• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Saki

Chu Phù vốn tưởng rằng Trần Kỵ nói đùa, chọc cho cô vui vẻ, đợi đến khi tiếng đàn du dương vang lên, ánh mắt cô kinh ngạc dừng lại.

Anh thật sự biết.

Không chỉ biết, còn tương đối thuần thục trôi chảy.

Chỉ là khúc phổ và phiên bản thông thường hơi có chênh lệch, giống như sau khi nghe qua dựa theo trí nhớ mà tự chắp vá ra.

Bài hát kết thúc, Chu Phù nghiêng đầu nhìn về phía Trần Kỵ, hỏi anh: “Anh, còn có thể đàn bài khác không?”

“Đã nói rồi, anh biết mỗi bài bài này.” Người đàn ông nhếch miệng cười, “Em có nghĩ anh trông như thế này không?”

Đầu ngón tay Chu Phù cẩn thận từng li từng tí vuốt ve phím đàn sạch sẽ: “Vậy bài này, anh làm sao có thể?”

Rất nhiều người chưa từng nghe qua.

“Buổi tối ngày đầu tiên em tới Kim Đường, mở trong phòng tắm.” Trần Kỵ trả lời vô cùng trắng trợn.

Lông mi Chu Phù khẽ run, ngửa đầu liếc nhìn anh.

“Đừng nghĩ bậy, lúc ấy Lục Minh Bạc vừa lúc gọi anh ra ngoài, anh thì sao chứ, chỉ là đi ngang qua thôi.”

“Em biết.” Cô cũng nhớ rõ, ngày đó khi cô tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, còn bắt gặp anh, lúc ấy vẻ mặt anh lạnh như băng, thoạt nhìn rất không dễ chọc, Chu Phù nhếch môi thản nhiên cười, “Anh chỉ nghe qua một lần, là có thể đàn rồi à?”

“Cũng không phải.” Trần Kỵ véo má cô, “Em  thường xuyên mở trong phòng, anh ở phòng bên cạnh đều có thể nghe thấy, nhà cũ của bà nội cách âm không tốt, em cũng không phải không biết, anh chỉ nhớ mỗi lần em đều chỉ thích bài hát này, nghe đến quen thuộc rồi.”

Chu Phù cắn môi dưới: “Khi đó anh có biết em biết chơi đàn dương cầm không?”

“Biết.” Có lẽ là bà nội thuận miệng nói qua, hoặc có lẽ là chính bà đề cập qua, dù sao có chuyện liên quan đến cô, Trần Kỵ đều cẩn thận nhớ rõ, người đàn ông hừ cười, “Lúc ấy dẫn em đi tòa nhà cổ kia còn nhớ không?”

Chu Phù nhẹ nhàng gật đầu, cô đương nhiên nhớ rõ, bọn họ ở trong tòa nhà kia nhận nuôi Cô Lỗ, bên trong có xích đu Trần Kỵ đặc biệt làm cho cô.

Nơi đó có những kỉ niệm không hết, chỉ thuộc về quá khứ của hai người bọn họ.

“Thật ra trước khi em đi, anh tìm cửa hàng trong thành phố đặt cho em một chiếc đàn dương cầm, khi đó còn không biết em phải đi.” Trần Kỵ cụp mắt, nhớ lại chuyện trước khi cô đi, ý cười dần nhạt đi, “Kết quả cách một năm, chậm trễ một chút thời gian, chờ lúc đàn đưa đến Kim Đường thì em đã đi được vài ngày rồi.”

“Từ đó về sau trong phòng em cũng không truyền ra khúc nhạc đó nữa, trước kia mỗi ngày đều có thể nghe thấy, bất chợt không nghe nữa, anh còn trách không quen.”

Không nghe thấy khúc nhạc ngược lại là thứ yếu, chủ yếu là không thấy được cô, đó mới gọi là khó chịu.

“Đàn dương cầm đó vẫn đặt trong đại sảnh, dựa vào bàn làm việc của anh, anh cũng không biết bài hát kia tên là gì, sau đó thật sự muốn nghe, anh liền tự mình thử đàn dương cầm, dựa vào chút ấn tượng này, thử từng âm từng âm.”

Cuối cùng cũng cho anh thử ra.

“Nhưng cũng chỉ là mù quáng, phỏng chừng so với nguyên bản còn kém xa.” Bàn tay to của Trần Kỵ nắm lấy vành tai mềm mại của cô vuốt ve một cách tự nhiên, “Chuyện này còn phải do em làm, mới giống như vậy.”

Chu Phù cúi đầu, lặng lẽ rụt hai tay lại trên phím đàn, luống cuống nắm lấy ngón tay, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc đã lâu rồi em không chạm vào đàn dương cầm, hiện tại đã không còn nữa.”

Tám năm trước cô có gia cảnh tốt, có cha mẹ yêu thương cô, có sở trường và sở thích của mình, có một tương lai tươi sáng, có kỉ niệm chỉ thuộc về hai người với Trần Kỵ.

Mà những thứ này, hiện giờ Chu Gia Hân đều có.

Cùng gia cảnh tốt, cũng có cha mẹ yêu thương cô ta, sở trường đặc biệt và sở thích giống nhau, thậm chí ngay cả cha cũng là cùng một người, cô ta không có đầy vết sẹo, cô ta vẫn có tương lai tươi sáng, thậm chí cũng từng có kỉ niệm chỉ thuộc về cô ta và Trần Kỵ.

Dường như so với mình bây giờ, cô còn muốn giống Chu Phù trước kia.

“Loại người như anh chưa từng học qua, có thể đàn ra một bài hát, kỹ năng kia của em, quen thuộc hai ngày là có thể kiếm về rồi.” Trần Kỵ bất giác nhíu mày, luôn cảm thấy tâm tình của cô đêm nay không thích hợp lắm, cố ý nghiêng lưng rộng rãi xuống, nghiêng người sang, đưa mặt đến trước mặt Chu Phù, “Xảy ra chuyện gì, ai bắt nạt em?”

Chu Phù giật mình, sau đó vội vàng lắc đầu: “Không có.”

Trần Kỵ dứt khoát ôm người ngồi xuống đùi mình, bàn tay to nắm cằm cô gái nhỏ hơi nâng lên, khiến tầm mắt của cô ngang bằng với mình: “Nói với anh đi.”

“Thật sự không có mà.” Chu Phù liếm môi dưới, đưa tay vòng qua cổ anh, cả người mềm nhũn dán vào trong ngực anh, cẩn thận chuyển đề tài, “Trần Kỵ, ừm… Ý em là, chờ khi nào anh rảnh rỗi, chúng ta đi hẹn hò nhé?

Dù sao ngay cả cha ruột ở chung hơn mười năm, cũng có thể nói không cần cô liền không cần cô, quay đầu chỉ yêu thương một đứa con gái là Chu Gia Hân.

Cơ bản là cô không dám suy nghĩ, Trần Kỵ còn có thể nguyện ý ở cùng cô bao lâu nữa.

Có một số chuyện muốn cùng anh làm, tốt nhất phải sớm làm, nếu không cô sợ… Sau này có thể sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Ngón tay Chu Phù căng thẳng nắm chặt cổ áo người đàn ông, tiếp tục bổ sung, “Cũng không phải muốn làm chuyện gì đặc biệt, chỉ là… Cùng đi xem phim đi, sau khi chúng ta ở bên nhau, hình như còn chưa cùng đi xem.”

“… Được không anh?” Câu hỏi của Chu Phù hiển nhiên không còn sức lực như trước, lo lắng bị từ chối, lại vội vàng tìm cho mình một bậc thang xuống, “Nếu anh quá bận thì thôi.”

Trần Kỵ khẽ nhíu mày, theo thói quen véo má cô, nghiêm túc bắt đầu kết luận: “À, thì ra là gần đây thời gian anh ở bên em ít đi.”

“Không phải…”

Chu Phù không biết nên giải thích như thế nào, thật ra cho dù Trần Kỵ bận rộn, thời gian ở bên cô cũng không ít, chỉ là cô cảm thấy thời gian còn lại cho hai người có thể không nhiều lắm, có chút nóng lòng.

Chu Phù muốn chuyển đề tài lần nữa, bất chợt hỏi: “Anh buồn ngủ sao?”

“Vừa mới ăn cơm tối xong.” Trần Kỵ ôm cô, buồn cười trả lời.

Cô gái nhỏ bối rối một lúc lâu, khẽ cắn môi: “Vậy nếu không buồn ngủ, em… Em giúp anh cái kia nhé…?”

“Cái kia?” Đầu lưỡi người đàn ông đẩy đẩy hàm dưới, trên mặt có thêm phần lưu manh, dưới thân bởi vì một câu nói lấp lửng của cô, nhanh chóng nổi lên phản ứng không nhỏ, ngoài miệng vẫn không nhanh không chậm tràn đầy không đứng đắn trêu chọc cô, “Cái nào vậy? Chậc, em nói rõ ràng đi, không nói rõ ràng làm sao anh có thể hiểu chứ?”

Hai má Chu Phù bất giác nóng lên, đỏ ửng trong nháy mắt lan ra đến bên tai, mím môi không biết xấu hổ mở miệng.

Trần Kỵ ôm người từ trên ghế đàn dương cầm lên, nhẹ nhàng thoải mái ôm xuống lầu, vừa đi vừa cảm thán: “Xem ra tạm xa nhau quả thật thắng đêm tân hôn, mới một buổi trưa không ở cùng nhau, ông đây đã có thể có đãi ngộ này rồi.”

Chu Phù: “…”

Một tuần kế tiếp, Trần Kỵ cũng bận rộn như khoảng thời gian trước, Chu Phù liền nói cái gì cũng không cho anh nấu cơm cho mình, mỗi buổi trưa cùng các đồng nghiệp ăn cơm đơn giản ở gần công ty.

Trưa thứ hai, Hứa Tư Điềm đến gần Phù Trầm ăn cơm trưa, nói là cuối tuần trở về Kim Đường một chuyến, vừa vặn mang cho cô chút đặc sản của Kim Đường.

Hứa Tư Điềm xin nghỉ trọn một tuần, vừa vặn không cần đi làm nên đến nhà hàng chiếm chỗ trước.

Chờ Chu Phù tan ca tới, cô ấy đã ngồi vào vị trí, không chút khách khí bắt đầu ăn.

Thấy Chu Phù đi về phía mình, Hứa Tư Điềm ngẩng đầu nở nụ cười với cô, đồ trong tay vẫn không buông xuống.

Chu Phù luôn cảm thấy Hứa Tư Điềm hôm nay dường như không giống lúc trước.

Nhìn kỹ, mái tóc xoăn lông cừu mơ hồ có bóng dáng Chu Chi Tình đã một lần nữa biến về mái tóc đuôi ngựa quen thuộc nhất trước đây của cô ấy, bình thường, đơn giản lưu loát.

Áo bông màu đen quấn từ đầu đến chân, không giống như lúc trước mà không cần ấm.

Món ăn bày trên bàn cũng không còn là rau dưa salad hoa quả và các món nguội nhạt nhẽo vô vị, gà rán đồ ngọt tôm cái gì cần có đều có.

Không còn cưỡng ép chịu đựng đẩy những thứ có nhiệt lượng cao nhưng ngon ra, tướng ăn dường như cũng đáng yêu không ít.

Trở nên… Trở nên càng giống Hứa Tư Điềm mà cô biết trước kia.

“Ngồi một chút đi, cậu đi làm lâu như vậy, đói bụng chưa? Ăn trước một chút, muốn ăn cái gì rồi gọi sau, hôm nay tớ bao.” Hứa Tư Điềm nói xong liền lấy điện thoại quét mã vạch hai chiều đẩy tới trước mặt cô, “Nhanh nhanh nhanh, đừng khách khí với tớ.”

Chu Phù vội vàng đẩy điện thoại về: “Nhiều như vậy là đủ rồi, tớ ăn không vô bao nhiêu, cậu cũng không phải không biết.”

“Đủ cái gì, một mình tớ cũng không đủ ăn, cậu gọi thêm chút nữa đi.”

Chu Phù kinh ngạc mở to mắt: “Không phải cậu nói giảm cân sao? Tuy rằng tớ cảm thấy cậu quả thật không cần giảm.”

Hứa Tư Điềm cong môi dưới: “Không giảm nữa, dáng người tớ vốn vừa vặn, không bệnh, không đau, khỏe mạnh là được, giày vò cái gì chứ, không có ý nghĩa.”

Lúc trước nói Lục Minh Bạc thích người gầy là cô ấy, cả ngày giảm cân cũng là cô ấy, hôm nay bất chợt nói một câu như vậy, hơn nữa những thay đổi nhỏ kia trên người cô ấy, Chu Phù nhịn không được trực tiếp mở miệng hỏi Hứa Tư Điềm: “Cậu với Lục Minh Bạc… Làm sao vậy?”

Nụ cười của Hứa Tư Điềm khựng lại, sau đó nhanh chóng che đi sự cô đơn, một lần nữa cong mí mắt lên: “Sắp chia tay rồi.”

Giọng điệu kia, như là đang nói một chuyện tầm thường nhất, không quan trọng.

Chu Phù ngồi vào vị trí, đặt túi xuống, há miệng vội hỏi, “Cái gì gọi là sắp chia tay chứ?”

Hứa Tư Điềm không để ý: “Là tớ đã quyết định tốt, muốn chia tay với Lục Minh Bạc, việc này phỏng chừng chỉ cần tớ nhắc tới, anh ấy không cần nghĩ sẽ lập tức đồng ý, cho nên kêu nhanh chia tay, còn thiếu thời gian tớ mở miệng với anh ấy thôi.”

“Sao đột nhiên như vậy?” Chu Phù lúc này ngay cả đồ ăn cũng không thèm ăn, vẻ mặt nghiêm túc, “Anh ta bắt nạt cậu à?”

Hứa Tư Điềm lắc đầu: “Không có.”

Cô ấy suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Cũng không thể nói không có, nhưng đánh tớ mắng tớ những thứ này, vậy thì không có.”

Nhưng nói bắt nạt về mặt tình cảm, cô đúng là bị anh bắt nạt rất nhiều năm.

“Có lẽ cậu đã sớm nhìn ra, tớ với tớ của trước kia rất không giống nhau, không giống Hứa Tư Điềm, ngược lại giống Chu Chi Tình, đúng không?”

Chu Phù mím môi thẳng tắp, thản nhiên “Ừ” một tiếng.

“Không có cách nào, Lục Minh Bạc hình như từ nhỏ đến lớn đã thích cô ấy, tớ lại từ nhỏ đến lớn đều thích anh ấy.” Cô ấy kéo khóe môi, thoạt nhìn giống như đang cười, nhưng nụ cười vô cùng gượng ép, “Thật ra tớ cũng không phải cố ý muốn bắt chước Chu Chi Tình đâu.”

“Chỉ là có một lần, bạn cùng phòng đại học của tớ mua một máy uốn tóc mới, muốn luyện tập một chút, tớ liền xung phong nhận việc để cho cô ấy luyện.”

“Sau khi soi gương xong, cũng cảm giác có chút mùi của Chu Chi Tình, nhưng lúc đó tớ vội vàng ra ngoài làm thêm, cũng chưa kịp quay về.”

“Thời gian đó Lục Minh Bạc mỗi ngày đều ở trong nhà hàng tớ làm việc uống rượu giải sầu, thường ngày đều không để ý đến tớ. Chỉ có ngày đó, anh ấy bỗng nhiên chủ động nói chuyện với tớ.” Hốc mắt Hứa Tư Điềm hơi đỏ lên, “Cậu có biết để anh ấy chủ động nói chuyện với tớ chuyện này, đối với tớ mà nói khó khăn như thế nào không?”

“Trước đây chúng tớ rất ít khi ngồi cùng bàn, trên cơ bản đều là tại tớ nhiệt tình mà bị hờ hững. Sau khi tốt nghiệp trung học gặp lại ở bên ngoài, anh ấy giống như hoàn toàn không biết tớ, chưa từng chủ động chào hỏi, có đôi khi tớ cố lấy dũng khí gọi anh ấy một tiếng, anh ấy còn có thể sửng sốt một chút, giống như không nhớ ra tớ là ai, phải phản ứng trong chốc lát.”

“Sau đó tớ liền bị quỷ ám.”

“Nhưng… Mấy năm nay, hình như tớ cũng không vui lắm.” Nụ cười cuối cùng trên mặt Hứa Tư Điềm cuối cùng cũng tắt đi, chỉ còn lại ấm ức và cô đơn, “Có thể là tớ quá tham lam, sau khi may mắn ở bên anh ấy, lại muốn nhiều hơn nữa, muốn anh ấy đáp lại, muốn anh ấy hôn và ôm, muốn tình yêu chân thật của anh ấy.”

“Nhưng ngoại trừ bắt chước Chu Chi Tinh, tớ cũng không biết phải làm thế nào cho phải, tớ chỉ có thể làm hết sức mình, cố gắng chăm sóc anh ấy, đối xử tốt với anh ấy, tất cả trọng tâm của cuộc sống đều đặt trên người anh ấy, bản thân có ấm ức hơn nữa cũng phải làm cho anh ấy thoải mái.”

“Nhưng trong tình cảm, luôn có một bên mù quáng chăm sóc bên kia, yêu cũng sẽ mệt mỏi, không ai không muốn trải nghiệm một chút cảm giác được chăm sóc.”

“Tình cảm sẽ bị tiêu mòn hết, khi thật sự rất mệt mỏi rất tủi thân, tớ sẽ bỗng nhiên bắt đầu nghĩ, có phải tớ thật sự thích anh ấy như vậy không? Có phải thật sự không thể không có anh ấy không? Có phải thật sự nhất định phải dùng cách để ở chung như vậy với anh ấy cả đời hay không?”

“À, không thể dùng từ cả đời này.” Hứa Tư Điềm vừa nói vừa tự giễu kéo khóe môi, “Dù sao tớ và anh ấy cơ bản là không có ổn định cả đời, chỉ cần Chu Chi Tình trở về vẫy tay với anh ấy, thậm chí không cần vẫy tay, chỉ cần nhìn anh ấy một cái thôi, anh ấy có thể không chút do dự vứt mà bỏ tớ, một lần nữa trở lại bên cạnh cô ấy.”

Chu Phù bất giác siết chặt lòng bàn tay, ngay cả hô hấp cũng không dám dùng sức, sau một lúc lâu mới gật đầu, đau lòng lại đáng tiếc: “Chỉ là các cậu rõ ràng từ tiểu học đã ngồi cùng bàn…”

Âm thầm thích nhiều năm như vậy, đột nhiên phải xa nhau, trong lòng nhất định rất khó chịu.

Hứa Tư Điềm nở nụ cười: “Thật ra cũng không có gì đáng tiếc, không phải tất cả mọi người đều có thể từ đồng phục đến váy cưới, quá khó khăn, tớ biết mình không có vận may này.”

“Huống hồ váy cưới tớ cũng tự bỏ tiền túi ra mua, anh ấy cũng không muốn nể mặt kết hôn, tớ còn có thể có cách gì chứ.”

Hứa Tư Điềm vừa nói vừa ăn, còn không quên đút thịt tôm đã bóc sẵn vào miệng Chu Phù: “Cậu mau ăn một chút đi, lát nữa về nhà bị Trần Kỵ đuổi theo hỏi là sao lại ra ngoài ăn bữa cơm với Hứa Tư Điềm kia mà trở về lại nhịn đói để giảm cân cho anh vậy.”

Chu Phù thản nhiên cười trừng mắt nhìn cô ấy: “Tật xấu.”

Nhưng đây thật đúng là lời Trần Kỵ có thể nói ra.

“Vậy sao đột nhiên cậu lại nghĩ thông suốt thế? “Chu Phù nghe lời đeo găng tay khởi động với cô ấy.

Hứa Tư Điềm phồng má, nói chuyện cũng có chút mơ hồ: “Thật ra trong lúc đó đã xảy ra một chút chuyện, ý nghĩ này đã ở trong đầu tớ giày vò tớ rất lâu, nhiều lần bối rối, lúc thì muốn chia tay, lúc lại luyến tiếc, kéo dài một hai năm cũng không chia tay.

Vốn chỉ là trở về thăm cha tớ, lúc trước ông ấy bị bệnh thôi, tớ đã muốn trở về chăm sóc hai ngày, kết quả buổi tối hôm đó sắp trở về, cháu trai của ông lão đưa thư Kim Đường kia mang theo mấy phong thư đến nhà tớ đưa cho tớ.”

“Ồ cậu không biết đâu, thư từ của Kim Đường mấy chục năm nay đều do ông bưu tá kia đưa, mấy năm nay người viết thư ít đi, tất cả mọi người đều lên mạng, mấy năm trước sau khi ông ấy qua đời, việc này vẫn không ai quan tâm nữa. Trước đó không lâu bạn già của ông ấy từ trong nội thành trở về, thay ông ấy sắp xếp lại toàn bộ thư tích góp được mấy năm, để cháu trai đưa từng nhà, tớ lại có vài phong thư.”

“Trong đó có một bức là lúc học cấp hai tớ và Lục Minh Bạc ngồi cùng bàn viết, tự mình viết cho mình, đánh dấu mười năm sau gửi đi, vừa vặn năm nay là năm thứ mười.”

“Cậu đoán câu đầu tiên viết trong thư là gì không?” Hứa Tư Điềm buồn cười chớp mắt mấy cái, cũng không đợi cô đoán, lập tức nói, “Hứa Tư Điềm mười năm sau xin chào, tôi là cậu lớp 10, thế nào, năm nay cậu và Lục Minh Bạc có mấy đứa con rồi? Con trai hay con gái? Đặt tên chưa? Nếu còn chưa có, chỗ tôi có mấy cái tên tốt cho các cậu lựa chọn, cậu có thể tham khảo với cậu ấy.”

“Trong thư kia viết rất nhiều tưởng tượng, tưởng tượng Hứa Tư Điềm mười năm sau với Lục Minh Bạc mười năm sau sẽ sống hạnh phúc mỹ mãn như thế nào.” Hứa Tư Điềm nghiêng đầu, nụ cười hiện lên chua xót, “Hứa Tư Điềm năm đó nhất định không nghĩ tới Hứa Tư Điềm mười năm sau đã biến thành Chu Chi Tình mà cô ấy không thích nhất.”

“Mười năm, mỗi một ý tưởng trong bức thư đó đều không thực hiện được, mười năm sau, Hứa Tư Điềm không sống hạnh phúc mỹ mãn với Lục Minh Bạc, chỉ có Chu Chi Tình và Lục Minh Bạc không hạnh phúc không mỹ mãn mà sống với nhau.”

“Có lẽ cô ấy rất thất vọng, tôi không muốn làm cho cô ấy thất vọng như vậy. Nhưng tôi có thể thay đổi, đại khái chỉ có thể làm cho ngày hôm nay của mười năm sau có một Hứa Tư Điềm chân chính tồn tại trên thế giới này.”

“Tôm này cũng cay quá.” Hứa Tư Điềm vừa nói vừa đưa tay rút khăn giấy, “Cay hết nước mắt tớ rồi.”

Chờ sau khi cô ấy bình tĩnh lại, trên mặt mới lại tươi cười, ngẩng đầu nói với Chu Phù: “À đúng rồi, bên trong còn có hai phong thư là cậu gửi cho tớ, đáng tiếc bây giờ tớ mới nhận được, nếu không tớ nhất định sẽ hồi âm cho cậu.”

Động tác đưa khăn giấy của Chu Phù cứng đờ, há miệng không lên tiếng.

Hứa Tư Điềm chậc chậc hai tiếng, “Tớ đoán đến lúc đó Trần Kỵ nhận được, không chừng phải đem thư của cậu tỉ mỉ đóng lại cất giữ.”

Một bữa cơm vừa ăn vừa trò chuyện, mắt thấy đã sắp đến giờ làm việc buổi chiều, Hứa Tư Điềm sợ chậm trễ chuyện quan trọng của Chu Phù, vội lau miệng đứng dậy nói muốn rút lui.

Trên đường về công ty, tâm trí Chu Phù mơ hồ có chút không yên.

Lúc trong lòng cô cất giấu chuyện, liền theo thói quen cúi đầu, tầm mắt liếc nhìn mũi chân đi đường.

Cũng giống như vậy, đi thẳng về phía cửa tòa nhà Phù Trầm, không cẩn thận bị người khác đụng một cái.

Túi xách trên tay đập vào bậc thang đá cẩm thạch, đối phương vội ngồi xổm xuống nhặt giúp cô, miệng không ngừng nói xin lỗi.

Đợi cô nói câu “Không sao đâu”, sau khi đưa tay nhận túi xách trở về, bất chợt nghe được tên của mình từ trong miệng đối phương.

“Chu Phù?”

“?”

Chu Phù ngẩng đầu theo bản năng, giọng nói của đối phương rõ ràng phấn khích lên: “Là cậu phải không Chu Phù?”

Chu Phù bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mắt vài giây, cuối cùng mới nhớ lại, là lớp trưởng lúc trước ở trường tư.

Nhưng lúc trước cô chuyển qua nửa năm học, sau đó bởi vì xảy ra một ít chuyện, còn ngừng học hai năm, lớp trưởng sau sự kiện đó cũng vội vàng chuyển trường, hai người chưa từng cùng xuất hiện, cho nên ký ức ngắn ngủi phủ bụi đã lâu cũng không rõ ràng như vậy, cô trong chốc lát không nhận ra anh.

Giờ phút này nhớ ra, vội lịch sự nở nụ cười: “Ừ, chào lớp trưởng.”

Chào hỏi xong, cô vô thức nhìn về phía chân lớp trưởng, nhịn không được hỏi: “Chân của cậu… Có khỏe không?”

Cô nhớ lúc trước Phó Kỳ Hữu trực tiếp đánh gãy cả hai chân anh.

Nụ cười của lớp trưởng trong lúc lơ đãng nhạt đi một chút: “Cũng được, tiếp nhận kịp thời nên không có chuyện gì lớn, chỉ là mỗi khi trời mưa ẩm ướt, còn có thể hơi đau một chút thôi, bệnh cũ rồi.”

Chu Phù gật đầu, mắt thấy sắp đến giờ làm việc, vội vàng nói lời tạm biệt với anh.

Hơn ba giờ chiều, Chu Phù rốt cuộc đã lâu không gặp được Trần Kỵ, lúc này lại gặp anh ở trong công ty.

Trên người người đàn ông mang theo cái lạnh bên ngoài, lúc từ bên ngoài đi vào, không lập tức quay về phòng làm việc, trực tiếp vòng qua phía sau Chu Phù, đưa tay gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn của cô, nghiêm túc trầm giọng nói: “Mang bản vẽ đến phòng làm việc.”

Nhờ Chu Gia Hân ban tặng, trước đó Trần Kỵ trực tiếp công khai nói muốn hướng dẫn Chu Phù trước mặt mọi người, cho nên mọi người đối với hành vi thỉnh thoảng gọi Chu Phù vào phòng làm việc sửa bản vẽ đã không cảm thấy kinh ngạc.

Động tác của Chu Phù lưu loát cất kĩ bản vẽ đi theo phía sau anh.

Như thường lệ, cô bước vào cửa và anh khóa cửa lại.

Sau đó bị người đàn ông trở tay đè lên khung cửa, bản vẽ trong tay rơi đầy đất.

Trần Kỵ bây giờ trong chuyện hôn cô đã tương đối thành thạo, giữa răng hơi công kích xé rách cánh môi cô, bàn tay to còn có thể lưu loát từ phía dưới vạt áo cô chậm rãi thò vào.

Đầu tiên là xoa eo, sau đó tiếp tục đi lên, một tay vân vê liền nhẹ nhàng cởi cúc bạc xuống.

Chu Phù không biết lúc này tính tình anh ở đâu ra, chỉ cảm thấy trên cánh môi hơi trướng lên đau đớn, trước ngực cũng vậy.

Trong lúc đó, người đàn ông ôm cô gái nhỏ liên tiếp thay đổi vài nơi, đợi đến khi hôn môi dài dằng dặc kết thúc, Chu Phù đã từ trước cửa phòng làm việc đến ghế giám đốc phía sau bàn làm việc.

Cả người như bị vùi sâu trong đó, tùy ý Trần Kỵ cảm thấy mỹ mãn mà dùng bàn tay to một lần nữa thăm dò đến phía sau cô, thay cô cài nút áo lót lại.

Sau khi sửa lại xong, người đàn ông từ trên cao nhìn xuống, bất chợt hừ cười một tiếng: “Em thật giỏi.”

Chu Phù bị anh hôn đến mức ánh mắt có chút mơ hồ: “…?”

“Ông đây mới vài ngày không trở lại công ty, em đã chuẩn bị vượt tường rồi.”

Chu Phù: “…?”

Ngón tay Trần Kỵ nắm cằm cô: “Buổi chiều lại gặp anh trai nào ở cửa tòa nhà?”

“…?”

Chu Phù suy nghĩ một chút, mới kịp phản ứng anh nói đại khái là lớp trưởng: “Anh trai gì chứ, là lớp trưởng lúc em học trường tư ở Bắc Lâm.”

Ngữ khí Trần Kỵ vẫn mang theo chút trầm: “Yêu sớm với anh ta à?”

“Không có.” Chu Phù mở to mắt, “Sao anh biết em gặp người?”

Trần Kỵ tiện tay ôm cô từ trong ghế giám đốc ra rồi ngồi xuống, sau đó để cô gái nhỏ mặt đối mặt ngồi trên người mình, giọng nói thẳng thắn: “Lúc Lục Minh Bạc tới đón Hứa Tư Điềm đã thấy.”

Chu Phù: “Không phải buổi chiều anh trở lại công ty vì chuyện này chứ?”

Trần Kỵ miễn cưỡng lắc đầu.

Chu Phù: “Vậy sao anh lại trở lại?”

Vẻ mặt Trần Kỵ thẳng thắn vô tư: “Muốn hôn em, không được sao?”

Chu Phù: “…”

Một lát sau, Trần Kỵ đứng dậy, đặt cô trở lại ghế giám đốc, sau đó liền thấy anh không nhanh không chậm đi về bên cửa, lười biếng cúi người nhặt lại toàn bộ bản vẽ cô vừa làm rơi đầy đất, dựa theo trình tự sắp xếp lại đặt lên bàn làm việc, xoay người nghiêm chỉnh nói với Chu Phù: “Lại đây một chút, anh sửa bản vẽ cho em.”

Chu Phù: “…”

Lúc đi ra ngoài, một đám người trong phòng làm việc đang tán gẫu chuyện tụ hội đón người mới tối nay.

Chu Phù không hiểu tại sao bỗng nhiên lại đón người mới, Đơn Đình Đình vội vàng nhắn tin giải thích cho cô:【Lý Thuận vừa mới nhắc tới chuyện chúng ta tụ hội đón người mới, Chu Gia Hân liền hỏi tại sao cô ấy tới không có tụ hội đón người mới nên mọi người sợ xấu hổ, liền nói bình thường đều bận rộn qua một hồi mới làm, kết quả cô gái đó đoán chừng là thấy sếp buổi chiều vừa vặn trở lại công ty, liền nói chọn ngày không bằng gặp ngày (*) nên tối nay đi…】

(*) Chọn ngày không bằng gặp ngày (择日不如撞日): Không cần chọn lựa màu mè, đúng dịp thì đi thôi.

Tới gần giờ tan tầm, mọi người thương lượng gọi món ăn cũng càng ngày càng ngay thẳng.

Bộ bản vẽ buổi chiều bị Trần Kỵ phê sửa trong tay Chu Phù, lúc này cũng đã sửa chữa không còn nhiều lắm, đang định thu dọn đồ đạc đi cùng mọi người, Trần Kỵ bất chợt từ trong phòng làm việc đi ra.

Chu Gia Hân thấy vậy, vội vàng đuổi theo đúng điều kiện buổi họp mặt tối nay, vốn là lòng tràn đầy chờ mong nháy mắt, kết quả hai câu vừa nói xong, Trần Kỵ không hề nghĩ ngợi, ánh mắt trực tiếp lướt qua cô ta đang che trước mặt, trực tiếp nhìn về phía Chu Phù, sau đó đi tới bên cạnh cô, ngón tay cong lên gõ nhẹ vào bản vẽ cô đang muốn thu lại, mặt không chút thay đổi lạnh nhạt hỏi: “Sửa xong chưa?”

Chu Phù gật đầu.

“Vậy được.” Trần Kỵ tiện tay lật hai tấm, “Sửa xong tôi sẽ cho cô xem một lần, đêm nay ở lại tăng ca.”

Người đàn ông cũng không ngẩng đầu lên: “Những người khác nên tan tầm thì tan tầm, nên liên hoan thì liên hoan.”

Vẻ mặt Chu Gia Hân kinh ngạc: “Đàn… Sếp, anh không đi cùng sao?”

Trần Kỵ lười nhiều lời vô nghĩa, mí mắt cũng không nhấc, chỉ nhìn chằm chằm bản vẽ của Chu Phù, liếc mắt nhìn một cái, liền tiện tay khoanh một vòng đỏ.

Chu Phù: “…”

Đợi toàn bộ người trong phòng làm việc túm năm tụm ba lần lượt rời đi, Trần Kỵ tiện tay gấp mấy bản vẽ của cô lại ném lên bàn.

Chu Phù khó hiểu ngửa đầu hỏi anh: “Sao, sao vậy? Rất nhiều chỗ sai sao?”

Trần Kỵ đã đưa tay lấy túi xách của cô, thay cô thu dọn đồ đạc trên bàn: “Đi thôi.”

Chu Phù chớp mắt: “Không phải phải tăng ca sao?”

Trần Kỵ đưa tay véo má cô: “Không phải em nói muốn hẹn hò sao?”

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK