• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân à!”



Sáng sớm đã có ai đập cửa phòng cô rầm rầm. Bà Hậu với cả A Tỳ ai nấy đều giật mình nhìn qua cửa, bà Hậu gật đầu cái rồi nói:



“Ra mở cửa đi!”



A Tỳ nghe vậy liền đứng dậy. Nó bước ra nhẹ nhàng mở cửa, vừa lúc ấy đã có người hốt hoảng nói:



“Thưa thiếu phu nhân! Bà Hoàng và cả tiểu thư… Ánh Dương mời thiếu phu nhân ra ngoài, có chuyện quan trọng cần hỏi!”



Nói xong nó liền nhanh chân chạy đi ra khỏi đó, cô đang cụp mặt xuống thì ngẩn mặt lên, gương mặt cô xanh xao trông vô cùng kém sắc.



“Lại chuyện gì nữa đây?”



Bà Hậu nhíu mày khó hiểu, sau đó nhìn qua Hoài Thục



“Cô ổn chứ? Nếu cảm thấy không ổn thì có thể nói không ổn, tôi sẽ chuyển lời ra ngoài! “



“Tôi…tôi không sao! Bà biết mà nhà họ Hoàng này có biết bao nhiêu là thứ, chuyện gì xảy ra cũng đều là không tốt cho tôi, bao nhiêu chuyện rồi, tôi không thể cứ lẩn trốn được. Họ kêu tôi ra làm gì tôi không biết, nhưng trốn tránh chắc là cách tồi tệ nhất!”



Nói rồi cô uể oải bước chân xuống nền, chợt những hình ảnh từ trong căn hầm ấy tối qua hiện lên trong đầu cô. Chân tay cô lại không tự chủ được run lên từng hồi, bà Hậu chưa bao giờ nhìn thấy điều lạ kì như vậy trước đây, bà nắm lấy cánh tay cô trấn an



“Hoài Thục, dù có chuyện gì xảy ra cũng nhất định không sao đâu! Đừng có sợ! Có tôi và A Tỳ ở đây!”



Cô nhắm mắt lại rồi gật gật đầu. Cô bước vào phòng tắm, lát sau mặc một bộ y phục mới bước ra, trang điểm búi tóc xong cho lấy lại sắc thái. Rồi cả ba cùng nhau ra gặp bà Hoàng. Cô mới bước đi mấy bước chân đã chợt nhủn ra, mắt đảo quanh rồi chợt ngất lịm đi.



“Thiếu phu nhân? “



Người trong điện nhìn ra, ai cũng thấy cô ngất giữa sân, bà Hoàng cũng nhìn thấy, sau đó bà Hậu liền nói với A Tỳ.



“Mau mang người về phòng, ta sẽ nói chuyện riêng với bà Hoàng!”



A Tỳ gật đầu cái rồi kêu thêm mấy người nữa dìu cô về phòng. Bà Hậu khoan thai đi vào, bà kính cẩn cúi đầu chào bà Hoàng, sau đó nói:



“Thưa phu nhân, thiếu phu nhân không khỏe, nên mong phu nhân không trách phạt!”



Bà Hoàng nhấp nhẹ chén trà, gật đầu nhẹ, sau đó bà nhướng mắt lên nhìn. Thấy bà Hoàng nhìn bằng ánh mắt tò mò bà liền nói:



“Thiếu phu nhân bị bệnh thì thôi ta nói lại cho bà nghe, bà về nói lại cho thiếu phu nhân nghe cũng được! Chuyện là…”



Bà Hoàng chợt đảo mắt qua nhìn tiểu thư Ánh Dương, chợt tiểu thư ấy nhìn lên với ánh mắt lo lắng.



“À chuyện là, tối qua tiểu Hạc nhà tôi không biết tại sao lại mất tích…”



Chưa nói xong bà Hậu đã dùng ánh mắt thăm dò nhìn tiểu thư ấy, bà nhướng mày nói:



“Mất tích? Thế tiểu thư cho tìm đi, mời thiếu phu nhân đến làm gì trong khi cô ấy đi còn không nổi?”



Tiểu thư Ánh Dương liền gượng gạo trả lời:



“Chẳng qua chuyện là thế này, tôi có đi khắp phủ để hỏi rồi, nhưng mà tôi lại không nghe nói gì, chỉ nghe nói có mấy tên canh gác cổng tối qua bảo nửa đêm thấy thiếu phu nhân chạy quanh nhà. Tôi chỉ muốn hỏi thiếu phu nhân ấy có thấy nô tì nhà tôi không? “



“À…thế nhà cứ mất tích ai đó lại gọi thiếu phu nhân ra? Vì thiếu phu nhân là người hay chạy nhảy à?”



“À không! Ý tôi không phải như thế đâu!”



“Tiểu thư Ánh Dương! Tiểu thư cũng chỉ là tiểu thư thôi, còn cô ấy là thiếu phu nhân đấy. Nhà này không phải cứ mất mô tì hay mất gia nô là cứ gọi thiếu phu nhân ấy ra như thế, chẳng ra cái thể thống gì cả. Nên sau này người của tiểu thư thì canh giữ cho chắc vào, cái gì cũng thiếu phu nhân là không tốt đâu!”



“Tôi chỉ…”



Bà Hậu chợt cúi xuống nói:



“Xin phép! Tôi muốn về phòng. Chuyện gì không liên quan thì đừng gọi thiếu phu nhân ra làm gì, phiền phức lắm, người đang không khỏe!”



Nói rồi bà Hậu quay lưng bỏ đi, bà Hoàng vẫn không nói gì, nhẹ nhàng đặt chén trà xuống rồi nói:



“Chuyện con nô tì đó bỏ qua một bên đi, nhà đang có chuyện đừng vẽ thêm chuyện nữa làm gì. Cảnh Minh nó còn chưa khỏe, nên để im ắng một thời gian, rồi hãy tính tiếp đi!”



Nói rồi bà uống thêm chén trà, sau đó lắc đầu cái ra hiệu tiểu thư ấy hãy đi ra ngoài. Cô ấy biết bây giờ tình thế đang có chiều hướng bất lợi, biết thời gian này chính là thời gian nhạy cảm, cô ấy vừa bước ra đã cúi đầu chào, vừa khỏi cửa bà đã nói:



“Mất người này thì ta sẽ cho con người khác, đừng quá bận tâm, mối bận tâm duy nhất của con chính là Cảnh Minh. Con nên quan tâm thằng bé cho nó mau khỏe lại, như thế đâu thì lại vào đấy ngay. Trước khi Cảnh Minh lấy con, đừng để nó chết!”



Nói rồi bà phẩy tay, cô gật đầu rồi mỉm cười, bà nói:



“Mau đi chăm sóc nó đi, mau lên”



Nói rồi tiểu thư ấy đi nhanh ra ngoài, không có nô tì đi theo nên cô ấy đi một mình. Vừa đến cánh cửa phòng cậu Cảnh Minh cô đã giơ tay lên gõ cửa. Lúc ấy không nghe ai trả lời hay mở cửa, cô ấy đứng đó chờ. Chờ lâu đến độ nắng lên cao, chiếu vào người cô ấy.



Lát sau mồ hôi nhễ nhại rơi xuống nền, cô ấy nhắm mắt lại, thở một hơi sâu, định quay trở về thì một thầy lang cầm lại một chén thuốc, cô ấy cúi đầu chào. Người thầy lang ấy cũng cúi đầu, sau đó cô giơ tay ra nhận thuốc, nói:



“Bà Hoàng dặn tôi chăm sóc cậu, thầy cứ để tôi!”



Nói xong thầy liền giơ mâm đựng chén thuốc ra, thầy mỉm cười nói:



“Tiểu thư Ánh Dương phải không? “



“Vâng!”



Biết tiểu thư Ánh Dương sau này sẽ lấy cậu Cảnh Minh, thầy ấy cũng biết ý rồi nói:



“Thôi được, để tôi gọi cậu!”



Thầy giơ tay ra, sau đó gõ lên cánh cửa. L



át sau vẫn là sự im lặng, cô đứng im nhẫn nại chờ, thầy ấy liền kêu lớn:



“Cậu Cảnh Minh! Cậu có ở trong phòng không, cậu đã ngủ rồi sao?”



Thầy lấy tay đẩy cửa ra thật mạnh, nhưng đã khóa trong. Thầy nhìn lên tiểu thư Ánh Dương đã đổ mồ hôi nhễ nhại, rồi nói:



“Thật là ngại quá! Tôi không biết cậu có ở trong đó không! Tiểu thư đợi bao lâu rồi?”



“Mới đây thôi ạ! Thầy cứ quay về đi, tôi sẽ đứng đợi cậu, lát cậu thức sẽ đưa thuốc cho cậu uống”



Tiểu thư ấy cứ thế đứng ngoài ấy chờ, nắng có lên gay gắt cũng đứng chờ. Thầy lang rời đi mà lắc đầu ngao ngán, thấy tiểu thư này thật là ngốc nghếch.



Cậu Cảnh Minh ngồi dưới tầng hầm, ngồi trêи mấy bậc cầu thang, sau đó nhìn xuống phía bóng tối hun hút phía trước. Cậu lấy tay sờ lên vết thương trêи ngực, tay vịnh lên mấy bậc thang, mắt cậu sáng long lanh trong bóng đêm, chợt nhớ đến ánh mắt và lời nói của Hoài Thục tối qua mà có chút để tâm.



Làm sao Hoài Thục biết được căn hầm bí mật này, nhà này ngoài Hoàng phu nhân và anh Gia Minh ra thì không ai biết cả. Bao nhiêu năm nay vẫn vậy, chưa ai dám vào phòng cậu lục lọi để phát hiện ra căn hầm bí mật này.



“Sao chị ấy lại biết?”



Cậu suy nghĩ một hồi thì thở dài, người đứng dậy rồi mở nắp hầm đi lên. Vừa lên cậu đã ngồi lên giường chạm vào vết thương đau đớn, cậu thở gấp rồi đậy hầm lại, lấy cái thảm trải lên. Mắt có vô tình nhìn ra cửa, thấy có bóng người ngoài đó, cậu hỏi:



“Ai đấy?”



Tiểu thư Ánh Dương vừa nghe tiếng cậu đã vội mừng rỡ, tiểu thư ấy mỉm cười rồi trả lời:



“Thưa cậu, là tôi ạ!”



Cậu nghe xong có chút thất vọng, cậu nói:



“Tiểu thư đến có gì không? “



“À…tôi mang thuốc đến cho cậu! Cậu Cảnh Minh ra mở cửa cho tôi đi, tôi mang thuốc đến rồi này”



Cậu thở dài cái rồi cũng đứng dậy, tay cậu giơ lên mở cửa, cánh cửa được mở ra như một làn gió mát phả vào mặt cô ấy. Thấy mặt cậu ở cự li gần thế này khiến trái tim cô ấy chợt loạn nhịp, cô mỉm cười rồi nói:



“Tôi có thể đi vào được không? “



Cậu thấy nắng gắt chiếu vào lưng cô ấy, cũng thấy mấy giọt mồ hôi chực chờ rơi xuống. Cậu nhẹ nhàng gật đầu.



Cậu đi trước tiểu thư ấy đi sau, cái áo mỏng toanh của cậu khiến người cậu nửa kín nửa hở, mặt tiểu thư ấy đỏ lên bừng bừng. Cậu ngồi xuống giường, tiểu thư ấy cũng đi vào giường. Vừa ngồi xuống định cầm chén thì cậu đã cầm trước, cậu uống một hơi cạn thuốc, rồi nói mà còn không nhìn vào mắt cô.



“Xong rồi! Tiểu thư về phòng nghỉ ngơi đi! Không dám phiền tiểu thư nữa”



Nói rồi cậu định nằm xuống nhưng tay cô ấy đã nắm cậu lại. Cô ấy đưa ngón tay cái ra rồi nhẹ nhàng lau đi một giọt thuốc còn vương lên môi cậu, mỉm cười nói:



“Được! Chàng nghỉ ngơi đi. Ta quay về đây!”



Nói rồi cô ấy luyến tiếc rời tay ra khỏi gương mặt cậu. Chợt quay lại đóng cửa đi ra ngoài, cậu dựa lưng vào giường mắt liếc qua cánh cửa. Cậu giơ tay lau đi vết tiểu thư ấy vừa chạm vào, nhắm mắt lại nằm đó.



Chiều hôm ấy khi tất cả mọi đang tụ tập ra sau nhà tỉa cây, có người này người kia túm tụm lại nói chuyện, cạnh cái giếng. Họ nói to đến mức A Tỳ bưng cái thùng nước đi ngang mà vẫn nghe thấy, sau đó nó quay về phòng nói:



“Thiếu phu nhân à! Lúc nãy tôi ra ngoài có nghe đám người ngoài kia nói thiếu phu nhân liên quan đến vụ tiểu Hạc nô tì của tiểu thư Ánh Dương đấy, nghe bảo nó mất tích rồi!”



Nói xong bà Hậu đã nhúng khăn vào chậu. Bà vắt cái lau tay cho Hoài Thục bà nói:



“Đừng để ý đến nó, sáng tôi đã ra nói rõ ràng rồi, tiểu thư nhà đó đúng là rất biết cách khiến người khác hiểu lầm chúng ta!”



Nói gì thì nói, ai nói kệ ai, cô vẫn không mải mai để ý, trong đầu cô toàn là hình ảnh của cái hầm, cứ luẩn quẩn ám ảnh cô mãi. Cô vẫn chưa muốn nói cho bà Hậu nghe cái gì cả, cô chỉ muốn từ từ tìm hiểu nó, đơn giản vì nó liên quan đến cậu Cảnh Minh. Cô muốn trực tiếp hỏi cậu về căn hầm đó. Nơi mà cậu ra ra vào vào, vả lại lúc tối cô chui từ dưới lên, vẻ mặt cậu cũng bộc lộ ra sự bất ngờ.



Trong đầu cô vẫn còn nghi ngại về chuyện này, khi chưa tìm ra câu trả lời cô còn chưa muốn ai dính đến chuyện này. Còn quạ đen, cô nhất định sẽ lại quay lại đó thêm một lần nữa. Cô vẫn còn không yên tâm, tại sao lại biến mất chứ, đến bây giờ cô vẫn còn chưa an tâm được.



Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường cho bà Hậu và A Tỳ không phát hiện ra. Cô vẫn cứ bình bình uống thuốc theo lời họ, vẫn nghe lời họ nằm im trêи giường.



Tối đến cô cảm thấy mọi thứ đã bắt đầu im lặng, cảnh vật xung quanh đã dần chìm vào giấc ngủ, cô mới bắt đầu thò chân xuống giường, nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa. Khi cô đã đi rồi A Tỳ mới vội ngồi dậy, bà Hậu nắm tay nó lại rồi nói:



“Đừng theo cô ấy, cô ấy giấu chúng ta nhất định là có nguyên nhân! “



Nói rồi cả hai người cùng nhìn ra cửa, còn Hoài Thục đã cao chạy xa bay. Cô mặc một bộ y phục trắng chạy như bay ngoài hành lang, cô vừa chạy vừa thở gấp. Vừa suy nghĩ đến hình bóng và lời nói của quạ đen.



“Cô nhớ quay lại đón ta đó!”



“Quạ đen à? Ngươi không sao chứ? Ta xin lỗi mà! Xin lỗi! “



Cô vừa chạy vừa lau nước mắt, chợt đang chạy thì chợt một mùi hương xộc vào mũi cô, cô chợt giật mình dừng lại. Theo bản tính cô vội vàng ngồi mộp xuống, mắt cô nhìn theo cái hướng mà cô ngửi được cái mùi đó. Chợt cô thấy xa xa bóng dáng của ai đó, xõa tóc dài mặc váy đỏ đi như quỷ trong đêm. Cô ngồi đó im lặng, chợt thầm nghĩ trong lòng:



“Đây là mùi của bà Dung!”



Nghĩ rồi cô chăm chú nhìn theo, chợt thấy người đó cầm một cái gì quăng xuống hồ. Cái hồ ngoài hoa viên có bắt ngang một cái cầu, rồi người ấy quay mặt lại. Gió thổi làm tóc bay phất ngang. Gương mặt của tiểu thư Ánh Dương đập vào mắt cô. Cô bất ngờ nhìn tiểu thư ấy, gương mặt trắng bệch lạnh lùng đi về.



Hôm nay cô ấy xõa tóc, lại còn mặc y phục đỏ, bộ đồ cô chưa thấy qua lần nào, cô có chút bất ngờ, hình như tiểu thư ấy không phát hiện ra sự hiện diện của cô. Một cách lạnh lẽo đi vào phòng mình. Cô nhìn ra ngoài cái hồ đó, nước sóng sánh trong bóng đêm, từ cái tiểu thư Ánh Dương quăng ra, là một miếng giấy trắng. Nó như giấy tiểu thư ấy hay vẽ tranh, cô có thấy một lần nên cô biết.



Sau đó miếng giấy ấy dần chìm xuống, cô đứng lên để có thể nhìn thấy rõ hơn. Cô thấy lát sau có một cái gì đó dài dài nổi lên, sau đó mới hốt hoảng nhìn thấy đó là một xác người, xa quá và tối quá, cô không biết đó là ai. Rồi chợt thấy dưới hồ động mạnh nước, cô càng bất ngờ hơn khi thấy một cái đuôi quẩy mạnh vào nước. Cô không biết tại sao chân lại chạy về hướng đó. Cô cứ nhắm lấy nó mà chạy đến, cô có linh cảm cái đuôi cá kia là của bà Dung, mùi bà ấy không sai đi đâu được.



Cô chạy nhanh hết cỡ, chợt cô thấy cái xác đó bị cái gì lôi xuống đáy, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy được gương mặt người đó.



“Tiểu Hạc!”



Cô thấy cái xác dần chìm xuống, gợn nước cũng bắt đầu êm ái đi, cô nhìn chăm chăm vào nó mà không nói được lời nào. Cô đã hiểu sự mất tích của tiểu Hạc là như thế nào rồi, cũng biết người đã làm ra việc ấy. Trong đầu cô luôn hỏi nãy giờ, tiểu thư Ánh Dương rốt cuộc là sao? Tại sao lại liên quan đến bà Dung, cả bức tranh đó, chằng lẽ tiểu thư Ánh Dương là người đã giải thoát cho bà Dung sao? Nghĩ đến đó cô đã dần bất ngờ tột độ, tự nhiên lời nói của tiểu thư Xuân Nghi lúc trước lại văng vẳng bên tai cô.



“Ông của cô ta là pháp sư, chuyên luyện thuật hại người, cô hãy cẩn thận! “



Chợt gay óc cô nổi lên, cảm giác sau gáy lành lạnh, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, một tiếng nói chợt vang lên.



“Thiếu phu nhân làm gì ở đây giờ này vậy?”



——————————————–

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK