời Ôn lễ lấy mấy quả dâu tây.
Nghe thấy chữ ‘anh’, Mẫn Đình bất ngờ ngẩng đầu nhìn em rể một lúc lâu, còn tưởng miệng cậu ta không thể phát ra chữ ‘anh’ đó chứ.
Sau đó, ánh mắt anh lại nhìn Thời Miểu. Cô lấy một quả dâu từ tay Thời Ôn Lễ, Thời Ôn Lễ đưa hai quả còn lại cho cô, cô lấy qua luôn.
Mẫn Đình thu hồi ánh mắt, chỉnh các lá bài trên tay.
Dù Thời Miểu mới chỉ đến đây lần thứ hai nhưng cô không coi mình là khách, ăn xong quả dâu trên tay thì đi thẳng đến đĩa hoa quả rồi lấy thêm.
Đi qua ghế của Mẫn Đình, cô dừng lại, liếc nhìn những lá bài của anh, bài của anh đẹp hơn bài của anh trai.
Mẫn Đình ngẩng đầu, hỏi cô: “Dâu có đủ ăn không, không đủ anh đi rửa thêm cho em một đĩa nữa.”
Thời Miểu: “Đủ ạ, trong đĩa vẫn còn.”
Cô không đến chỗ anh trai nữa, mà đứng sau lưng anh nhìn bọn họ đánh bài.
Đứng lâu mệt cô chống tay lên lưng ghế của anh nhìn. Lưng ghế không cao lắm, Thời Miểu dứt khoát vòng hai tay qua cổ và vai anh, sau đó tựa hẳn người lên lưng anh, nhìn xem trong tay anh còn giữ lá bài nào.
Cô đã xem bài của anh trai, cho dù Mẫn Đình đánh như thế nào, cô đều lặng lẽ quan sát, không phá vỡ tính công bằng của họ.
Cho đến khi ván tiếp theo bắt đầu, cô mới chỉ vào một lá bài trong tay anh, nói: “Anh đánh lá này đi.” Cô chỉ muốn nhìn mà thôi, không chắc liệu có hợp lý không, bản thân không biết chơi bài, coi đó là cơ hội để tích lũy kinh nghiệm.
Cô nói gì Mẫn Đình đánh cái đó.
Hôm nay cô vẫn búi tóc thấp, vài sợi tóc rơi xuống bên cạnh chạm vào cổ anh.
Thỉnh thoảng cô lên tiếng, hơi thở nhẹ nhàng mang theo mùi thơm nhàn nhạt từ sau tai trượt vào trong hơi thở của anh.
Lúc nói chuyện Mẫn Đình sẽ dựa người ra phía sau, gần như là dán lên má cô, lại hỏi cô: “Có buồn ngủ không?”
Không hỏi còn tốt anh vừa hỏi Thời Miểu cảm giác mí mắt sắp không mở ra được, hai mươi tư tiếng không ngủ, cố gắng chống đỡ.
Hôm nay hai nhà gặp nhau, thế nào cũng phải cố gắng cho qua bữa trưa này đã.
Thời Miểu lắc đầu: “Vẫn ổn, chiều về nhà rồi em ngủ.”
Thời Ôn Lễ biết em gái lại cả đêm không ngủ, cảm giác buồn ngủ đó bản thân đã từng trải qua, vô cùng khó khăn, “Miểu Miểu, em đi ngủ một giấc trước đi.”
Thời Miểu kiên quyết: “Không cần ạ.”
Mẫn Đình bỏ bài xuống, “Không sao, bố mẹ anh không phải người ngoài.”
Anh đứng dậy: “Đi lên phòng anh ngủ.” Anh nắm tay cô, nói với hai mẹ một tiếng sau đó đi thẳng lên lầu.
Có anh nắm tay, Thời Miểu không còn cảm giác xa lạ lúc đầu khi mới đến đây nữa.
Phong cách phòng làm việc của anh gần giống với phòng tân hôn, gọn gàng sạch sẽ, không có bất cứ đồ dư thừa nào. Ngược lại, trong phòng ngủ của phòng tân hôn xuất hiện không ít những món đồ trang trí nhỏ của cô, và trên tủ đầu giường cũng có thêm khung ảnh cưới của hai người.
Thời Miểu cởi áo khoác nằm lên giường, bảo anh đi xuống dưới nhà đánh bài.
Mẫn Đình kéo rèm, “Anh không xuống chơi cũng không ảnh hưởng đến bọn họ, mẹ anh biết đánh, mẹ em cũng biết. Thật sự không được thì dì nhà anh cũng có thể chơi.”
Thời Miểu cười, nói: “Vậy anh ở đây cùng em.”
Mẫn Đình tắt đèn, “Ngủ đi.” Anh ngồi sô pha ở bên cạnh.
Trong phòng tối nhưng vẫn có thể nhìn rõ anh.
Thời Miểu từ trên giường bò dậy, “Em sang sô pha ngủ.” Dựa vào anh có thể ngủ ngon hơn.
