Mấy ngày gần đây, nhiệt độ ngoài trời xuống âm năm, sáu độ, hồ ước nguyện đã đóng một lớp băng.
Bị ánh nắng mặt chiếu trời suốt cả buổi trưa, lúc này trên mặt nước vẫn còn khá nhiều tảng băng mỏng.
Thời Miểu nâng áo phao lên, ngồi xổm xuống bên hồ.
Cô sợ lạnh, tất cả áo phao Mẫn Đình mua cho cô đều là kiểu siêu dài, bọc cô từ đầu đến chân.
Trời lạnh, đàn cá koi chậm rãi bơi ở dưới hồ.
Mẫn Đình nói: “Hôm nay không thể nào cho cá ăn được, trời lạnh nên dừng cho ăn.”
“Cá koi sợ lạnh sao?” Lúc Thời Miểu hỏi ngón tay đã thò xuống dưới hồ nước thử.
Mẫn Đình không rõ: “Lát nữa em đi hỏi Lâu Duy Tích xem.”
Anh kéo người dậy, lau khô ngón tay ướt lạnh của cô, bọc trong tay của mình.
Thời Miểu bảo anh vào trong phòng đổi tiền xu, cô ở đây đợi anh.
Mẫn Đình: “Bên ngoài lạnh.”
Không để cô lại ngoài sân, dẫn cô cùng đi vào phòng trà.
Trong phòng trà ba người người nào người nấy đều có tâm sự riêng, ăn cơm xong đang ăn hoa quả sau bữa ăn để g iế t thời gian, không ai để ý có người đang đứng cạnh ao sen.
Lâu Duy Tích tiếc cho hai người bọn họ: “Cậu và Thiệu Tư Văn, hai người không phải không có khả năng sống tốt với nhau.”
Thương Uẩn nhìn người bên cạnh, không xen vào.
Diệp Tây Tồn không hứng thú với hoa quả, chỉ cầm lấy một quả sung tươi.
Lâu Duy Tích: “Tôi đang nói chuyện với cậu đấy.”
Diệp Tây Tồn: “Tôi biết.” Anh ấy chậm rãi ăn quả sung, “Anh muốn nghe câu trả lời gì?”
“…..” Lâu Duy Tích bất lực thở dài.
Diệp Tây Tồn nói: “Tôi và Thiệu Tư Văn không phải bởi vì một hai chuyện mà l y hôn, cũng không phải một hai câu có thể nói rõ được.”
“Hai người l y hôn định giấu người nhà?”
“Không giấu, cũng không phải bí mật, sau Tết công khai.” Diệp Tây Tồn nói: “Chúng tôi ở riêng lâu rồi.”
“… Cậu nói hai người.”
Chả trách mấy tháng gần đây thỉnh thoảng Thiệu Tư Văn lại lấy l y hôn ra nói đùa.
“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Sếp Lâu?” Thời Miểu ở ngoài cửa chào một tiếng.
“Sếp Thời mời vào.”
Dứt lời hai người ngoài cửa đi vào.
Trong nhà ấm áp, giống như từ giữa mùa đông giá rét bước thẳng sang đầu hạ.
Thời Miểu thấy áo phao trên người không mặc được nữa, đứng bên cửa cởi ra.
Mẫn Đình cởi áo khoác ngoài, thuận tay nhận lấy chiếc áo phao của cô cùng treo lên. Qua một tấm bình phong hai người không nhìn thấy được Thương Uấn và Diệp Tây Tồn đang ngồi trước bàn trà.
Thời Miểu đi về phía trước, vòng qua tấm bình phong.
“… Anh, trùng hợp vậy.”
Diệp Tây Tồn nói: “Rảnh rỗi không có việc gì.”
Sau đó hơi gật đầu với người đằng sau Thời Miểu.
Mẫn Đình gật đầu lại, đặt quà Thời Miểu mang đến lên bàn trà.
Bàn tám người, đủ chỗ ngồi.
Lâu Duy Tích chỉ tay tùy ý: “Hai người cứ tự nhiên ngồi.”
“Đang nói gì vậy?” Thời Miểu thuận miệng hỏi.
Lâu Duy Tích: “Đang khuyên anh cô. Cậu ta và chị dâu cô muốn l y hôn, cô không biết sao?”
Mẫn Đình khựng lại, anh nhận ra động tác ngồi xuống của Thời Miểu rõ ràng hơi dừng lại.
Thời Miểu nhìn người đối diện không dám tin, cô hiểu anh ấy, cũng coi như là hiểu Thiệu Tư Văn, hai người sẽ không coi hôn nhân như trò đùa, sẽ không vì gặp chút trắc trở mà lựa chọn chia tay.
Lâu Duy Tích chỉ đĩa hoa quả ở trên bàn: “Cô ăn chút hoa quả cho dịu họng, từ từ khuyên.”
Diệp Tây Tồn vô thức xoay đĩa hoa quả, xoay phần có sung và nho đen đến trước mặt cô.
Mẫn Đình im lặng nhìn mấy loại hoa quả ở trong đĩa hoa quả, anh không ăn, cầm một tách trà ở trên bàn đưa đến bên miệng.
Diệp Tây Tồn nói: “Không cần khuyên.”
Câu này là nói cho Thời Miểu nghe nhưng lại nhìn Lâu Duy Tích.
Lâu Duy Tích: “Tôi khuyên và người khác khuyên không giống nhau. Có vấn đề thì giải quyết vấn đề, không phải nói một đống đạo lý để khuyên cậu.” Anh ta từng l y hôn, biết mấy cái đạo lý đó không có tác dụng.
Anh ta nói thẳng: “Trước tiên hỏi cậu một câu, cậu và Tư Văn không có vấn đề về nguyên tắc đúng không?”
“Không có.”
“Nếu như đã không có vấn đề về nguyên tắc vậy thì là mâu thuẫn gia đình.”
Diệp Tây Tồn không muốn nói sâu, rót thêm trà nóng cho Lâu Duy Tích: “Tôi đến chỗ của anh là để yên tĩnh.”
Lâu Duy Tích cũng không muốn người khác chê phiền: “Không phải tôi thấy đáng tiếc thay cậu và Tư Văn sao.”
Diệp Tây Tồn rót cho mình nửa tách trà, nói: “Duyên vợ chồng có lẽ chỉ đến thế này thôi.” Sau đó hỏi, “Có hạt dưa không?”
Lâu Duy Tích chỉ tủ trà: “Tự lấy đi.”
Trong tủ còn thừa ít hạt dưa và hạt bí ngô, Diệp Tây Tồn lấy mấy cái đĩa, mỗi đĩa để một ít.
Thương Uẩn kéo một đĩa đến trước mặt mình, hôm nay từ đầu đến cuối anh ta không xen vào.
Ba người trong mối quan hệ tam giác tình cảm đều có mặt, tốt nhất anh ta nên giữ im lặng.
Với sự nhạy bén của Mẫn Đình, không cẩn thận sẽ bị phát hiện ra manh mối.
Mẫn Đình nhìn Thương Uẩn: “Sao hôm nay cậu ít nói thế.”
“…..” Thương Uấn bình thản, “Tôi có thể nói nhiều được sao? Đổi lại là cậu ngày mai bị ép đi xem mắt, tôi không tin cậu còn có thể hát ra được.”
Anh ta nhân cơ hội giải vây cho Diệp Tây Tồn, chuyển chủ đề lên mình: “Diệp Tây Tồn l y hôn là khôi phục tự do, chuyện nên chúc mừng, mấy người không phải nên đồng cảm với tôi sao?”
Diệp Tây Tồn cười, phối hợp nói: “Không phải đặc biệt lấy hạt dưa cho cậu đây sao.”
Lại hỏi, “Xem mắt với ai?”
Thương Uẩn nửa ngày không lên tiếng, cúi đầu bóc hạt dưa.
Lâu Duy Tích cẩn thận đoán: “Không phải xem mắt với Tang Dư chứ?”
Diệp Tây Tồn tiếp lời, cười nói: “Đừng dọa cậu ta, đây là chuyện kinh dị đấy.”
Thương Uẩn cười: “Lời này tuyệt đối đừng để em gái cậu nghe được.”
“Nghe được cũng không sao. Con bé biết tính cách mình như nào.” Biết rõ nhưng không thay đổi được. Giống như bố rõ ràng biết không thể nào dung túng cho Tang Dư và Diệp Thước mãi được nhưng cuối cùng vẫn không kiềm chế được bản thân.
Diệp Tây Tồn quay lại chủ đề chính, trả lời Lâu Duy Tích: “Không phải Tang Dư. Lần trước bố tôi giục một câu con bé nháo đến vào phòng cấp cứu, bố tôi không dám giục kết hôn nữa.”
Thời Miểu im lặng nhìn Thương Uẩn, nghĩ đến ngày mai mình cùng Hạ Ngôn đi xem mắt.
Cô định hỏi Hạ Ngôn, có biết xem mắt cùng ai không.
Mở wechat ra, phần danh bạ hiển thị có mười mấy thông báo kết bạn mới. Cô nhấn vào xem, toàn bộ đều là yêu cầu kết bạn từ Diệp Tang Dư, đối phương dùng phần ghi chú thành cuộc trò chuyện tạm thời.
【Tôi đến tìm anh tôi, không ngờ xe cô cũng ở đây, thật sự không muốn liên lạc với cô nhưng có một số lời không thể không nói.】
【Anh tôi biết cô thích anh ấy từ lâu rồi, trước đám cưới anh ấy tôi đã lỡ miệng】
【Có lẽ anh ấy cũng thích cô nếu không sẽ không kiên quyết l y hôn. Anh ấy nói nguyên nhân là bởi vì tôi dẫn đến anh ấy không muốn tạm bợ, có thể là vậy. Nhưng nguyên nhân cơ bản nhất là chính anh ấy.】
【Cô đã gả cho Mẫn Đình rồi, mong cô hoàn toàn tránh xa anh tôi ra, tôi cảm thấy cái này không quá đáng đúng không?】
【Trong mắt người ngoài chúng ta là người một nhà, hy vọng cô có thể tự trọng, đừng để người ngoài nhìn nhà tôi như trò cười!】
【Ai cũng có thể làm chị dâu tôi nhưng cô không được!】
【Tôi sẽ đồng thời gửi cho anh tôi, hai người cứ giấu mãi, không ngừng tạo ảo tưởng cho chính mình. Hôm nay tôi chọc thủng lớp giấy này thay hai người, bớt để hai người tự lừa mình dối người nữa.】
【Hôm nay hai người đối mặt nhau giải quyết, có lẽ không khó đâu nhỉ?】
【Nghe nói cô xóa Diệp Thước rồi. Sao, không nỡ xóa anh tôi à?】
【Cô xóa rồi tôi xem trọng cô!】
【Mẫn Đình từng cảnh cáo tôi, lần trước là lần cuối cùng liên lạc với cô, không có lần sau. Nhưng tôi nghĩ lại, không hy vọng có thêm người khác biết nữa, vẫn là tôi tự mình nói.】
Thời Miểu xem xong ngay lập tức trong đầu là một mảng trống rỗng, sau đó lại xem lại tin nhắn thứ hai và thứ ba.
Chuyện yêu thầm này cô từng hy vọng cả đời này Diệp Tây Tồn đừng biết.
Hóa ra anh đã biết từ lâu.
Bình tĩnh một lúc, cô nhấn vào tin nhắn thứ bảy.
Trong cơn tức giận Diệp Tang Dư sẽ không quan tâm điều gì, cô ta nói sẽ đồng thời gửi cho Diệp Tây Tồn chắc chắn sẽ gửi.
Thời Miểu nhìn thời gian trên điện thoại trôi qua từng phút một, suy nghĩ không biết khi nào lên ngẩng đầu bởi vì cuối cùng cũng phải đối diện.
Mấy người trên bàn vẫn đang nói chuyện về đối tượng xem mắt của Thương Uẩn.
Điện thoại Diệp Tây Tồn rung, em gái gửi mấy tin nhắn dài.
Diệp Tang Dư: Anh đừng có đổ trách nhiệm l y hôn lên người em, em thừa nhận có lẽ em cũng chiếm một phần nhưng nguyên nhân là do chính anh muốn ly, dựa vào đâu đổ toàn bộ lên người em!
Những chỗ em làm không tốt em sẽ sửa, không phải anh nói Thiệu Tư Văn chê mệt, em và ông bà nội từng nói rồi, em không ưa Thiệu Tư Văn sau này những buổi tụ tập lớn nhỏ của nhà ta, có Thiệu Tư Văn sẽ không có em! Nguyên nhân là do quan hệ của chị ấy và Thời Miểu khá tốt, em nhìn không thuận mắt.
Em sẽ tiếp tục nháo với ông bà nội, nháo đến khi tất cả mọi người đều biết em không thích Thiệu Tư Văn, sau này cho dù chị ấy không tham gia bất cứ buổi tụ tập nào trong nhà ông bà nội sẽ không trách chị ấy, sẽ cảm thấy có lỗi với chị ấy.
Em sẽ nhận hết lỗi về mình, hôn nhân có muốn cứu vãn hay không là chuyện của anh, làm ơn đừng trách em nữa!
Diệp Tang Dư: Vốn dĩ em muốn nói thẳng mấy lời này với anh, không ngờ xe của Thời Miểu lại ở ngoài cửa, em không muốn nhìn thấy cô ta! Anh không cần thử bảo em thay đổi cách nhìn về cô ta, vô dụng, hơn hai mươi năm, không thể thay đổi được.
Diệp Tang Dư: Còn có, em đã nói với Thời Miểu anh biết chuyện cô ta yêu thầm anh rồi. Cũng nói với cô ta vì sao anh l y hôn. Em cảm nhận được anh cũng thích cô ta, trước đây em tự lừa mình dối người là để bản thân cảm thấy thoải mái, bởi vì em quá ghét cô ta, từ nhỏ đã ghét! Nếu như không phải cô ta là con gái của mẹ kế chúng ta, có lẽ em sẽ làm mối cho hai người.
Diệp Tang Dư: Không phải anh nói hy vọng cô ta sống tốt hơn bất kỳ ai sao?
Được, hôm nay anh giải quyết đi.
Nếu không ai tin anh!
Dù sao em không tin anh thật sự buông bỏ cô ta.
Vì cô ta anh có thể thỏa thuận kết hôn còn nói có thể quên cô ta, lừa quỷ à!
Diệp Tang Dư: Em về đây, không đi đâu hết, anh về muốn mắng như nào tùy anh!
Diệp Tây Tồn xem xong, tốn hơn nửa phút mới tiêu hóa được những tin nhắn anh không kịp chuẩn bị.
Do dự một lúc lâu, anh ngẩng đầu.
Gần như cùng lúc, Thời Miểu cũng ngẩng đầu lên.
Sau đó, ánh mắt hai người chạm nhau rồi vội vàng tránh đi.
Cô lấy một quả nho đen từ đĩa hoa quả, giả vờ không có chuyện gì bỏ vào miệng.
Diệp Tây Tồn cúi đầu nhìn điện thoại của mình, tìm thấy ảnh đại diện của Thời Miểu.
Anh nhìn một lúc lâu, xóa cô khỏi danh bạ.
Cùng lúc cuộc trò chuyện suốt nhiều năm cũng biến mất khỏi màn hình.
Diệp Tây Tồn gọi điện cho em gái, vừa rồi mọi người đều đang nói chuyện chỉ có anh im lặng nhìn vào điện thoại.
Diệp Tang Dư nghe máy, không lên tiếng.
Diệp Tây Tồn: “Em đừng làm ông bà nội giận.”
Diệp Tang Dư: “Không liên quan đến chuyện của anh!”
Diệp Tây Tồn: “Em ở nhà đợi, tối về anh nói chuyện đàng hoàng với em.”
Nói xong anh ấy trực tiếp cúp máy.
Cuộc gọi này chỉ là để che giấu việc anh liên tục nhìn vào điện thoại.
Lâu Duy Tích bóc hạt bí ngô: “Tang Dư lại làm sao nữa?”
Diệp Tây Tồn bỏ điện thoại xuống: “Tức giận Thiệu Tư Văn, ầm ĩ ở nhà.”
Điện thoại của Thời Miểu vẫn ở trong tay, vừa rồi xóa Diệp Tây Tồn.
Cô hỏi Thương Uẩn đối điện: “Tối mai anh xem mắt với Hạ Ngôn đúng không?”
Thương Uẩn: “…..”
Không phủ nhận.
Anh ta hỏi Mẫn Đình: “Tối mai đi xem mắt cùng tôi?”
Mẫn Đình không nể tình từ chối: “Không rảnh.”
Thời Miểu quay mặt, nói với anh một tiếng: “Tối mai em đi xem mắt cùng Hạ Ngôn.”
Mẫn Đình hiểu ra, cô không muốn làm bóng đèn, vậy là nói: “Tối mai anh cũng qua đó.”
“Vậy xã giao của anh phải làm sao?”
“Phó Ngôn Châu ở đó, bảo cậu ta uống thêm hai ly.”
“…..”
Mẫn Đình nói: “Mấy hôm nay Hy Hy đều ở bên chỗ bố mẹ, mẹ anh ở cùng, không sao.”
Uống xong tách trà, anh bỏ cốc xuống, hỏi cô: “Muốn đổi mấy đồng xu?”
Thời Miểu làm động tác OK với anh, muốn đổi ba đồng.
Mẫn Đình nhớ rõ điều ước cuối cùng cô ước là ném ba đồng xu vào hồ ước nguyện, không biết cô ước gì cho bản thân mà nhanh như vậy đã trở thành hiện thực.
Thương Uẩn rảnh đâm chán, hỏi: “Muốn ước nguyện sao?”
Thời Miểu cười nói: “Trả điều ước.”
“Trả điều ước bắt buộc phải ba đồng sao?”
“Cái này tùy thôi. Lúc ước ném ba đồng.”
Thương Uẩn nghĩ mình đã ném một nắm vào trong ao sen ước cho Mẫn Đình, lúc trả điều ước phải trả một nắm sao?
Mẫn Đình đổi ba trăm, lấy ba đồng xu.
“Anh đi cùng em nhé?”
“Không cần.”
Thời Miểu cầm ba đồng xu, bước nhanh ra khỏi phòng trà.
Lười mặc áo khoác, khép áo cardigan lại, chạy bước nhỏ đến ao sen.
Mẫn Đình ngồi lại xuống bàn trà, mấy người đang nói hồ ước nguyện có linh hay không linh, anh không tham gia. Cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Phó Ngôn Châu: Tìm chỗ không có người gọi điện thoại cho tôi.
Thời Miểu từ trong sân quay lại, vừa hay Phó Ngôn Châu gọi điện đến.
“Anh ra ngoài nghe điện thoại.” Anh nói với Thời Miểu một tiếng, cầm điện thoại rời đi.
“Nói đi, có chuyện gì?” Đầu bên kia điện thoại Phó Ngôn Châu đóng cửa phòng làm việc của mình.
Mẫn Đình: “Cậu biết Diệp Tây Tồn muốn l y hôn từ lâu rồi?”
“…..”
Phó Ngôn Châu đi đến bên cửa sổ, mở nửa cửa sổ ra, gió lạnh làm tỉnh táo hơn.
Anh vợ nếu như không tự tin tuyệt đối sẽ không hỏi như vậy, chỉ đành ngầm thừa nhận.
Mẫn Đình nói: “Ngoại trừ cậu ra Thương Uẩn cũng biết.”
“… Sao cậu ta biết?”
“Cậu tò mò như vậy tự đi hỏi đi.”
“…..”
Miễn cưỡng hiểu được tâm trạng của anh lúc này, Phó Ngôn Châu không tính toán với anh.
“Là Thương Uẩn nói với anh Diệp Tây Tồn muốn l y hôn?”
“Không phải Thương Uẩn. Cậu ta vẫn còn đang nghĩ cách để giấu tôi.”
Lời của Thương Uẩn hôm nay lúc nhiều lúc ít, một buổi xem mắt không đến nỗi làm cậu ta hành động khác thường.
Mẫn Đình nói: “Là Diệp Tây Tồn tự nói, tôi và bọn họ đều ở chỗ Lâu Duy Tích.” Dừng lại, “Tôi biết Thời Miểu trước khi kết hôn từng thích ai, cô ấy nói với tôi, các người không cần phải vất vả giấu tôi nữa.”
Phó Ngôn Châu thở phào: “Anh biết là tốt nhất. Nếu như trước đây bọn họ thích nhau nhưng lại không dám đâm thủng lớp giấy để ở bên nhau anh cũng không cần quá lo lắng sau khi Diệp Tây Tồn l y hôn sẽ thế nào.”
Mẫn Đình nhìn đàn cá koi ở dưới lớp băng mỏng, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Hóa ra bọn họ từng thích nhau.
Anh không phải chưa từng nghĩ Diệp Tây Tồn có lẽ cũng có tình cảm với Thời Miểu nhưng không chắc chắn như vậy.
Diệp Tây Tồn và Thời Miểu có những suy nghĩ kỳ lạ rất giống nhau. Vào những ngày chúc mừng, Thời Miểu sẽ chọn bó hoa tím để chúc mừng anh tân gia. Diệp Tây Tồn cũng chọn hoa lan tử la để chúc mừng cô hoàn thành kỳ bác sĩ nội trú.
Phó Ngôn Châu nhắc nhở anh: “Nếu như ban đầu Thời Miểu không có người thích, sợ là không phù hợp với yêu cầu duy nhất của anh đối với người bạn đời.”
“Cậu bận đi.” Trước khi cúp máy lại nhớ ra, “Tiệc ngày mai tôi không qua, đi ăn cơm cùng Thời Miểu.”
Kết thúc cuộc gọi, anh không vội quay lại phòng, cẩn thận nghĩ lại những cảm xúc khó nói thành lời.
Trong phòng trà Thời Miểu ăn hết nửa đĩa dưa hấu Mẫn Đình vẫn chưa quay lại, cô đứng dậy rót cho mình một cốc nước ấm. Đi qua trước cửa sổ còn cố ý nhìn ra ngoài sân, người đàn ông mặc vest đen đứng ở bên ao sen, không mặc áo khoác.
Trời lạnh như vậy, không mặc áo khoác đứng ở ngoài lâu như vậy căn bản không chịu được.
Cô đặt cốc xuống, mang áo khoác cashmere cho anh.
“Vẫn chưa gọi xong sao anh?”
Mẫn Đình quay người, khóa màn hình điện thoại đi qua: “Vừa gọi xong.”
Thời Miểu đưa áo khoác cho anh: “Anh mau mặc vào đi, cẩn thận đừng để lạnh.”
“Không sao.” Mẫn Đình mặc áo khoác, theo thói quen nắm tay cô, vô thức nhận ra có lẽ tay mình rất lạnh, vậy là cách một lớp áo cardigan màu xám của cô nắm lấy cổ tay cô, dẫn cô quay lại phòng trà.
Thời Miểu đặt tay còn lại của mình bao lấy mu bàn tay lạnh giá của anh, không đợi anh nói cô đã nói trước: “Em không lạnh.”