• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 97: PN4: Nhật ký mang thai của Tiêu Điềm Điêm

Câu nói này vừa thốt ra, cả hai cùng lúc im lặng. Chính Tiêu Điềm Điềm cũng không ngờ được, cô lại hỏi ra một cách dễ dàng như thế.

Nói ra khỏi miệng rồi, cô đột nhiên cảm thấy khẩn trương không chịu được. Hai bàn tay nhỏ bé đan chặt vào nhau, ánh mắt không bỏ sót một biểu cảm nào trên mặt đối phương. Hắn...Hắn sẽ phản ứng thế nào đây?

Ngụy Chính Thần nhíu mày, trên mặt xuất hiện vẻ nghi hoặc. Hắn nhìn thẳng vào hai mắt cô, trầm giọng hỏi. "Tại sao em lại nghĩ em là con gái của anh?"

Nói thật, lúc cô gái nhỏ hỏi ra câu ấy, phản ứng đầu tiên của Ngụy Chính Thần là ngây ra. Hắn thậm chí còn hoài nghi là mình nghe nhầm, nếu không thì tại sao Tiêu Điềm Điềm lại đột nhiên nói chuyện kỳ lạ như vậy?

Cô là con gái của hắn? Làm sao có thể? Là ai nói vớ vẩn gì với cô gái nhỏ của hắn hay sao?

Tiêu Điềm Điềm sửng sốt, phản ứng của Ngụy Chính Thần thực sự ngoài dự đoán của cô. Trong lòng cô vốn đã tin tưởng rằng đây nhất định không sự thật, cho nên nếu hắn trực tiếp phủ nhận ngay cô cũng cảm thấy đương nhiên. Hoặc ít nhất là sẽ hỏi "Ai nói với em như vậy?"

Nhưng mà không hề, phản ứng của hắn lại chính là .... cảm thấy câu hỏi của cô không thể hiểu được? Ánh mặt của hắn giống như muốn nói với cô rằng, "Hả? Em đang nói cái quái gì vậy?"

Điều này chứng tỏ rằng, trong đầu hắn chưa bao giờ xuất hiện loại thông tin lệch lạc này, mà nghi vấn của cô ... hoàn toàn là một hiểu nhầm to đùng! "Em..."

Tiêu Điềm Điềm thật sự chỉ muốn lấy hai tay che mặt để giảm bớt cái sự xấu hổ này xuống. Liệu Ngụy Chính Thần có cho rằng cô bị ngốc hay không, mà lại đi hỏi người đàn ông của mình rằng em là con gái anh sao?

Thấy dáng vẻ quẫn bách của cô, Ngụy Chính Thần sao lại không hiểu thật ra bảo bối của hắn hiểu nhầm cái gì rồi. Cô làm sao có thể đột nhiên nghĩ mình là con gái của hắn? Đáp án chỉ có thể là nghe từ miệng một người nào đó mà thôi.

Nhớ đến hai mẹ con gan to bằng trời dám động đến cô gái của hắn kia, ánh mắt Ngụy Chính Thần hiện lên một tia sắc lạnh. Bọn chúng vẫn còn đang đau khổ giãy dụa trong hình đường của Hắc Long Bang đây. Vốn hắn cho rằng dám bắt cóc Tiêu Điềm Điềm đã là hành động to gan lớn mật nhất mà hai mẹ con này từng làm, không ngờ còn có một chuyện ghê tởm hơn nữa ở phía sau. Đã thế thì bọn chúng cứ ở trong đó mà hưởng phúc tiếp đi thôi. "Điềm Điềm, có chuyện gì không thể nói với anh sao? Bảo bối ngoan, nói cho anh biết, lúc nãy em đã mơ thấy gì vậy?"

Tiêu Điềm Điềm giật mình ngẩng đầu nhìn hắn. Cô không ngờ rằng người đàn ông của mình lại thông minh như vậy, chỉ vì vài biểu hiện khác thường của cô mà có thể lập tức liên tưởng ngay đến chuyện cô gặp ác mộng vừa rồi. Hắn đã đoán được, cô là vì chuyện này mới sợ hãi hay sao?

Cảm giác bị người khác nhìn thấu tâm can này, thực sự khiến cho cô cảm thấy hoảng sợ, giống như không có một bí mật nào có thể giấu diếm được hắn.

Tiêu Điềm Điềm cúi đầu, đột nhiên nhìn thấy bàn tay của hắn vẫn còn dán lên bụng cô. Không biết tại sao, tâm trạng của cô dần dần bình tĩnh lại. Cô gái nhỏ tự trách móc mình, làm sao có thể nghĩ như thế về hắn đây?

Tiêu Điềm Điềm cắn môi, cố ý nói. "Em mơ thấy anh nói rằng anh là ba ruột của em, mối quan hệ của chúng ta chính là loạn luân. Đứa bé trong bụng em không thể giữ lại, bởi vì nó chính là minh chứng cho sai lầm tồi tệ đó!"

Rõ ràng chỉ là nói lẫy, nhưng mà cũng có 80% là sự thật, cho nên Tiêu Điềm Điềm vừa nói vừa nhớ đến cơn ác mộng đáng sợ vừa rồi, nước mắt cô lại bất giác tràn mi.

Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt đong đầy sợ hãi. "Sau đó anh đi rồi, em làm thế nào cũng không thể đuổi kịp."

Người đàn ông sững sờ cả người. Trái tim hắn như bị hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm vào, đau đớn vô cùng.

Hắn đột nhiên nghiêng người về phía trước, hai cánh tay vòng qua, ôm lấy cô thật chặt. Hắn không biết cảm giác trong lòng mình lúc này là gì, chỉ biết là vừa tưởng tượng đến khung cảnh ấy thôi, hắn đã đau đến mức toàn thân run rẩy.

Hơi thở của hắn hỗn loạn, hai cánh tay giống như kìm sắt ôm chặt cô đến phát đau. Sự run rẩy của hắn cũng truyền đến thân thể cô, từng chút từng chút một kể ra hết nỗi sợ hãi trong lòng hắn. "Điềm Điềm, đừng nói nữa. Anh không muốn nghe!" Nhớ đọc* truyện trên Tamlinh247.com để ủng hộ team nha !!!




Cô lịm dần trong vòng tay hắn, giọng nói mềm mại nhẹ bằng trong không khí. "Từ trước khi em bị bắt cóc cơ. Em không dám nói với anh, bởi vì...em sợ đây là sự thật. Em nghĩ cho dù anh là cha ruột của em thì đã sao...em không thể nào đánh mất anh được.

Giọng nói của cô nhỏ dần, cuối cùng tắt hẳn. Cô gái nhỏ đã chìm vào giấc ngủ rồi.

Ngụy Chính Thần đỡ lấy cô, nhẹ nhàng đặt cô năm xuống giường. Hắn ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của cô một lúc lâu, khỏe mỗi nhếch lên thành một nụ cười cưng chiều. "Đồ ngốc, anh đã sớm không thể rời khỏi em rồi. Em là trái tim của anh, cũng là sinh mệnh của anh. Nếu không có em, anh cũng không sống nổi" "Cho nên bảo bối, nhất định phải ở bên anh cả đời đấy!" "Anh yêu em."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK