Edit: Đậu
Hình Minh thuê một chiếc Lincoln, trông vô cùng sang trọng, các ông cụ bà lão trong khu đều chen chúc trước đầu xe, chỉ trỏ vào chiếc xe:
“Chiếc xe này chắc không rẻ tiền đâu nhỉ?”
“Ít nhất cũng phải hơn 10 vạn.”
“Xe gì mà dài như con lừa vậy.”
“Con lừa nhà bà trông như thế này à?”
Chu Tuệ: “…….”
Hình Minh ôm cô lên xe, lấy kẹo và thuốc ở trên xe xuống, phân cho hàng xóm ở trước đầu xe mỗi người một ít, các ông bà cười mà chẳng thấy răng đâu, miệng liên tục nói chúc mừng.
Chu Tuệ xin nghỉ phép, lúc này đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn của sếp, sếp hỏi cô xin nghỉ để làm gì, cô đánh ra hai chữ: Kết hôn.
Không biết sếp có tin hay không, im lặng một hồi rồi trả lời lại bằng một dãy: [………]
Có thể nói bọn họ chính là cặp đôi nổi bật nhất tại cục dân chính, cả hai mặc vest và váy cưới chỉn chu, cặp đôi trai tài gái sắc rất chói mắt. Làm hoành tráng giống như cục dân chính là lễ đường kết hôn vậy, sau khi đăng ký kết hôn xong, còn bị người qua đường nhận nhầm thành ngôi sao đến đây quay phim, lôi kéo đòi xin chữ ký.
Đợi sau khi ra khỏi cục dân chính Chu Tuệ mới bật cười thành tiếng, Hình Minh cũng cười theo kéo cô vào lòng xoay một vòng tròn: “Đi thôi, nữ minh tinh, anh đưa em đến một nơi.”
“Đi đâu vậy?” Cô cười không ngừng được, khăn voan trên tóc cọ vào mặt anh, cô cúi đầu hôn vào cằm anh cách một lớp khăn voan.
Bận rộn cả một buổi chiều, trời đã sắp tối, chiếc xe Lincoln kiểu dài mà Hình Minh thuê vẫn còn đậu ở trước cổng, Hình Minh lên xe báo địa chỉ khách sạn với tài xế, Chu Tuệ còn tưởng rằng anh mời bạn bè gì đó, kết quả vừa bước vào nhìn thấy mỗi một tầng của khách sạn đều là tiệc cưới, bắt đầu từ lúc bước vào cửa, người gác cửa bao gồm cả nhân viên phục vụ nhìn thấy hai người bọn họ thì cúi người nói chúc mừng.
Chu Tuệ suýt chút nữa xĩu ngang, cô nhéo tay Hình Minh nói: “Chúng ta đang làm gì vậy?”
“Kết hôn mà, cùng nhau cho nó náo nhiệt sôi động.” Hình Minh mặt dày kéo theo cô dạo một vòng từ tầng một đến tận tầng mười chín còn lấy kẹo cưới của câu dâu chú rể phát cho các vị khách không quen biết.
“Hahahahaha……” Chu Tuệ và anh chạy lên chạy xuống, vui vẻ không thôi, “Lần đầu tiên em biết, kết hôn còn có thể như thế này.”
“Em có đói không?” Hình Minh nhướng mày nhìn cô, “Chúng ta chọn một bàn ngồi xuống ăn nhé?”
Chu Tuệ bật cười giơ tay đấm anh: “Không muốn đâu, lỡ như người ta hỏi sao cô dâu lại đổi người? Em phải trả lời thế nào?”
“Ồ, người trước xấu quá, vậy nên đột xuất đổi một người xinh đẹp hơn.” Hình Minh trả lời như thật.
“Hahahaha sao anh lại có thể xấu xa vậy chứ!” Cô cười chảy cả nước mắt, không ngừng phẩy tay quạt gió, vừa quạt vừa cười, nụ cười nơi khóe môi có làm thế nào cũng không đè xuống được.
Anh không có người nhà, không có bạn bè, chút náo nhiệt này đều là mượn từ người khác, chỉ vì muốn khiến cô vui vẻ.
Tầng ba có cô dâu đang ném hoa cưới, Hình Minh kéo Chu Tuệ đến tham gia, cô dâu nở nụ cười rạng rỡ đứng trên sân khấu, ném bó hoa cưới trong tay về phía sau, tiếp đến chạy ào về phía người đàn ông, anh ấy dang rộng đôi tay đón cô dâu vào lòng, ôm cô ấy xoay một vòng.
Khách mời dưới sân khấu hò hét hoan hô, Chu Tuệ mỉm cười đang định nói gì đó, thì đột nhiên Hình Minh hôn lên môi cô.
“Anh yêu em.”
Cô ngẩn người ra, tiếng hò hét bên tai lớn như thế, nhưng cô lại nghe thấy rõ mồn một, kể cả nhịp tim của anh.
Tay anh dán chặt sau lưng cô, ôm cô rất chặt, trong tiếng ồn ào anh lại nói thêm lần nữa.
“Chu Tuệ, anh yêu em.”
Viền mắt Chu Tuệ bất chợt ẩm ướt, cô không thể hiểu được tại sao trong phim ảnh mỗi khi nam nữ chính tỏ tình với nhau sẽ luôn có người rơi nước mắt, rõ ràng đây là chuyện vui mà.
Đúng đấy, tại sao chứ.
Cũng giống như cô lúc này đây, cô không hiểu tại sao mắt của mình lại nóng rực như thế, nước mắt không kìm nén được rơi xuống.
Hình Minh xoa đầu cô: “Sao lại khóc rồi? Người khác nhìn thấy lại tưởng rằng em không đồng ý lấy anh đấy.”
Chu Tuệ đang khóc bỗng bật cười thành tiếng, giơ tay đánh anh, sau đó ôm chặt lấy anh: “Em đồng ý.”
Không biết cô nhớ đến chuyện gì, nụ cười càng rạng rỡ hơn: “Em đồng ý làm bà Xúc Xích của anh.”
Lồng ngực Hình Minh rung rung, anh bật cười hôn cô.