Cô mở mắt. Ngồi dậy, nở một nụ cười.
Ánh nắng ban mai đầu tiên len qua khung cửa sổ chiếu sáng cả căn phòng. Không biết làm sao, Ka Hee thầm cảm thấy, căn phòng của cô trở nên thơ mộng hơn hẳn.
Đầu năm mới đón ánh nắng với mọt nụ cười, điều này cô vẫn thường hay làm mà.
Sau khi làm vệ sinh cá nhân, Ka Hee nhẹ nhàng tách cửa bước ra khỏi phòng, tránh làm kinh động đến Eun Ri đang say giấc ở bên trong.
Cùng một lúc, Jun Seok cũng bước từ trong phòng bước ra.
- Chào buổi sáng! - Ka Hee lên tiếng chào hỏi trước, kèm theo một nụ cười, sau đó cô không nhanh không chậm đi ngang qua anh ra khỏi nhà.
Anh ở bên trong thầm ớn lạnh. Không phải bình thường đêu là anh chào hỏi cô sao, hôm nay trời đổi gió rồi chắc!? Không không, anh chỉ mong không có bão.
Nói thì nói vậy, nhưng ai cũng có thể nhìn thấy nụ cười trên khóe môi anh. Mà nguyên nhân chắc là do chiếc kẹp tóc hình chữ H đang nằm gọn trên mái tóc Ka Hee đây mà...
Không còn gì hạnh phúc hơn thế.
Quay trở lại với Ka Hee. Cô ra ngoài cổng nhà và mở hòm thư được gắn trên bức tường gạch cũ kĩ. Cô lấy trong hòm ra một hộp quà to, cùng một cái phong thư màu đỏ, sau đó cô đi vào nhà.
Đây chắc chắn là quà sinh nhậ mà bố cô đã gửi đến.
Để tránh làm ồn ào đến Eun Ri đang ngủ trong phòng cô, Ka Hee vào phòng Eun Ri mở quà.
Ngồi trên giường, hai bàn tay nhỏ nhắn mở nắp hộp quà, đôi mắt mở to khi thấy đó là một bộ váy màu đỏ.
Ka Hee từ trước đến giờ không thích mặc váy, cô mặc kệ món quà, sau đó mở bức thư ra đọc.
Khi ánh mắt cô đã di chuyển đến chữ cuối cùng của dòng cuối trong bức thư, tiếng chuông di động cũng vừa vặn vang lên.
Số điện thoại là từ bố cô gọi tới. Ka Hee không do dự ấn nút nghe.
- Vâng! Con nhận được quà rồi bố ạ!
-... - Đầu dây bên kia nói gì đó rất vui vẻ. Bên này Ka Hee trề môi.
- Bố thừa biết con ghét mặc váy mà!
-... - Bên kia đang nói rất vui vẻ, sau đó lại nghiêm giọng. Ka Hee thấy ông nghiêm túc, cũng không cười nữa.
- Chuyện gì vậy ạ?
-...
- Vâng... Con biết rồi - Cô cúi đầu xuống - Con sẽ cố gắng thu xếp. Vâng... gặp bố sau nhé... Dạ... Năm mới vui vẻ!
Giọng trầm trầm của Ka Hee dứt hẳn, cô cúp điện thoại, thở dài rồi nằm phịch xuống giường.
Rốt cuộc thì chuyện cô không mong nhất cuối cùng cũng đến rồi.
Vậy là mình chỉ còn thời gian ba tháng thôi...
Mười tám ngày nữa, đến sinh nhật của Jun Seok... Ngày mười bảy tháng một...
Cô vắt tay lên trán, trong đầu đang suy nghĩ gì đó.
______________
Jun Seok chán ngán ở trong phòng, hoàn toàn không biết nên làm gì.
Sự thực thì bụng anh đang gào ầm ầm lên đây nhưng anh cũng chẳng buồn vào bếp, hơn nữa trong nhà cũng chưa ai dậy hết.
Anh nghĩ ngợi một lúc lâu, lại nghi đến nghề nghiệp mà anh mơ ước.
Đã làm một thực tập sinh năm năm ba tháng rồi, ngày nào anh cũng luôn tự hỏi, chừng nào anh mới được ra mắt trước công chúng?
Mặc dù là một thực tập sinh cũng từng tham gia các show diễn trên truyền hình hay làm các vũ công phụ hoa cho các tiền bối nổi tiếng, hơn nữa còn có một lượng fan ổn định, nhưng không vì vậy công ty cho anh ra mắt.
Mini album đã chuẩn bị xong, MV đã quay xong, mọi thứ đều rất hoàn hảo, khoảng chừng một tháng nữa thôi, có lẽ anh sắp được ra mắt. Đây vẫn chưa phải quyết định chính thức của công ty, hơn nữa đây chỉ là một công ty nhỏ, để cho ra mắt một idol cần rất nhiều thời gian.
Bản thân Jun Seok được JYP Entertainment và YG Entertainment gửi đơn chiêu mộ, nhưng anh đã từ chối. Jun Seok muốn ra mắt với tư cách nghệ sĩ solo, anh cũng không có hứng thú với các công ty sản xuất âm nhạc lớn trên thị trường Kpop.
Jun Seok bật nhạc nghe thử, chit tiếc cái máy radio luôn kêu rè rè. Anh vỗ vỗ đầu nó mấy cái, nó rè to hơn, rồi im luôn.
Cái máy này anh mua từ lúc sáu tuổi, là tự kiếm tiền để mua. Đối với anh nó rất quý giá, nhưng xem ra nó cũng đã đến lúc nghỉ ngơi rồi.
Jun Seok cẩn thận cất nó lên giá sách, trong lòng muốn đưa Ka Hee đi dạo một vòng. Nhưng hình như cô đang nói chuyện điện thoại với ai đó, vì anh nghe tiếng cô cười khúc khích. Nghe thật chẳng liên quan nhau là mấy, nhưng dẫu sao anh cũng không muốn làm phiền cô. Thái độ khác lạ vào hôm qua của cô khiến anh rất bực bội, nhưng xem ra tâm trạng hôm nay của cô cũng bất thường không kém.
Mùa xuân sắp đến rồi. Mùa xuân ở Seoul có hoa anh đào, nhưng hoa anh đào thì đến Jeju ngắm vẫn là đẹp nhất. Nếu một tháng sau anh thật sự được cho ra mắt khả năng rất cao là anh sẽ có một buổi fan meeting tại Jeju.
Khi đó anh muốn Ka Hee đi cùng với mình, ngắm hoa anh đào.
Bước chân của Jun Seok nhanh hơn rồi biến thành chạy. Có lẽ anh đang chạy đua với một cơn gió, hoặc với thời gian, hoặc với vận tốc của một cánh hoa anh đào?
Những tia nắng đầu tiên của năm mới xuyên qua từng tán cáy một cách lung linh diệu kì. Nó sưởi ấm vạn vật: từ tiếng chim đang vọng về từ đằng xa cho đến tiếng bước chân của chàng trai mười bảy tuổi càng lúc càng gần.
Mùa xuân thực sự đã đến rồi.