Trong nhà đủ ấm không cần phải đắp chăn, cô lấy khăn lông mang sang sô pha.
Vốn dĩ hai chân Mẫn Đình bắt chéo, cô dựa vào anh lại buông chân ra ôm người vào trong lòng.
Trước đây được nghỉ cô thường ngồi trên chân anh dựa vào lòng anh ngủ, đợi cô ngủ rồi anh mới đặt người xuống.
Thời Miểu nằm bò trong lòng anh, má dựa vào vai anh.
Mẫn Đình lấy khăn lông, từ phía sau quấn lại.
Lần nào cô ngủ xong anh cũng phải đi vào phòng tắm đi tắm.
Trong phòng yên tĩnh, có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô.
“Bố em điều đến khoa ngoại tim mạch bệnh viện bên cạnh bọn em rồi.”
Chuyện này coi như chuyện trong nhà, nên nói với anh một tiếng.
Mẫn Đình: “Anh biết.”
“Tin tức của anh nhanh nhạy vậy sao?”
“Tin tức của Thương Uẩn nhanh nhạy.”
“Ăn cơm anh gọi em.”
“Ừ.”
Nếu như anh đã biết Thời Miểu không nói nhiều nữa, nhắm mắt ngủ.
Hôm nay là lần đầu tiên trong hai mươi tư năm qua một nhà bốn người bọn họ ăn cơm cùng nhau, cô không có quá nhiều dao động, anh trai cũng vậy. Có thể là bởi vì biết lần gặp mặt lần này là quy trình bắt buộc phải làm trước đám cưới, bố mẹ không thể không đến.
Cô như cũ nửa đêm bận xong quay về phòng trực, lúc ở một mình sẽ nhớ đến bố mẹ có điều nhớ đến bọn họ của rất lâu rất lâu trước đó.
Nhưng chỉ là nhớ đến, không còn buồn giống như trước nữa.
Thời Miểu quên mất mình ngủ như nào, đợi lúc tỉnh lại cầm điện thoại lên xem đã 6 rưỡi tối, vậy mà không có ai gọi cô dậy ăn cơm.
……
Không gọi cô dậy ăn cơm là ý của Mẫn Cương Nguyên, cả đêm không ngủ không cần thiết vì một bữa cơm mà cưỡng ép gọi người dậy.
Ông không để ý, Mẫn Đình cũng không muốn gọi Thời Miểu dậy, những người khác cũng không nói gì nữa.
Mẫn Cương Nguyên không để lại món nào, định tối làm món mới.
Suy nghĩ của ông là buổi tối một nhà sau người bọn họ lại ăn một bữa cơm đoàn viên, điều ông không biết chính là hai ông bà thông gia cũng đợi bữa cơm tối nay muốn bù nắp nuối tiếc cho Thời Miểu.
Chỉ vì một câu nói của ông mà bỏ lỡ.
Thời Miểu mở weChat, có tin nhắn chưa đọc từ anh trai.
Thời Ôn Lễ: Mẫn Đình và gia đình cậu ấy đều rất tốt.
Thời Miểu: Bạn bè của anh ấy cũng rất tốt, tết dương lịch em sẽ giới thiệu trước hai người cho anh làm quen.
Đêm giao thừa cô trải qua trong phòng phẫu thuật.
Sáng sớm ngày đầu năm mới, Lương Viên tiếp nhận điện thoại và chìa khóa phòng trực, cô thành công kết thúc kỳ bác sĩ nội trú. Ngoại trừ chiếc bình hoa do Mẫn Đình mua tặng, mọi thứ khác cô đều để lại cho Lương Viên, bao gồm cả chiếc tủ lạnh mà cô mang đến.
Đồng nghiệp lần lượt chúc mừng anh ta, kế thừa khối tài sản kếch xù.
Trong một năm tới, nơi đây sẽ trở thành ngôi nhà thứ hai của anh ta.
Khương Dương cắn một miếng quẩy, nói: “Sếp Lương, việc trực đêm để anh làm thế nào thì làm.”
Lương Viên: “Không phải cậu lại đi tìm chủ nhiệm cáo trạng tôi đó chứ.”
Khương Dương cười định đá anh ta.
“Sếp Thời, đi thôi.” Hôm nay nói sẽ đến nhà Thời Miểu tụ tập, anh ta không quên.
Thời Miểu nhìn anh ta: “Giờ mới hơn tám giờ, bây giờ anh đã muốn đến sao?”
Khương Dương: “…..”
Trực cả một đêm, đầu bị úng nước rồi.
Thời Miểu thay quần áo của mình, đeo túi, ôm bó hoa trong khoa tặng cho cô, cầm theo bình hoa xuống lầu.
Hai mươi phút trước xe của Mẫn Đình đã đến dưới tòa nhà, thấy cô từ trong tòa nhà đi ra, anh đẩy cửa xe đi xuống.
Chiếc túi đó cô đã đeo hai tuần liên tiếp rồi.