• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ồ!"

Lâm Oản Oản chậm rãi di chuyển về phía trước, một lúc lâu sau mới xê dịch tới mép giường. Sau đó cô không được tự nhiên mà đá đá giày xuống leo lên giường, xốc chăn lên, ngồi xuống giường.

Giường rất lớn, cũng rất rộng

Lâm Oản Oản tận lực ngồi ở sát mép giường, cách Tiêu Lăng Dạ một đoạn.

Làm sao bây giờ!

Bây giờ cô có chút hối hận vì đã đáp ứng yêu cầu hoang đường của Tiêu Diễn.

Lâm Oản Oản khóc không ra nước mắt.

Cô tựa vào đầu giường, ngồi vô cùng câu nệ, nhìn loạn xung quanh cũng không dám nhìn Tiêu Lăng Dạ.

Phòng của Tiêu Lăng Dạ thật sự rất lớn, phòng của anh ngă ra phòng tắm và phòng giữ quần áo, vì như thế, không gian trong phòng ngủ vô cùng lớn.

Phòng cách trang hoàng khác hẳn với phong cách Địa Trung Hải của biệt thự số 2, phòng ngủ của anh vô cùng u ám, vỏ chăn gối và khăn trải giường là màu xám bạc, màn cửa có màu đen thuần chủng, tất cả màu sắc có thể nhìn thấy trong phòng, trừ bỏ màu đen, màu xám thì chỉ còn lại màu trắng, cả không gian miễn bàn có bao nhiêu áp lực.

Theo đó không khí cũng đông lạnh lại.

Lâm Oản Oản xấu hổ không thôi, cô quay đầu nhìn về phía Tiêu Lăng Dạ: "Cái đó.. Anh không ngủ sao?"

"Không buồn ngủ."

Đúng vậy ha!

Anh có chứng mất ngủ, sao có thể dễ dàng ngủ như vậy. Cô cố gắng hồi tưởng, lần trước Tiêu Lăng Dạ ở chỗ cô ngủ như thế nào nhỉ? Hình như là nói chuyện một hồi thì nghiêng đầu ngủ.

"Nếu không, chúng ta tâm sự một chút?"

"Ừm!"

Lại tẻ ngắt.

Lâm Oản Oản nghiêng đầu nhìn anh, tìm chủ đề nói: "Cái kia, sao anh lại bị mất ngủ vậy?"

Sau khi cô hỏi xong, đôi mắt của anh liền trở nên sâu thẳm.

"Anh không muốn trả lời thì không cần trả lời, tôi chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi."

Khó có được, Tiêu Lăng Dạ lại trả lời vấn đề của cô: "Mười lăm năm trước đã xảy ra một việc, là đả kích rất lớn đối với tôi, từ lúc đó trở về sau liền bị mất ngủ."

"Ồ!"

Lại tẻ ngắt.

Lâm Oản Oản không có hỏi lại nữa.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2. Mộng Có Đành Buông
3. Không Hẹn Mà Đến
4. Cô Dâu Xung Hỉ Của Cố Gia
=====================================

Nhà giàu có thôi!

Khẳng định có một ít bí mật không thể nói, cô vẫn là không cần biết thì hơn.

"Nghe Tâm Can nói gần đây anh không đi xem mắt nữa à?"

Tiêu Lăng Dạ ngay lập tức quay đầu, ánh mắt nặng nề nhìn cô chằm chằm, Lâm Oản Oản bị anh nhìn có chút sợ hãi, không đợi cô nói chuyện, anh cười mở miệng.

"Ừm, sau này cũng sẽ không xem nữa."

"..."

Lâm Oản Oản sững sờ hỏi: "Vì, vì cái gì?"

"Có niềm vui mới rồi."

Nói xong, Tiêu Lăng Dạ nhìn về phía cô đầy thâm ý.

Lâm Oản Oản: "..."

Niềm vui mới mà anh nói không phải là đang chỉ cô chứ..

Cô nhớ đến lần trước cô cũng đã nói rõ ràng với Tiêu Lăng Dạ, chẳng lẽ anh còn chưa buông tha cho cô sao?

Trái tim trong lòng ngực Lâm Oản Oản bùm bùm đập loạn, cô dịch dịch mông, lại cách Tiêu Lăng Dạ xa một ít, phát huy kỹ thuật diễn, cô một bộ ngây thơ không hiểu, giống như không hiểu ánh mắt của anh: "Thật ra tôi cảm thấy xem mắt khá tốt, xem mắt là phương thức nam nữ quen biết nhau thông qua con đường bình thường nhất, phương thức này cần phải khởi xướng nhiều, tuổi của anh cũng không còn nhỏ, người nhà của anh hẳn là cũng rất sốt ruột."

"Cô ghét bỏ tôi tuổi lớn sao?" Mặt Tiêu Lăng Dạ nhất thời liền đen.

"Không không không.. boss anh vừa mới 30 tuổi, đàn ông ba mươi mốt chi hoa, đúng là thời điểm tràn đầy mị lực nhất, khuôn mặt của người này may là chưa đi đến giới giải trí, nếu vào giới giải trí, danh hiệu ông chồng quốc dân nào đến lượt Cơ Dạ Hỏa chứ."

Lâm Oản Oản tận lực thổi phồng.

Ngàn vỗ vạn vỗ, vỗ mông ngựa khẳng định chắc chắn đúng.

"Ông chồng quốc dân?"

"Đúng vậy đúng vậy! Chính là loại đàn ông mà tất cả phụ nữ đều muốn gả."

Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ trở nên thâm thúy: "Vậy còn cô?"

