• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trằn trọc xâm nhập. Cực nóng triền miên.

Ngọt giống như trong tưởng tượng của anh.

Ba mươi năm qua, cho tới tận bây giờ anh cũng không nghĩ tới sẽ có ngày xuất hiện một người phụ nữ, khiến anh liếc mắt nhìn một cái, liền khắc vào trong lòng.

Cô nói cô không tin chuyện nhất kiến chung tình, cô cảm thấy nhất kiến chung tình chỉ là thấy sắc nảy lòng tham, thật ra, trước khi gặp được cô, anh cũng cho rằng là như thế.

Anh biết tư tưởng của chính mình là một trạng thái không bình thường về tâm lý, bố mẹ cũng thử cho anh đi khám bác sĩ tâm lý, nhưng kết quả cũng không được như ý.

Cũng bởi vì vậy, liền truyền ra tin đồn anh không thích phụ nữ.

Anh không bài xích loại tin đồn này, ít nhất, có tin đồn như vậy, nhưng người phụ nữ âm mưu muốn trèo lên người anh ít đi rất nhiều.

Sau đó, lại có Tâm Can.

Có con, anh càng thêm cảm thấy bản thân mình cũng không cần có tình yêu.

Chưa từng nghĩ tới, thế nhưng có một ngày sẽ xuất hiện một cô gái, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, anh liền nhận định, cô gái này chính là người sẽ bầu bạn cả đời bên cạnh anh.

Từ nay về sau, cuộc sống của anh không hề chỉ có hai màu đen trắng, thế giới của anh giống như ngay lập tức sống lại. Không hề chỉ có công việc, hội nghị làm hoài không hết. Đồng thời, còn có các loại mặt trái cảm xúc đến với anh.

Ghen tị!

Táo bạo!

Dục vọng!

Nhớ tới ở của thành Điện ảnh và Truyền hình ngày hôm nay, cô kề vai sát cánh cùng Cơ Dạ Hỏa, một bộ rất thân thiết, ánh mắt của Tiêu Lăng Dạ liền trầm xuống, răng môi liền dùng một chút lực!

Giây sau đó, một mùi máu tươi tràn ngập trong khoang mũi.

"Ưm.."

Lâm Oản Oản cau mày, ưm một tiếng, cả người Tiêu Lăng Dạ cứng đờ, dừng lại tất cả động tác, lại thấy Lâm Oản Oản giống như đuổi muỗi mà múa may cánh tay hai cái, sau đó chép chép miệng, trở mình lại tiếp tục ngủ.

"..."

Người phụ nữ không tim không phổi này!

* * *

Sáng sớm hôm sau.

Lâm Oản Oản bị đau tỉnh.

Hai cánh tay vừa tê vừa đau, giống như bị phế mất. Mở mắt ra, Lâm Oản Oản hoảng sợ, cô giống như một con bạch tuộc tám chân, gắt gao quấn lấy Tiêu Lăng Dạ, nửa người ghé vào trên người anh, một tay ôm lấy cổ anh, một chân gác ở trên người anh, tư thế muốn bao nhiêu thân mật có bấy nhiêu thân mật.

Ngược lại là Tiêu Lăng Dạ, anh vẫn còn duy trì tư thế ngủ đem qua, hai mắt nhắm lại, im lặng nằm thẳng!

Ông trời ơi!

Rốt cuộc cô đã làm chuyện cực kì bi thảm gì đây chứ!

Lâm Oản Oản dùng tốc độ nhanh nhất thu hồi tay và chân của cô, sau đó lại bằng tốc độ nhanh nhất lui đến mép giường.

Cô rối rắm ngồi ở một góc, nhìn Tiêu Lăng Dạ đang ngủ say, hối hận gãi gãi đầu.

A a a!

Nội tâm Lâm Oản Oản muốn hỏng mất!

Cô luôn biết tư thế ngủ của mình không thành thật, nhưng cũng không nghĩ tới, thế nhưng lại không thành thật như vậy! Coi Tiêu Lăng Dạ giống như gối ôm, cả người đều cưỡi lên trên anh, cũng làm khó Tiêu Lăng Dạ thế mà vẫn ngủ được.

Ngủ, đang ngủ?

Anh thế mà thật sự đang ngủ!

Lâm Oản Oản nhanh chóng xuống giường xỏ dép lê, mở cửa phòng ra chuẩn bị gọi người. Ngoài cửa phòng, Tiêu Diễn và Tống Liên Thành ngồi chờ ở bàn ghế bên ngoài, cũng không biết đã chờ bao lâu rồi. Nghe được tiếng mở cửa, hai người như bị điện giật mà đứng dậy.

Nhìn thấy Lâm Oản Oản, ánh mắt Tiêu Diễn vô cùng quỷ dị.

Ngao!

Môi Tiểu Oản Oản bị rách.. rách!

Tiêu Diễn chỉ vào môi của cô: "Tiểu Oản Oản, môi của cô làm sao vậy?"

Ách..

Môi?

Lâm Oản Oản sờ sờ môi, môi bị rách da, có chút đau, cô cũng không nghĩ nhiều lắm: "Chắc là lúc tôi ngủ tự cắn chính mình đi.."

Ánh mắt Tiêu Diễn lóe lóe: "Anh tôi đâu?"

"Anh ấy đang ngủ!"

Tiêu Diễn vô cùng kinh hỷ: "Thật sao"

Lâm Oản Oản khẳng ddingj gật gật đầu.

Tiêu Diễn mặc niệm một câu "A di đà phật" sau đó lại hỏi Lâm Oản Oản: "Anh ấy ngủ lúc nào, ngủ mấy tiếng rồi?

" Không biết.. Khụ, tôi ngủ trước anh ấy. "

Bọn họ chân tay nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, trong phòng, trên giường lớn, Tiêu Lăng Dạ đắp nửa chăn, mặt mặt gắt gao nhăn lại, một bộ muốn tỉnh.

" Tiêu Oản Oản, cô mau qua đó nhìn xem. "

" Ồ! "

Lâm Oản Oản có chút chột dạ, cô thế nhưng đè lên người Tiêu Lăng Dạ một đêm, cô nhẹ nhàng đi đến gần giường, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Lăng Dạ, cơ hồ là trong nháy mắt, Tiêu Lăng Dạ nâng tay cầm lấy tay cô, hàng lông mày vốn ninh chặt cũng trầm tĩnh trở lại. Anh nghiêng người. Tiếp tục ngủ say.

Lâm Oản Oản:"... "

Tiêu Diễn và Tống Liên Thành liếc nhau.

Nếu lúc đầu bọn họ vẫn hoài nghi, như vậy hiện tại bọn họ đã vô cùng xác định, Lâm Oản Oản chính là nguyên nhân có thể khiến cho anh ngủ say.

Tiêu Diễn thiếu chút nữa hỉ cực mà khóc.

Tìm nhiều năm như vậy, rốt cuộc có thể tìm được phương pháp trị chứng mất ngủ của anh trai.

" Tiêu Diễn.. "

" Tiểu Oản Oản, Please please, để cho anh ấy ngủ nhiều một lát. "

Nhưng mà cô còn phải đi đoàn phim mà.

Sắc mặt Lâm Oản Oản trở nên rối rắm, cô hạ giọng:" Không phải bây giờ anh ấy đang ngủ sao, hay hàm tôi lén trốn đi? "

" Không được, cô đi rồi anh tôi khẳng định sẽ tỉnh lại. "

Tiêu Diễn kéo ghế ngồi cạnh giường, đau khổ cầu xin:" Tiểu Oản Oản, cô chính là thuốc của anh trai tôi, mạng của anh tôi bây giờ đang nằm trong tay cpp, cô ngàn vạn lần không thể thấy chết mà không cứu được.. "

"... "

Khoa trương quá rồi đó!

Có bản lĩnh thì khoa trương nữa đi!

Tống Liên Thành cũng đi tới:" Cô Lâm, hiện tại chúng tôi đã xác định, có cô ở, lão Đại mới có thể yên tâm đi vào giấc ngủ. "

Lâm Oản Oản:" Tôi còn phải đi làm việc.. "

" Tôi xin phép Lí Mưu giúp cô! "

Lâm Oản Oản kinh hãi:" Không được! "

Nếu để Tiêu Diễn xin phép giúp cô, vậy Lí Mưu nhất định sẽ hiểu lầm.

Lâm Oản Oản quả thật muốn chết.

Tối qua, sở dĩ cô đồng ý yêu cầu của Tiêu Diễn, là bởi vì cô cảm thấy cách nói của Tiêu Diễn thuần túy chính là những lời vô nghĩa, cho nên cô mới hy sinh một buổi tối để cho Tiêu Diễn nhận biết rõ sự thật, như vậy dù cho có thất bại, cô tốt xấu gì cũng đã dùng hết tâm hết lực, sau này Tiêu Diễn cũng sẽ không làm phiền cô nữa.

Nhưng trăm triệu không ngờ tới, cô tồn tại thế mà lại thật sự có thể ảnh hưởng tới giấc ngủ của Tiêu Lăng Dạ!

Đây đều là chuyện gì vậy a!

Lâm Oản Oản đau đầu, cô cảm thấy chính mình tiến vào một cái hố, còn là một cái hố vô cùng lớn.

Cô ấn ấn huyệt thái dương, trước tiên liền nói ước định đêm qua với Tiêu Diễn:" Tiêu Diễn, đêm qua chúng ta cũng đã thương lượng rồi, tôi chỉ bồi anh ấy ngủ một buổi tối. "

" Tiểu Oản Oản.. "

" Anh nói cái gì cũng vô dụng! Hai người chúng tôi nam chưa cưới nữ chưa gả, như vậy.. Còn ra thể thống gì! "

Đôi mắt Tiêu Diễn sáng lên:" Cô lo lắng cái này sao? Thế còn không đơn giản sao, cô kết hôn với anh tôi không phải được rồi sao! "

" Không có khả năng! "

" Tiểu Oản Oản.. "

" Không được không được! Tuyệt đối không được! "

" Tiểu Oản Oản.. "

Lâm Oản Oản không chút lung lay.

Nhưng vào lúc này, lựa đạo trên tay cô hơi buông lỏng. Ngay sau đó, căn phòng yên tĩnh vang lên giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tiêu Lăng Dạ.

" Thật xin lỗi cô Lâm, khiến cô khó xử rồi. "

" Boss.. "

Tiêu Lăng Dạ buông tay cô ra, từ trên giường ngồi dậy, ngủ một đêm, trạng thái tinh thần của anh cũng tốt hơn một ít, tơ máu trong mắt cũng ít đi một chút, anh xa huyệt thái dương, trầm giọng nói:" Cô đi đi! "

" Anh.. "

" Câm mồm! "

Ánh mắt Tiêu Diễn u oán nhìn Lâm Oản Oản một cái, không cam lòng ngậm miệng.

Trong lòng có chút áy náy, nhưng cô tổng không thể vì áy náy mà vẫn luôn bồi ngủ được! Lâm Oản Oản nhanh chóng xuống giường, cúi đầu nói câu" Thật xin lỗi"sau đó liền vội vàng rời đi.

Cô vừa đi, độ ấm trong phòng liền ngay lập tức hạ xuống đến mức muốn đóng băng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang