Thời gian hành kinh kết thúc, Lỗ Đạt Mã phát hiện, những bệnh trạng mà mình cho là bởi vì thiếu muối mà sinh ra đều biến mất hết rồi. Có lẽ là do khó chịu trước kỳ kinh nguyệt, không có quan hệ quá lớn với việc thiếu muối, như mà việc tìm muối thì vẫn phải tiến hành. Vì vậy, lần thứ hai Lỗ Đạt Mã lập kế hoạch tìm muối.
Mới ban đầu thì Dạ không đồng ý nàng đi ra ngoài, lý do là, thương tổn vừa hết. Lỗ Đạt Mã lại nói cho hắn biết, nhất định phải tìm muối, không có muối ăn mình sẽ chết.
Dạ vừa nghe, sắc mặt bị râu che khuất lập tức biến sắc, mày kiếm nhíu lại, môi mỏng mím chặt, dáng vẻ như lâm đại địch.
Không nói hai lời, liền cõng Lỗ Đạt Mã trên lưng xuất phát rồi.
Dọc theo đường đi, Dạ cũng không đi nhanh, dĩ nhiên, đây là so sánh với tốc độ bình thường của hắn. Lúc này tốc độ tiến lên còn chưa bằng tốc độ một nửa trong ngày thường hắn đi săn nữa.
Lưng Dạ rất dày rộng, bước chân của hắn vững vàng, xoải bước mà đi, cũng rất tỉ mỉ cố kỵ Lỗ Đạt Mã trên lưng, cẩn thận tránh né chạc cây, dây leo sinh trưởng tự do chung quanh trong rừng rậm. Ở trong lòng của hắn, Lỗ Đạt Mã chính là một vật nhỏ yếu ớt, hơn nữa chảy máu thật nhiều ngày, mới vừa khỏe lại. Hắn nhất định phải cẩn thận bảo vệ.
Lỗ Đạt Mã giống như con gấu koala, nằm ở trên lưng Dạ, không có lý do gì, trong lòng thì tràn đầy cảm giác an toàn. Nàng vuốt vuốt tóc dài của Dạ, tóc Dạ bởi vì Lỗ Đạt Mã thường xuyên cắt tỉa chải chuốt mà trở nên vô cùng trơn mượt, tóc đen như mực buông xuống thắt lưng. Ngay cả hàm râu dài tới ngực của Dạ cũng được Lỗ Đạt Mã quan tâm mà vô cùng ngay ngắn có thứ tự. Mỗi lần nhìn chòm râu của Dạ, Diendanlequydon~ChieuNinh Lỗ Đạt Mã liền nhớ lại hai chữ "râu đẹp", chỉ là trong lòng của nàng vẫn có chút tiếc nuối —— lúc nào thì mới có thể cạo chòm râu này đi, trông thấy bộ mặt thật sự của Dạ.
Hai cánh tay của Lỗ Đạt Mã ôm thật chặt cổ của hắn, nghiêng đầu cọ xát qua trên bả vai của Dạ, an tĩnh nhìn từng cảnh vật xẹt qua ở bên cạnh.
Tự sau khi băng tuyết hòa tan, thì thực vật ở đây cũng như măng mùa xuân sau cơn mưa, mọc lên rất nhanh. Lỗ Đạt Mã cảm thấy thật giống như chỉ có thời gian mấy ngày, cây cối vốn chỉ có cành khô thì toàn bộ phủ thêm màu xanh lá cây.
"Dạ! Ngươi xem bên kia!"
Cách đó không xa, trên một gốc cây cao lớn có lá cây to lớn, có một bóng dáng nhiều màu hấp dẫn tầm mắt của Lỗ Đạt Mã, nàng vỗ nhẹ bả vai Dạ nói.
Dạ híp con ngươi màu tím sẫm liếc nhìn theo ngón tay Lỗ Đạt Mã một cái, liền lấy ra cung tên trong túi da thú từ trên người mình ra, trong nháy mắt liền bắn hai mũi tên "vèo vèo" đi ra ngoài.
Lỗ Đạt Mã còn chưa kịp ngăn cản, con chim béo vốn đang ở trên chạc cây biểu diễn lông đuôi xinh đẹp của mình, cũng kêu lên "cục cục" rồi "bốp" một tiếng té xuống đất.
Ài! Nàng chỉ là chưa từng thấy qua com chim đẹp mắt như vậy, muốn thưởng thức với Dạ một chút thôi, ai biết cái người này thế nhưng một mũi tên thì biến người ta thành chim chết rồi.
Được rồi, Lỗ Đạt Mã tỏ vẻ hiểu được, nàng đổ lỗi chuyện này là vì bản năng dã thú nguyên thủy trong người hắn. Mà sự thật cũng xác thực là như thế, ở trong mắt Dạ phân chia, những con thú này chỉ có ăn ngon và ăn không ngon, đánh thắng được và đánh không lại. Lỗ Đạt Mã chỉ cho hắn nhìn, hắn cũng rất tự nhiên cho là "Nàng muốn ăn"! Diendanlequydon~ChieuNinh
Dạ cõng Lỗ Đạt mã đi tới, nhặt lên con chim béo xui xẻo, lại đi vài bước lên phía trước, Lỗ Đạt Mã mới phát hiện, cách đó không xa còn có một con chim béo trên người cắm mũi tên nằm trên mặt đất.
Ặc...... Con chim mập này là "Chim cút" Dạ đã từng bắt qua.
Lỗ Đạt Mã coi như đã hiểu, con chim mập mạp xinh đẹp này hẳn là "Chim cút" giống đực. Chỉ là, "Chim cút" ở đây lại có chút bất đồng với thế giới trước kia của mình. Lỗ Đạt Mã nhớ tại thế giới cũ của mình, chim cút giống đực thì cũng vô cùng nhỏ, mà ở đây "Chim cút" giống đực càng giống như gà cảnh. Nhưng mà, những tập tính của loài chim này lại cùng không khác mấy với thế giới cũ của mình. Ở phần lớn trong loài chim lông vũ, có xinh đẹp hay không trực tiếp quyết định có thể chiếm được lão bà hay không. Mới vừa rồi lúc mình thấy nó, là lúc nó đang thể hiện về phía con "Chim cút" giống cái này để tìm phối ngẫu, kết quả bị cái tên Dạ không có tình cảm này biến nhà người ta thành một đôi "uyên ương chết" rồi.
Dạ xách hai con chim béo lên, cẩn thận rút mũi tên ra thả lại trong túi da thú. Sau đó, hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Lỗ Đạt Mã cười cười, có chút hiến vật quý mà nói: "Đạt Mã, chim!"
Đó là ý nói: "Đạt Mã, nhìn nè, ta bắt được chim, không làm cho ngươi thất vọng chứ?"
"Tốt!" Lỗ Đạt Mã nghiêng nghiêng đầu, hôn một cái lên gương mặt của Dạ. Hết cách rồi, được Dạ cõng, không hôn được trán, cũng chỉ đành phải thơm gương mặt. Dù sao chỉ cần hôn thì Dạ cũng rất hài lòng.
Dạ vui vẻ cười, cười đến đơn thuần. Một bàn tay của hắn giữ cái mông nhỏ Lỗ Đạt Mã ở trên lưng, để ổn định thân thể của nàng; một cái tay cầm lên hai con "Chim cút" béo khỏe bước nhanh đi về phía trước.
Không bao lâu sau, bọn họ liền tới tiếp giáp giữa rừng rậm và thảo nguyên.
Nằm ở trên lưng Dạ, Lỗ Đạt Mã nhìn ra xa, không biết vì sao, đột nhiên có một loại cảm giác trở lại chốn cũ, lại không nói ra được cảm giác gì, nhưng trong lòng ê ẩm.
Vào lúc này đã tới giữa trưa.
Dạ để Lỗ Đạt Mã xuống, chất lên đống củi, liền đi làm thịt hai con "Chim cút". Bởi vì đi ra ngoài, tất cả đều giản lược, không có cách nào nấu nước nóng nhổ lông. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Dạ liền dùng bàn tay thô to của hắn kéo xuống một nắm lại một nắm. Một cơn gió nhẹ nhàng thổi tới, lông chim bay đầy trời, cái mũi nhạy cảm của Dạ bị kích thích, không ngừng động tác hắc xì.
Lỗ Đạt Mã đốt đống lửa lên, nghiêng đầu liền nhìn thấy hai mắt Dạ đỏ bừng còn chứa đựng lệ, một tay nắm chặt con chim béo, một tay còn lại thì đang không ngừng nhổ lông, thỉnh thoảng lại còn phải nhảy mũi hai cái, nàng rất không phúc hậu cười rộ lên.
Dạ nghe tiếng thì ngẩng đầu, trong con ngươi màu tím sẫm ướt sũng tràn đầy lên án và u oán. Gió nhẹ lại nổi lên, một cọng lông vũ lại rơi vào trên chóp mũi của Dạ, làm hắn lớn tiếng hắt xì lần nữa.
Sau đó thì Lỗ Đạt Mã liền hoàn toàn cười nghiêng ngửa. Quá manh, có phải hay không.
Cuối cùng, Lỗ Đạt Mã không địch lại Dạ "bán manh". Mùa xuân đất đai rất ẩm ướt, Lỗ Đạt Mã đào chút bùn bọc chim béo thành quả cầu bùn, ném vào trong đống lửa nướng. Dĩ nhiên, nàng không quên giữ lại mấy cọng lông đuôi mà đỏ kim xinh đẹp cắm vào trong tóc, thích chưng diện là thiên tính không thay đổi từ xa xưa của nữ hài tử.
Dạ cũng cảm thấy rất hứng thú đối với trên tóc Lỗ Đạt Mã có thêm trang sức, vì vậy Lỗ Đạt Mã cũng cắm luôn hai cọng ở trên tóc của hắn, lại bị hắn lấy xuống hết. Lỗ Đạt Mã nghĩ, Dạ chỉ thích xem nàng thay đổi chính mình.