"Tôi?"

"Cô muốn gả cho tôi sao?"

Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ nóng rực nhìn vào cô.

Từ lúc Lâm Oản Oản vào phòng, ánh mắt của anh đã vô cùng khắc chế.

Anh sợ sẽ dọa cô sợ.

Lúc này, ánh mắt của anh rốt cuộc cũng quang minh chính đại mà nhìn cô, cô mặc một bộ quần dài áo dài màu xám có họa tiết nhân vật hoạt hình, ngay trước mặt áo là con con thỏ đáng yêu, hai cái lỗ tai cao cao dựng thẳng ở trước ngực, vô cùng đáng yêu.

Áo ngủ rộng thùng thình, cô chỉ cần thoáng động, dáng người lả lướt như ẩn như hiện. Bởi vì vừa mới tắm xong, gương mặt cô phiếm hồng, một đầu tóc đen như mực rũ trên vai, rõ ràng bộ quần áo vô cùng bình thường, nhưng lại bị cô mặc thành bộ dáng khêu gợi.

Hầu kết Tiêu Lăng Dạ hung hăng lăn lộn.

"Boss.."

"Cô còn chưa có trả lời câu hỏi của tôi."

Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ sáng quát nhìn cô, thanh âm vô cùng trầm thấp. Mang theo vài phần mê hoặc lại hỏi một lần: "Cô, muốn gả cho tôi sao?"

Phanh phanh phanh!

Trái tim Lâm Oản Oản cơ hồ muốn nhảy đến cổ họng.

Má ơi!

Loại vấn đề này cô phải trả lời như thế nào chứ!

Nếu nói muốn..

Thì chẳng phải giống như cô có ý đồ với Tiêu Lăng Dạ sao.

Mà nếu cô không trả lời không muốn.. Vậy không phải phủ nhận mị lực của ông chủ nhà mình sao, vừa rồi vỗ mông ngựa hẳn là vỗ không tới lại vỗ vào đùi ngựa đi.

Lâm Oản Oản lâm vào tiến thoái lưỡng nan, cố tình Tiêu Lăng Dạ lại không chịu buông tha cô, ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm, chờ đợi câu trả lời của cô.

Một giây!

Hai giây!

Năm giây qua đi..

Nụ cười trên mặt Lâm Oản Oản trở nên cứng ngắc, đột nhiên cô nhanh trí chuyển chủ đề, cô nâng tay lên chỉnh lại lưng quần.

"Ôi.. Thật là thoải mái."

Khoa trương ngáp một cái, Lâm Oản Oản lập tức chui vào trong chăn, thuận tiện che kín đầu: "Hôm nay bận cả một ngày ở đoàn phim, thật là mệt mỏi, tôi nghỉ ngơi trước một lát đây."

Trốn ở trong chăn, Lâm Oản Oản cuộn mình thành một đoàn, ngừng thở nghe động tĩnh ở bên ngoài.

Tiêu Lăng Dạ nửa đêm cũng không nhúc nhích, Lâm Oản Oản bụm trái tim đang đập bùm bùm của cô, sợ anh nhấc chăn lên tiếp tục hỏi cô, nhưng may mắn thay, anh cũng không có làm như thế. Một lúc lâu sau, anh mới di chuyển thân mình, tắt đi đèn đầu giường, Sau đó, anh cũng nằm thẳng xuống.

Trong phòng nhất thời lâm vào một khoảng yên tĩnh, cũng tối đen.

Thậm chí Lâm Oản Oản còn có thể nghe được tiếng tim đập như sấm của cô.

Trong trí nhớ!

Đây là lần đầu tiên cô nằm chung giường với một người đàn ông.

Nói không khẩn trương là giả.

Thân thể Lâm Oản Oản căng chặt, lo lắng Tiêu Lăng Dạ có hành vi quá mức, nhưng mà may mắn là, tư thế ngủ của anh khá tốt, vẫn nằm thẳng, không có động tác gì.

Thần kinh căng chặt cũng dần dần được thả lỏng, sau khi tan mất lớp phòng bị, mỏi mệt trong người cũng hiện lên rõ ràng, hơn nữa giường của Tiêu Lăng Dạ vô cùng mềm mại, vô cùng thoải mái, Lâm Oản Oản nhắm mắt lại, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Lăng Dạ không có ngủ được.

Anh từ từ nhắm hai mắt, chờ nghe được tiếng hít thở đều đều của cô, anh mới mở mắt ra, anh nâng tay, động tác mềm nhẹ xốc chăn lên, lộ ra đầu của cô.

Cô cuộn mình nằm nghiêng sang một bên, má gối lên hai tay, tư thế ngủ đầy phòng bị!

Cô ngủ cũng đề phòng anh!

Tiêu Lăng Dạ nhớ lại hành động thân mật tối nay của cô và Cơ Dạ Hỏa, ánh mắt đột nhiên hiện lên vẻ tức giận.

Lúc cô ở cùng với Cơ Dạ Hỏa, cả người cô đều một bộ thả lỏng không phòng bị, ở chỗ anh liền phòng bị anh như hồng thủy mãnh thú!

Anh nâng tay, nhẹ nhàng vuốt ve hàng mi cô, mắt cô, hai má cô, cuối cùng lướt xuống đôi môi của cô.

Môi của cô thật mềm, hơi hơi giương, như là đang không tiếng động mà mời gọi.

Hầu kết anh lăn lộn, rốt cuộc cũng không nhịn nổi nội tâm xúc động của chính mình.

Anh cuối đầu.

Che lấp đôi môi của cô

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK