• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Saki

Hiện tại Chu Phù bỗng nhiên nảy sinh hoài nghi nghiêm trọng đối với nhận thức trước kia.

Cô làm sao có thể cho rằng Trần Kỵ đối với mình cơ bản là không có suy nghĩ về phương diện kia.

Để đảm bảo an toàn, cô không định trả lời câu nói cuối cùng của anh.

Trần Kỵ dường như cũng không quá để ý, sau khi thay cô mặc quần áo xong, thuận miệng hỏi: “Em đói bụng chưa?”

Cô bắt đầu từ tối hôm qua cho tới bây giờ, gần như ngủ trọn một ngày, trong lúc đó một bữa cơm cũng chưa ăn qua, không đói bụng là không thể nào.

Chu Phù không chút suy nghĩ liền gật đầu, sau đó động tác dừng lại, bỗng nhiên nghiêm túc nói đầy đủ: “Ý em là, đói bụng rồi.”

Trần Kỵ vốn đang cụp mắt nhìn chằm chằm xuống đất, giúp cô tìm dép lê, nghe vậy, mí mắt miễn cưỡng nhấc lên, tầm mắt nhìn Chu Phù quan sát vài giây, hừ nhẹ một tiếng cười: “Em nghiêm cẩn như vậy làm gì?”

Chu Phù: “…”

Còn không phải sợ không nghiêm cẩn thì đã bị một số người bắt được mấu chốt câu chuyện rồi.

Trần Kỵ đương nhiên biết ý của cô, đầu lưỡi lưu manh đẩy đẩy hàm dưới, biểu cảm như cười như không làm cho người ta nhìn đến mức tim gan đều run rẩy: “Ông đây tối hôm qua ra sức như vậy, phía dưới cho em ăn no rồi, trong lòng làm sao có thể không biết chứ?”

“…”

Chu Phù mím môi, trong lúc nhất thời đột nhiên có loại xúc động muốn cắn chết anh.

Trần Kỵ nhìn vẻ mặt này của cô, lo lắng chọc giận cô, đến lúc đó dỗ không được, chịu thiệt vẫn là mình, anh nhịn cười, chủ động thích hợp chuyển đề tài: “Đói bụng thì đứng lên ăn cơm đi.”

Anh vừa nói, vừa vươn tay đỡ cô.

Chu Phù lúc này ngay cả đụng cũng không dám để cho anh đụng một cái, bỏ qua bàn tay anh đưa tới trước mặt mình, đang chuẩn bị từ trên giường xuống, vừa mới đứng lên, biểu cảm cứng đờ.

Sau đó, hai tay bình tĩnh bắt lấy cánh tay Trần Kỵ mượn lực.

Trần Kỵ buồn cười.

Lúc này Chu Phù ít nhiều có chút nhớ anh trước kia.

Khi đó, ngay cả bản thân ôm anh một cái, hắn cũng cảm thấy là bị chiếm hời.

Bên eo đau nhức, khiến cho cô ngẩng đầu nhìn về phía Trần Kỵ, suy nghĩ một chút, cô còn đặc biệt thay đổi xưng hô mà mình cho tới bây giờ chưa từng gọi: “Sếp ơi.”

Trần Kỵ: “…”

Chu Phù chỉ vào eo mình hỏi: “Cái này có tính là tai nạn lao động không?”

“Tính cái rắm.” Không hiểu sao nghe cô gọi mình như vậy, ngay cả người da mặt dày như Trần Kỵ cũng không được tự nhiên, lời nói trong miệng lại không đứng đắn, “Nếu em ở trong phòng làm việc làm với anh, có khi còn có thể làm tròn một chút.”

Chu Phù: “…”

Chu Phù trầm mặc hai giây, sau khi suy nghĩ cặn kẽ, lại bắt đầu lên án anh: “Đó là bạo lực gia đình.”

“Cho cô tức giận đó.” Trần Kỵ nhướng mày lên, bộ dạng có chút tự do thoải mái, tiện tay vén vạt áo T – shirt của mình lên một nửa, bày ra tư thế tính sổ, để Chu Phù nhìn, “Em lại đây, tự mình xem trên lưng ông đây có bao nhiêu vết xước, có phải do mười ngón tay này của em cào ra không?”

Chu Phù còn thật tinh tế nhìn, nhìn thấy vết đỏ mà giật mình khiến cô nhớ lại các loại hoảng sợ tối qua.

Thật đúng là cô làm…

Sau khi cân nhắc, Chu Phù nghiêm túc mở miệng nói: “Vậy được rồi, chúng ta coi như vậy, lại huề nhau.”

Trần Kỵ thật sự nhịn không được cười ra tiếng, dứt khoát lập tức đưa tay ôm người từ trên giường lại đây, để cho cô ngồi vào bên giường, sau đó khom lưng thay cô nhặt hai đôi dép lê rải rác cách đó không xa.

Lúc đứng dậy, bất chợt nhớ tới cách cô gọi mình, thuận miệng nói: “Sau này đừng gọi anh là sếp nữa.”

Chu Phù phồng má, tuy rằng cô cũng cảm thấy không được tự nhiên, cho nên dù vào công ty đã hơn nửa năm, cô còn chưa từng gọi anh như vậy một lần, nhưng nghe chính anh nói như vậy, ít nhiều vẫn có chút nghi hoặc: “Tại sao thế? Người khác đều gọi anh như vậy mà.”

Sao cô lại không thể gọi chứ.

“Em cũng nói là người khác.” Trần Kỵ đưa tay véo má cô, “Em tính là ai khác vậy?”

Chu Phù bất giác liếm môi.

Lại nghe anh thản nhiên nói: “Hơn nữa ở nhà chúng ta, em mới là sếp.”

Hai má Chu Phù lúc này nóng lên, trong lòng mừng thầm, lại không biết xấu hổ biểu hiện quá mức rõ ràng, nhỏ giọng “A” một tiếng, lập tức rời mắt, duỗi chân đi với dép lê trên mặt đất.

Lúc này chú ý tới một đôi dép lê màu hồng lam trên mặt đất, cô bỗng nhiên nhớ tới ngày vừa tới nơi này, sau khi tắm rửa xong, Trần Kỵ liền lấy cho cô một bộ đồ ngủ nữ.

Ngay cả áo choàng tắm treo trên tường phòng tắm cũng là một lớn một nhỏ, một kiểu nam một kiểu nữ.

Không chỉ có nơi này, lúc trước cô vừa mới từ phòng trọ chuyển đến căn nhà kia của Trần Kỵ, đồ dùng nữ bên trong cũng đầy đủ mọi thứ.

Trước kia cô không dám hỏi, hôm nay ngược lại hơi có chút phấn khích, nghĩ tới nghĩ lui, vừa mang dép lê, vừa hỏi hết những gì muốn hỏi.

Trần Kỵ nghe xong, biểu cảm thậm chí không có một chút mất tự nhiên, vẻ mặt thẳng thắn nói: “Đều đã sớm chuẩn bị cho em cả.”

Chu Phù mở to mắt: “Sao ngay từ đầu anh đã biết sau này em sẽ dọn đến ở với anh?”

“Chuẩn bị trước luôn tốt.” Anh nhìn cô mang dép lê, lập tức chặn ngang ôm người từ trên giường lên, chậm rãi đi ra ngoài phòng ngủ, “Lỡ như em muốn tới ở, cần cái gì bất cứ lúc nào đều có, không phải thuận tiện hơn sao?”

“Không chỉ là mấy nơi này, chỉ cần là nơi anh đã ở, những gì nên chuẩn bị anh đều thay em chuẩn bị.” Trần Kỵ bổ sung câu.

Đây dường như là sau khi Chu Phù rời đi, vô hình trung anh nuôi dưỡng thành một thói quen nhỏ.

Trong tám năm, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, anh đều chuẩn bị tốt cho việc cô đột nhiên trở lại cuộc sống của mình.

Lúc này Chu Phù cũng không nhịn nữa, thẳng thắn nói: “Lúc trước em còn tưởng là người yêu cũ của anh để lại.”

“Anh không có người yêu cũ, từ đầu tới cuối chỉ có một mình em.” Trong chuyện này, Trần Kỵ cũng không muốn úp úp mở mở nữa, anh biết cảm giác an toàn của cô gái này không nhiều lắm, cần mình cho, cho nên có thể cho, anh nhất định cho hoàn toàn, “Anh lớn như vậy nhưng chưa từng thích người khác, anh chỉ thích em và cũng chỉ cần em.”

Tim Chu Phù đang đập nhanh bắt đầu xúc động, cảm xúc vừa mới nổi lên, liền nghe anh bất chợt nói tiếp: “Chẳng lẽ em không cảm thấy kích thước những bộ quần áo kia đều không có gì khác biệt so với của em sao? Chỉ là đánh giá cao chỗ em, mua lớn một chút, ai biết sau khi em học cấp ba sẽ không lớn lên nữa chứ?”

Chu Phù nhìn anh khoa tay múa chân trước ngực mình, che giấu cảm động: “…”

Sau một lúc lâu vẫn không nhịn được ngụy biện một câu: “Vẫn còn hơi dài một chút…”

Trần Kỵ hừ cười một tiếng, không tin một chữ, tự tin nói: “Nhưng cũng không sao, sau này anh cố gắng nhiều, hẳn là còn có thể dài hơn một chút.”

Chu Phù muốn bóp chết anh: “… Em cảm ơn anh.”

Trần Kỵ thẳng thắn vô tư tiếp nhận lời cảm ơn của cô: “Nên vậy.”

Chu Phù: “…”

Một giây sau, anh lại miễn cưỡng nói: “Nếu không dài cũng không sao, cũng rất thoải mái mà.”

Chu Phù: “…”

Im lặng thật lâu, người đàn ông ôm cô chậm rãi đi xuống lầu, đột nhiên trầm giọng mở miệng, lúc này giọng điệu nghiêm túc không ít: “Anh cũng không phải ngay từ đầu đã biết em sẽ dọn đến cùng anh.”

Lời này là trả lời vấn đề lúc trước của cô.

“Cũng không phải không biết, mà là nói, không biết khi nào em mới có thể dọn đến cùng anh, không biết sẽ dùng cách thức như thế nào.” Trần Kỵ cụp mắt liếc nhìn cô trong lòng, “Anh cũng không ngờ hoàn cảnh thuê nhà của em kém như vậy, không ngờ em lại gặp phải bạn cùng phòng như vậy, nhưng…”

“Mặc dù không có những chuyện đó, mặc dù em ở rất tốt, bạn cùng phòng cũng không tệ, anh cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để lừa em về.”

“Giống như buổi phỏng vấn kia, em cho là trùng hợp, thật ra ngay cả thư mời phỏng vấn anh cũng sửa đổi một chút mất mấy ngày.”

Em tưởng rằng vô tình gặp được anh sao? Đó là lần duy nhất trong đời anh sử dụng trăm phương ngàn kế đấy.

Đáy mắt Chu Phù cay xè, lông mày cũng nhuộm chút đỏ.

Trần Kỵ biết cô gái này là một cô nhóc thích khóc, kiên cường tám năm, gần đây có chút tính tình bị anh nuôi dưỡng trở lại chút ít, bây giờ so với lúc mới vào công ty còn thích khóc hơn, chỉ cần nói vài câu là có thể đỏ mắt.

Không nỡ làm cô khóc, anh liền chủ động chuyển đề tài, ôm người vào nhà ăn, sau khi đặt cô vào chỗ ngồi, thuận miệng hỏi: “Muốn ở nhà ăn đồ anh làm, hay là muốn ra ngoài ăn?”

Những lời này lập tức kéo suy nghĩ của cô ra khỏi cảm xúc vừa rồi, phân tâm, đáy mắt chua xót cũng không tự giác phai nhạt đi rất nhiều.

Ăn tới ăn lui nhiều năm như vậy, thật ra Chu Phù thích nhất vẫn là tay nghề của Trần Kỵ, cho nên cô nghĩ cũng lười nghĩ, thốt ra câu đầu tiên chính là: “Muốn ở nhà ăn đồ anh làm.”

Nói xong, trong đầu cô vô tình hiện lên bữa tối cuối cùng trước đêm đầu tiên, hô hấp hơi ngưng lại, lúc này mới nghĩ đến hỏi anh: “Ở nhà… Ăn cái gì vậy anh?”

Trần Kỵ cố ý trêu chọc cô, thờ ơ thốt ra hai chữ: “Đậu hũ.”

Nghe vậy, Chu Phù lập tức sửa lại: “Ra ngoài ăn đi, cứ vui vẻ quyết định như vậy nhé.”

Trần Kỵ nhếch môi lắc đầu cười, cũng tùy cô, nói: “Vậy ôm em về thay quần áo nhé.”

Lúc này trên người cô chỉ mặc một bộ mà anh tiện tay mặc cho cô, là áo T-shirt nam của mình.

Phía dưới ánh sáng không mặc gì cả, cứ như vậy đi ra ngoài chắc chắn không được.

Chu Phù rũ mắt nhìn, lúc này mới nhớ tới hỏi: “Đúng rồi, trong nhà đều chuẩn bị áo ngủ của em, sao vừa rồi anh lại đưa em cái của anh?”

Trần Kỵ hết sức thản nhiên, nói thật mặt không đỏ tim không đập: “Thích nhìn em mặc đồ của anh, không được sao?”

Lúc này có lẽ là Chu Phù đói đến choáng váng đầu óc mới không kịp phản ứng, mở miệng hỏi: “Vì sao thích xem?”

“…” Trần Kỵ buồn cười liếm môi, nhướng mày, lưu manh nói, “Em xác định cần anh nói lý do sao?”

Sống lưng Chu Phù cứng đờ, lúc này hiểu biết: “… Không cần đâu.”

Sau khi ăn mặc xong, Chu Phù lề mề từ trong phòng thay đồ đi ra, tư thế bước đi thoạt nhìn còn có vẻ kì lạ.

Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi ngay cả lúc cô xuống giường, Trần Kỵ cũng không nỡ để cho cô chạm đất, toàn bộ quá trình đều ôm.

Gần đến lúc ra cửa, Chu Phù chợt nhớ tới, ôm lấy cánh tay Trần Kỵ, vẻ mặt hơi lo lắng nói: “Làm sao bây giờ…”

“Cái gì?” Vẻ mặt người đàn ông ung dung bình tĩnh, dường như cảm thấy chuyện lớn, anh cũng có thể giải quyết.

“Lúc em tới đi rất gấp, lúc ấy tinh thần và cảm xúc đều không ổn định lắm, đầu óc cũng trống rỗng, Cô Lỗ ngược lại là để cho Thân Thành Dương mang đi, nhưng xin nghỉ phép ở công ty…”

“Anh phải làm gì đây.” Trần Kỵ véo má cô, “Ông chủ của em không phải đang ở trước mắt em sao?”

Lúc này trong lòng Chu Phù sốt ruột, cảm thấy mình như vậy đột nhiên biến mất, cũng quá vô trách nhiệm, không có tâm tình nói đùa với anh.

Bàn tay to của Trần Kỵ đặt lên đầu cô và vuốt tóc, thản nhiên nói: “Mấy ngày trước khi em đến Luân Đôn, không phải đã giao hết bản vẽ cần giao rồi sao?”

Chu Phù gật đầu, đây cũng là chuyện may mắn của cô, ít nhất mấy ngày nay đột nhiên ra nước ngoài, sẽ không vì cô vắng mặt mà làm chậm trễ tiến độ dự án.

“Yên tâm đi, anh bảo Hứa Tư Điềm gọi điện thoại giúp em xin nghỉ, anh tự mình phê duyệt.”

Chu Phù vui mừng ngước mắt nhìn anh, nháy mắt mấy cái: “Thật sao?”

“Cái này có cái gì có thể lừa em chứ.”

Chu Phù cong cong mí mắt, nghĩ thầm Trần Kỵ quả nhiên luôn nghĩ chu toàn hơn cô, suy nghĩ một chút, cô lại hỏi: “Vậy anh bảo cô ấy dùng lý do gì xin nghỉ vậy? Nói với em một tiếng, đến lúc đó em trở về cũng dễ ứng phó.”

Trần Kỵ im lặng hai giây, nghiêm túc nói: “Nhớ ông xã đến sốt ruột, muốn ngừng mà không được, theo đuổi tình yêu nghìn dặm.”

Chu Phù: “…”

Còn không bằng để cho cô chết đi cho rồi.

——

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Phù: Im lặng! Làm sao em có thể gặp người khác đây?

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK