• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



- Đây là lý do khiến em khóc sao?



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Giọng nam trầm ấm bất ngờ cất lên, khiến hai cô gái ở trong phòng đều ngây ngẩn.



Ngụy Chính Thần thảnh thơi bước vào như chốn không người, cũng không dành cho Lam Tích Nguyệt một ánh mắt nào. Hắn chỉ bận tâm chú ý đến thần sắc hoảng hốt trên mặt Tiêu Điểm Điềm.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








- Sao...sao anh lại tới đây?



Thân thể cao lớn vây cô lại trong địa bàn của hắn. Hơi thở ấm nóng của người đàn ông khiến Tiêu Điềm Điềm bất giác đỏ ửng hai má. Trong lòng cô loạn thành một đoàn, vừa lo sợ phản ứng của hắn khi nghe thấy lời vừa rồi của cô, lại vừa cảm thấy nhẹ nhõm vì bí mật trong lòng đã đến được với hắn bằng một cách thức dễ dàng chấp nhận nhất. Cô không có đủ dũng khí để hỏi hắn một cách quang minh chính đại, nhưng bây giờ có lẽ cô sẽ có câu trả lời sớm thôi.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








- Nếu như anh không tới, làm sao biết được bí mật trong lòng em chứ?



Hắn nheo đôi mắt lại một cách nguy hiểm. Trong mắt màu xanh thẫm khi nhìn ở khoảng cách gần mang đến cảm giác lạnh lẽo như loài sói. Tiêu Điểm Điềm gần như nín thở, cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt giống như hiểu rõ hết thảy kia, bàn tay nhỏ nhắn chống trên ngực hắn không kìm được muốn đẩy hắn ra.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.









Ngụy Chính Thần nhấc cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào hắn.



- Em sợ cái gì chứ? Chẳng lẽ anh có thể ăn em tại đây sao?



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Tiêu Điểm Điềm nghe lời nói lưu manh của hắn, cô liếc nhìn Lam Tích Nguyệt đang giơ tay che mặt biểu thị không nhìn thấy gì cả, cảm thấy vừa xấu hổ vừa buồn bực.



- Anh đừng nói nữa mà!



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Cập nhật chương mới nhanh nhất trên VietWriter.com



Người đàn ông nhếch môi, nở một nụ cười đểu cáng. Vòng tay giống như kìm sắt khóa chặt lấy eo cô, trong nháy mắt đè Tiêu Điềm Điềm lên trên vách tường.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








- Nói cho anh biết, em muốn điều gì? Chỉ cần em chịu nói ra, cái gì anh cũng có thể cho em.



Câu nói này vừa thốt ra, trong đầu Tiêu Điểm Điềm lập tức trống rỗng. Hắn đã biết cô muốn có một đứa con, tại sao còn hỏi câu đó? Hắn muốn cô chính miệng nói ra ư? Hắn sẽ đồng ý sao?



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Chính hắn là người không muốn cô mang thai, nếu cô nói ra hắn thật sự sẽ cho cô một đứa con chứ? Hay là Ngụy Chính Thần chỉ đang muốn xác nhận mong muốn của cô, sau đó nói cho cô biết đừng có mộng tưởng hão huyền?



Tiêu Điểm Điềm ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lấp loáng ánh nước.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








- Nếu em nói em muốn có một đứa con, anh cũng sẽ cho em sao?



Ngụy Chính Thần trầm mặc nhìn cô, đôi mắt xanh thẫm từ từ dịu xuống. Hắn bỗng nhiên cười, một nụ cười thật thuần khiết, không phải cười lạnh, cũng chẳng phải cười ngả ngớn như thường ngày. Đôi mắt hắn cong cong, những nếp nhăn rất nhỏ tụ lại ở đuôi mắt, không những không khiến hắn trông già đi mà còn làm cho hắn trở nên mê người hơn.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Ngụy Chính Thần không hiểu lòng mình lúc này. Tất cả những ghen ghét đối với Hoắc Kiêu đều biến đi đâu mất. Bây giờ hắn mới biết nào phải cô gái nhỏ lo được lo mất, người sợ hãi bị bỏ rơi chính là hắn mới đúng.



Hắn ghen tị với Hoắc Kiêu, thậm chí hâm mộ hắn ta, không phải bởi vì hắn còn trẻ đã có con, mà là bởi vì hắn đã gặp được người mình yêu từ khi còn trẻ. Bọn họ chỉ cách nhau vài tuổi, trong khi hắn lớn hơn Tiêu Điểm Điểm đến mười chín tuổi. Một lão già như hắn, có tư cách gì đòi giữ lấy một cô gái trẻ như cô?



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








- Điềm Điềm, trước đây anh nghĩ, không muốn để em mang thai, bởi vì em còn quá nhỏ. Nhưng thực chất lời này chỉ là ngụy biện mà thôi. Sự thật là anh sợ, sợ sau này em sẽ hối hận khi phải gắn kết cuộc đời mình với một kẻ già cỗi như anh.



Tiêu Điềm Điềm mở to mắt. Cô cảm thấy một bàn tay lớn hơn đang nắm lấy tay mình, để ngón tay cô chạm vào khóe mắt đã khắc ghi dấu ấn thời gian của hắn.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








- Em thấy không? Em còn trẻ, mà anh thì đã già. Em thật sự đã sẵn sàng để ở bên anh đến hết cuộc đời này sao?



Thì ra trong lòng hắn, cho dù cô có nói yêu hắn bao nhiêu lần, đó cũng chỉ là suy nghĩ của một đứa trẻ. Sau này cô sẽ lớn lên, sẽ cảm thấy suy nghĩ lúc đó thật là buồn cười. Tại sao cô lại yêu một người đàn ông hơn mình đến mười chín tuổi chứ? Cô sẽ gặp rất nhiều chàng trai trẻ trung hấp dẫn khác, cô có thể chắc chắn rằng mình sẽ không thay lòng sao?



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Tiêu Điểm Điểm không biết. Cô chỉ biết rằng, cô sẽ không bao giờ hối hận khi yêu hắn.



- Vậy nếu sau này em thích người khác, muốn rời khỏi anh, anh sẽ để em đi sao?



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Ngụy Chính Thần siết chặt bàn tay, trong mắt nổi lên sát ý. Chỉ cần tưởng tượng đến tương lai cô gái nhỏ sẽ yêu một người nào khác không phải hắn, trong lòng hắn chỉ muốn giết người.



- Anh tuyệt đối không cho phép!



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Chứng kiến bộ dáng ghen tuông của hắn, cô gái nhỏ phì cười.



- Ngụy Chính Thần tiên sinh, dù thế nào anh cũng không cho phép em rời đi, như vậy chẳng phải những lo lắng vừa rồi của anh đều là dư thừa hay sao? Chuyện sau này em không nói trước được, nhưng nếu ngay bây giờ anh không giữ chặt lấy em, thì anh cũng sẽ mất em đấy!



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Cô gái nhỏ hơi kiễng chân, đôi môi mềm mại hôn lên khóe mắt hắn.



- Em muốn sinh con cho anh, anh có đồng ý không?



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Người đàn ông không trực tiếp trả lời cô. Hắn chỉ bế bổng Tiêu Điểm Điềm lên, quay đầu nói với Lam Tích Nguyệt.



- Tôi mang cô gái của tôi về trước. Hai ngày nữa Hoắc Kiêu sẽ đến.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nói xong, hắn cũng không đợi người còn lại đáp lời, lập tức sải chân bước ra khỏi phòng.



Tiêu Điểm Điềm hốt hoảng ôm lấy cổ hắn, chỉ kịp vẫy tay với Lam Tích Nguyệt hai cái rồi thôi.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








- Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em nữa! Chúng ta đi đâu vậy?



Ngụy Chính Thần nhếch môi.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








- Về phòng, sinh em bé.



Cập nhật chương mới nhanh nhất trên VietWriter.com



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK