Edit: Đậu
Nhiệt độ ở bến tàu vào tháng hai vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, trong không khí đâu đâu cũng là mùi tanh mặn của nước biển.
Trên boong tàu dài được trải một lớp thảm màu xám để tránh tuyết trơn trượt, tàu chở khách và tàu chở hàng dừng ở một bên, liên tục có người khiêng vác hàng hóa lên xuống tàu.
Dương Huy kéo hai chị em Chu Tuệ đứng bên bến cảng đợi tàu, vài tên đàn em đang đút lót cho mấy người bên cạnh vài trăm tệ, công nhân khiêng vác chẳng mấy chốc đã giải tán sạch sẽ, toàn bộ bến cảng chỉ còn lại Dương Huy và bốn tên đàn em.
Hai tay Chu Tuệ bị trói ra phía sau, Dương Huy khoác lên người cô một chiếc áo khoác, đè cô ngồi xuống ghế bằng một tay rồi trò chuyện với Chu An, hỏi cô bé Hình Minh có tốt không? Có từng đến nhà cô bé chưa.
Chu An sợ khuôn mặt này của Dương Huy, anh ta xanh xao gầy gò, mấy ngày nay bởi vì giao dịch luôn xảy ra sự cố, làn da cháy nắng sạm đen không ít, đôi mắt lõm vào, da thịt nhăn nheo, trông khuôn mặt ấy vô cùng âm hiểm đáng sợ, đặc biệt là lúc cười, khiến người ta sởn da gà.
Cô bé không nói chuyện, chỉ biết khóc do tủi thân và hoảng sợ, còn không dám khóc thành tiếng, chốc chốc nhìn Chu Tuệ, chốc chốc nhìn Dương Huy ngồi trước mặt, cái miệng nhỏ bĩu lại, nước mắt rơi xuống lộp bộp.
“Còn khóc nữa tao ném mày xuống biển làm mồi cho cá mập đấy.” Dương Huy nắm đầu cô bé.
Chu Tuệ đứng bật dậy, nhưng tên đàn em đứng đã sau lưng đè chặt vai nên không động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu An khóc đến đỏ mắt, sợ hãi gọi cô: “Chị ơi…chị ơi…”
“Con bé chỉ là một đứa trẻ, anh thả con bé ra đi có được không?” Chu Tuệ đau lòng không thôi, mấy tên đàn ông đứng bên cạnh đều có súng, cô cực kỳ sợ hãi, nhưng ngoài mặt không bộc lộ ra, trông có vẻ điềm tĩnh.
“Thả nó ra?” Dương Huy bật cười sờ mặt Chu An, “Mày có biết nuôi nó thêm vài năm nữa, thì có thể bán được bao nhiêu tiền không?”
Chu An hoảng sợ khóc lớn lên.
Tay Chu Tuệ run bần bật, nhưng trên mặt không lộ chút sợ hãi nào: “Thứ mấy người muốn là tiền, tôi có thể gọi điện thoại cho ba mẹ, bảo bọn họ chuyển tiền cho.”
“Trong mắt mày bọn tao là kẻ cướp à?” Dương Huy buông Chu An ra, tự mình tìm một cái ghế ngồi xuống, “Lẽ nào mày chưa từng nghe Hình Minh kể bọn tao làm nghề gì sao?”
Trái tim Chu Tuệ run rẩy, không khỏi nhớ đến những gì Hình Minh đã nói về sự mất tích của em gái anh, cô nhìn sang Dương Huy với vẻ mặt hoảng sợ, đột nhiên thông suốt về tất cả mối liên hệ trước sau.
Hình Minh tuyệt đối sẽ không làm việc dưới trướng cho loại người như thế này, càng sẽ không trơ mắt nhìn cô bé tầm tuổi em gái mình bị chôn vùi dưới tay của kẻ ác ma.
Sở dĩ Dương Huy nói mấy năm nay làm ăn không suôn sẻ, đều là do Hình Minh động tay động chân.
Bởi vì…..
Từ phía xa truyền đến tiếng phanh lốp xe cọ xát với mặt đất, Chu Tuệ ngẩng đầu nhìn sang, một mình Hình Minh nhảy xuống, trên người anh chỉ mặc một chiếc áo lông màu đen, mái tóc ngắn củn, đường nét gương mặt sáng sủa chính chắn, biểu cảm lạnh lùng, đôi mắt đen láy như nước sơn nhìn đăm đăm về phía Dương Huy, đôi mắt thấp thoáng ửng đỏ bởi vì kiềm chế cảm xúc.
“Thằng nhóc này có bản lĩnh đấy, còn dám một mình đến đây.” Dương Huy đứng dậy.
“Mày thả hai người bọn họ ra.” Hình Minh rút súng sau lưng ném xuống đất, “Tao qua đó.”
Chu Tuệ vừa nghe thấy câu này thì vô thức lắc đầu, Hình Minh cho cô một ánh mắt an ủi, cô không nói gì, viền mắt bỗng dưng đỏ bừng.
Anh muốn đánh đổi mạng sống của mình vì cô và em gái.