Từ lúc lần trước được một bữa ăn ngon từ nơi này, đến mỗi thời điểm ở chỗ Lỗ Đạt Mã bay lên mùi thịt, vậy là vợ chồng báo nhân sẽ chạy tới xa xa nhìn.
Mà mỗi lần Lỗ Đạt Mã vẫn cũng chưa từng để cho bọn họ thất vọng, đều sẽ làm nhiều thêm một chút đưa tới cho bọn họ.
Nhiều lần, tới thời điểm bọn họ đi bắt thức ăn cũng sẽ lưu lại một ít thứ, tỷ như thịt con mồi bọn họ bắt, lấy trứng chim.
Về sau bọn họ lại phát hiện, Lỗ Đạt Mã sẽ giữ lại da lông trên người con mồi. Vì vậy, mỗi lần thời điểm bọn họ tới còn có thể để lại tấm da mới lột xuống từ trên con mồi.
Một phen chung đụng như vậy, Lỗ Đạt Mã phát hiện, báo nhân trừ lạnh lùng một chút ở bên ngoài, trên người vẫn có không ít điểm sáng. Nói thí dụ như, bọn họ không thích không làm mà hưởng, trước kia Tiểu Hoa là như thế, bây giờ vợ chồng báo nhân cũng đúng là như vậy, lấy được chỗ tốt từ chỗ nàng, cũng sẽ dùng thức ăn hoặc những vật khác bù lại.
Chung sống đã lâu, quan hệ hai người Lỗ Đạt Mã và vợ chồng báo nhân cũng không còn lạnh lùng như trước nữa, có lúc, Dạ còn có thể nói lên hai câu với bọn họ.
Bởi vì ngôn ngữ không thông với báo nhân, Lỗ Đạt Mã không thể làm gì khác hơn là phái Dạ đi hỏi thăm tình huống thời tiết ở đây, đặc biệt là mùa hè nàng lo lắng, có thể trời mưa rào, phát sinh Đại Hồng Thủy hay không.
Dạ có được tin tức là, sẽ có mưa to, nhưng mà sẽ không phát sinh Đại Hồng Thủy.
Lỗ Đạt Mã suy nghĩ một chút, hiểu được, chỗ ở cũ của nàng và Dạ bất luận là thảo nguyên hay là hẻm núi rừng rậm, đều là vùng đất thấp. Mà ở nơi này là rừng núi, địa thế cao, nước đều chảy về phía chỗ thấp, cho nên nơi này hẳn rất khó khăn bị ngập đến.
Không có tầng lo lắng này, Lỗ Đạt Mã cảm thấy, nàng có thật nhiều kế hoạch có thể áp dụng.
Nói thí dụ như, nuôi dưỡng.
Nhìn ba con trâu sừng vẫn luôn uất ức bị buộc trên cây, Lỗ Đạt Mã cảm thấy nàng nên dựng một cái chuồng gia súc.
Từ lúc lần trước vận muối xong, Dạ làm chuyện "tháo hàng giết ngưu", lần này Lỗ Đạt Mã năm lần bảy lượt nói rõ không cho Dạ lại đánh chủ ý lên ba con trâu sừng này.
Thật ra thì Dạ thật đúng là không thích thịt trâu lắm, cùng với thịt dê sừng hươu hắn thích ăn, thì mùi vị kém xa. Nếu không phải là cảm thấy bắt về mà không ăn, lại thả đi thì quá lãng phí, hắn mới không cần phí khí lực này đâu.
Lúc này Lỗ Đạt Mã không để cho giết, hắn liền buộc bọn nó trên cây to ở ngoài động, mỗi ngày thay đổi thành hắc báo hù dọa làm bọn nó giật mình trở thành lạc thú lớn nhất của hắn.
Mỗi khi thấy Dạ hành động ngây thơ vả lại có hứng thú tệ hại, Lỗ Đạt Mã trừ co rút khóe mắt ra thì chỉ còn co rút khóe mắt rồi.
Mới bắt đầu, Lỗ Đạt Mã còn lo lắng ba con trâu sừng này sẽ bị báo nhân khác xem là con mồi mà vồ mất. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Sau đó nàng phát hiện, quan niệm quyền sở hữu của báo nhân là cực mạnh. Chỉ cần là vật phẩm nhiễm phải mùi đồng tộc, dưới tình huống không được cho phép thì báo nhân khác tuyệt đối sẽ không động tới.
Có Dạ thông minh khéo tay lại lao động cường tráng, chuồng gia súc của Lỗ Đạt Mã rất nhanh đạt được rồi. Nhưng mà, không phải chuồng, mà là hàng rào, bởi vì tài liệu làm trần nhà thật sự khó tìm. Chuồng gia súc không thể gọi chuồng, chỉ có thể đổi gọi hàng rào gia súc.
Hàng rào chỉ dùng gỗ đóng vào trong đất làm cọc liên tiếp mà thành, hết sức bền chắc, không sợ bị trâu sừng đụng vỡ. Lỗ Đạt Mã thử thả trâu sừng vào.
Lỗ Đạt Mã gom không ít cây cỏ, lá cây bỏ vào trong hàng rào làm thức ăn cho trâu.
Thức ăn này dễ tìm, nước thì làm sao bây giờ?
Mấy ngày nay vẫn luôn là Dạ dắt chúng nó đến bên dòng suối uống nước, về sau cũng không thể ngày ngày như vậy đi.
Lỗ Đạt Mã nhìn chằm chằm cái cọc gỗ thì có chủ ý.
Nàng kêu Dạ đốn ngã một gốc cây lớn, bổ ra thành hai nửa, chính giữa moi rỗng ra, như vậy hai bồn rửa được hình. Cố định ở trong hàng rào, mỗi ngày chỉ cần dùng thùng gỗ lấy nước đổ vào là tốt rồi.
Bồn rửa cho Lỗ Đạt Mã linh cảm, bồn tắm của nàng kiếm được rồi. Nàng lôi kéo Dạ, khiêng cốt đao, quay một vòng ở địa bàn của mình, chỉ một cây đại thụ. Kêu Dạ chặt ngã, rồi làm một cái bồn tắm đặc biệt lớn, ngay cả Dạ cũng có thể nằm ở bên trong.
Trâu sừng vào trong hàng rào, không cần buộc ở trên cây nữa, có phạm vi hoạt động nhất định, kết quả đã xảy ra chuyện.
Mùa xuân nha, là kỳ động vật sinh sôi nẩy nở, tự nhiên trâu sừng cũng đến thời kỳ động dục, mấy ngày trước vẫn bị trói buộc, hôm nay được tự do liền bắt đầu cố gắng vì đời sau của mình.
Ba con trâu ở bên trong, hai con là đực, một con là cái, muốn vợ? Trâu sừng cô nương nói, các ngươi đánh một chầu, người nào thắng cô nương ta liền theo người đó.
Sau đó, trong hàng rào có một cuộc "dùng binh khí đánh nhau".
Trong đó một con trâu đực trọng thương không trị mà chết, để Dạ lột da nướng ăn.
Cũng không lâu lắm, Lỗ Đạt Mã liền phát hiện, trâu mẹ mang thai.
Lỗ Đạt Mã cảm khái, trâu nha, chính là trâu, gieo giống cũng trâu hơn động vật khác!
Cùng tiếp xúc với vợ chồng báo nhân hàng xóm thời gian dài như vậy, cũng còn chưa nhìn thấy giống cái báo nhân có dấu hiệu mang thai. Báo nhân khó khăn không dễ dàng thụ thai sao? Vậy cũng rất có thể, Lỗ Đạt Mã cảm thấy bọn họ về mặt kết cấu sinh lý cũng rất gần với nhân loại.
Thời điểm khi mùa xuân sắp hết, trâu sừng sinh tiểu bảo bảo rồi.
Mà vợ chồng báo nhân thường xuyên lấy vật đến đổi thức ăn ngon với Lỗ Đạt Mã chia tay.
Lỗ Đạt Mã phỏng đoán, hẳn là kỳ sinh sôi nẩy nở đã qua, bởi vì nàng thấy tất cả báo nhân, hiện tại gần như đều trở thành độc thân, bọn họ vượt qua cuộc sống độc lai độc vãng lần nữa.
Chỉ có Dạ và Lỗ Đạt Mã vẫn là một đôi thân ái gắn bó ở cùng một chỗ như cũ.
Dĩ nhiên, Dạ vẫn là như vậy, đến mỗi thời điểm khi Lỗ Đạt Mã tiết ra kích thích tố giống cái vào kì đỉnh cao, thì lại dính ngấy vào bên cạnh nàng, nhưng mà chỉ là như vậy, không tiếp tục động tác tiến thêm một bước.
Vốn là Lỗ Đạt Mã cho rằng từ sau khi có một lần đột phá, ở phương diện này Dạ sẽ biết mùi vị ăn ngon, càng không thể vãn hồi, nhưng mà, rất rõ ràng, Dạ có chút sợ đầu sợ đuôi, hẳn là ngày ấy nàng bị ra máu hù sợ.
Lỗ Đạt Mã cũng giải thích qua nhiều lần với hắn, đây không phải là lỗi của hắn, mà là lần đầu tiên nàng nhất định sẽ ra máu. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Nhưng mỗi khi nghe được nàng nói như vậy, Dạ cũng chớp con ngươi màu tím sẫm nhìn nàng, nửa tin nửa ngờ, có lẽ hắn cho là Lỗ Đạt Mã đang an ủi hắn.
Chỉ là, cái bộ dáng này của Dạ, Lỗ Đạt Mã trừ cảm động, còn có an tâm.
Cảm động là bởi vì Dạ sẽ yêu thương nàng.
An tâm là bởi vì nàng tạm thời không cần lo lắng vấn đề bảo bảo. Ở thế giới này không biết có thuốc tránh thai gì đó hay không, ngay cả có cũng không thể bị phát hiện. Bởi vì nơi này sẽ không ai suy tính vấn đề ngừa thai, kéo dài chủng tộc bầy đàn đời sau là trách nhiệm của bọn hắn.
Dĩ nhiên, bọn họ cũng không có gặp phải vấn đề dị tộc yêu nhau như Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã thật sự rất sợ bảo bảo của nàng và Dạ sẽ là......
Mỗi khi nghĩ tới đây nàng đều không dám nghĩ tiếp.
Ở trước khi mùa hè lại tới, Lỗ Đạt Mã và Dạ cùng nhau lại đi một lần tới hồ chứa nước làm muối, chở mấy túi lớn muối trở lại. Khi đi đến mảnh rừng núi hẳn là phải có sương mù màu tím vây quanh thì Lỗ Đạt Mã phát hiện, chướng khí nơi này biến mất. Kỳ quái, chẳng lẽ có liên quan với thời tiết? Lỗ Đạt Mã không muốn tìm hiểu, nên cũng không suy nghĩ tiếp.
Lần này, nàng và Dạ chỉ dẫn theo con trâu đực làm cu li, mà để trâu mẹ ở lại trong hàng rào, bởi vì nó phải chiếu cố trâu con.
Từ lúc trâu mẹ sinh bảo bảo Tiểu Ngưu, thì bắt đầu có sữa. Lỗ Đạt Mã thì không có giờ khắc nào là không đánh chủ ý lên sữa.
Chỉ là phải làm thế nào mới có thể vắt được sữa tươi đây?
Mấy lần Lỗ Đạt Mã giơ thùng gỗ lên cố gắng đến gần, nhưng đều bị vợ chồng nhà trâu đánh chạy ra. Có tiểu bảo bảo rồi bọn nó trở nên hung hãn dị thường, không còn dịu ngoan như vậy nữa. Xem ra mặc kệ là người hoặc động vật chỉ cần làm cha mẹ thì tất nhiên cũng sẽ có biến chuyển hình dạng này, bọn họ phải biến đổi đến mức cường hãn mới có thể bảo vệ con của mình không bị tổn thương.
Mắt thấy con trâu nhỏ cũng sắp dứt sữa, Lỗ Đạt Mã nhìn thấy mà thèm, một hớp sữa tươi cũng không có uống được.
Thời điểm mùa hè đi tới, Lỗ Đạt Mã đã có thể thấy vài ba giống cái báo nhân mang theo Tiểu Báo tới bên dòng suối uống nước rồi.
Tiểu Báo khoẻ mạnh kháu khỉnh giống như quả cầu lông nhung, tròn vo rất là đáng yêu, hơn nữa không hề khác gì nhau với báo con mới sinh chân chính Lỗ Đạt Mã từng nhìn thấy trong vườn thú.
Lỗ Đạt Mã nhìn thế này lại hiếu kỳ rồi, Tiểu Báo sanh ra thì sẽ biến thành hình người sao? Hay là phải vừa được trưởng thành mới có thể có năng lực biến thành hình người? Diendanlequydon~ChieuNinh Lỗ Đạt Mã hỏi Dạ, kết quả là Dạ chỉ lắc đầu, hắn cũng không nhớ rõ là mình vừa sinh ra thì sẽ biến thân hay là trưởng thành mới có thể, dù sao thì cũng không hiểu làm sao lại biến được. Nghe được câu trả lời này Lỗ Đạt trợn trừng mắt, sao có người hồ đồ này nha, thiệt là!
Trong đầu có vấn đề không tìm được đáp án, Lỗ Đạt Mã bắt đầu cần mẫn chạy tới bên dòng suối, bởi vì ở nơi đó nàng có thể quan sát động tác và tập tính của Tiểu Báo, nếu như ngày nào đó Tiểu Báo biến thành hình người rồi, nàng mới có cơ hội thấy.
Lỗ Đạt Mã rất muốn, nhưng mà, sau hai ngày, nàng phát hiện giống cái báo nhân không còn mang Tiểu Báo đến bên dòng suối chơi đùa nữa. Hơn nữa trước đó ở trên đường thỉnh thoảng có thể gặp gỡ một hai con Tiểu Báo bướng bỉnh một mình chạy ra ngoài, hiện tại cũng không nhìn thấy được nữa.
Đang lúc Lỗ Đạt Mã nghi ngờ, mưa to tập kích.
Chẳng lẽ là giống cái báo nhân đoán được thời tiết biến hóa, sắp xếp Tiểu Báo an ổn đâu vào đấy trước rồi?
Ừ, cái này vô cùng có khả năng.
Lỗ Đạt Mã không còn rối rắm cái vấn đề này nữa. Nàng bắt đầu chuyên tâm thu thập gia viên nhà mình.
Đầu tiên, nàng kêu Dạ ở trong sơn động đắp lên một cái lò sưởi trong tường. Trước kia thời điểm ở tại trong thung lũng, nàng từng một lần nghĩ qua như vậy, nhưng bởi vì ngay lúc đó vấn đề địa thế chỗ cao sơn động, tảng đá khó mang vào, chỉ đành phải thôi. Hôm nay không có vấn đề vận chuyển đá, rất nhanh một lò sưởi đơn giản liền khiến cho Dạ đắp xong rồi. Nói là lò sưởi, thật ra thì cũng chính là một bếp lò đắp lên kế bên vách động thôi. Mà Dạ cũng vẫn làm bếp lò giống như cái ngoài động, chính là một đôi.
Sau đó, Lỗ Đạt Mã và Dạ bắt đầu đào rãnh thoát nước.
Tuy nói chỗ nhà của nàng và Dạ trên một mảnh dốc thoải giữa rừng núi, không dễ trữ nước. Nhưng mà để phòng ngừa vạn nhất, nàng vẫn lôi kéo Dạ đào mấy cái rãnh thoát nước ra ngoài.
Hơn nữa Lỗ Đạt Mã còn dùng mấy tấm da dầy chống lên một chỗ tránh mưa tuyết cho trâu, tuy nói hiệu quả che mưa không tốt lắm, nhưng cũng có chút ít còn hơn không, có một cái địa phương tránh mưa dù sao cũng tốt hơn không có.
Nhưng Lỗ Đạt Mã phát hiện, nàng sai lầm rồi, một nhà ba người trâu sừng kia căn bản không nhận tình của nàng. Hình như bọn họ thích ở trong mưa hơn.
Làm xong tất cả, Lỗ Đạt Mã liền an tâm đợi ở trong nhà đong đưa guồng qua tơ của nàng tránh mưa rồi.
Ban đầu mưa to mới vừa rơi xuống hai ngày nàng còn lo lắng qua vấn đề thức ăn, chỉ là sau đó Lỗ Đạt Mã phát hiện, tiến vào mùa mưa bão, động vật trong núi rừng hình như còn nhiều hơn thời điểm mùa xuân. Bọn họ hẳn là từ thảo nguyên hoặc là những địa phương khác di chuyển tới đây, tránh né nước lũ.
Động vật nhiều hơn, có lợi cũng có khuyết điểm. Động vật thuộc ăn cỏ gia tăng có thể không cần lo lắng thiếu hụt thức ăn. Nhưng mà, động vật cũng không chỉ chỉ có ăn cỏ, còn có giống mãnh thú ăn thịt.
Những thứ kia đã từng có một phương lãnh địa bá chủ đến nơi này làm sao chịu cụp đuôi?
Kể từ đó, vốn phải là một địa phương tị nạn vui vẻ, lại thường sẽ xảy ra "dùng binh khí đánh nhau".
Nhân vật chính "dùng binh khí đánh nhau" đương nhiên là dân vùng này —— báo nhân, vì duy trì đầy đủ chủ quyền của mình với người ngoại lai thì dùng võ lực tranh chấp rồi. Diendanlequydon~ChieuNinh Nhưng mà nhóm báo nhân bình thường đều là đan đả độc đấu, bọn họ không tụ lại công kích tập thể, gặp phải mãnh thú đơn độc bọn họ rất dễ dàng thắng lợi, nhưng gặp phải thành đoàn cho dù thắng lợi cũng sẽ vết thương chồng chất. Lỗ Đạt Mã phỏng đoán, cái này có quan hệ trực tiếp với thói quen lạnh nhạt chung đụng giữa hai bên trong tộc quần bọn họ.
Ở chỗ này một mùa xuân, Lỗ Đạt Mã cảm thấy nhóm báo nhân cũng không có lạnh lùng như biểu hiện ra bên ngoài, nói cho cùng, cũng chỉ là không có sở trường hoặc là lười phải trao đổi thôi. Nếu như có thể có một chỉ dẫn chính xác, có lẽ bọn họ sẽ làm một bộ tộc mạnh mẽ mà tồn tại.
Lỗ Đạt Mã đợi ở trong động thường có thể nghe được bên ngoài trong núi rừng mơ hồ truyền tới tiếng gào thét, có cảnh cáo, có tức giận, còn có đau thương.
Từ từ, mỗi khi Dạ đi ra ngoài đi săn bắt, Lỗ Đạt Mã liền bắt đầu đứng ngồi không yên, cho đến khi nhìn Dạ an toàn trở lại, cả trái tim mới tính là an ổn.
Nàng nói với Dạ, nhìn thấy cự thú khó dây dưa thì nhất định không cần xung đột chính diện, cho dù là ném con mồi cho nó, cũng nhất định không để cho mình bị thương.
Dạ gật đầu cam kết, nhưng Lỗ Đạt Mã vẫn không yên lòng như cũ. Bởi vì, trong xương của Dạ cái đầu cố chấp rất khó để cho hắn tiến lùi nhường nhịn. Vì vậy Lỗ Đạt Mã vì để ngừa ngộ nhỡ, ngày ngày ở trước mặt của hắn ân cần dạy bảo, để cho chính nàng cũng phiền chết đi được.
Mà ngược lại Dạ tính tình tốt nghe Lỗ Đạt Mã nói đâu đâu không ngừng, liên tục gật đầu.
Hôm nay, Dạ vẫn đi ra ngoài săn bắt như cũ.
Lỗ Đạt Mã ở lại trong động một mình, nàng ngồi ở bên cạnh cửa sổ, lay động guồng quay tơ, vừa kéo tơ, vừa thỉnh thoảng nhìn quanh ra ngoài, giống như nàng dâu nhỏ một trông mong chồng về.
Chợt chỉ nghe bên ngoài trong hàng rào sừng trâu phát ra từng trận rối loạn, thỉnh thoảng còn trộn lẫn tiếng "ụm bò" trâu gọi, cùng tiếng dã thú gào thét. Chỉ là tiếng gào thét này mềm mại, nghe giống như là ấu thú.
Tuy rằng chỉ nghe được tiếng kêu ấu thú, Lỗ Đạt Mã cũng không dám bảo đảm sẽ không có thú trưởng thành ở gần đó.
Vì vậy, nàng cầm một thùng nhỏ mỡ động vật, giơ cây đuốc đi ra ngoài dò xét kết quả.
Từng có mấy lần kinh nghiệm đấu thú Lỗ Đạt Mã tổng kết qua, bất luận cái vũ khí gì cũng không bằng dùng tốt lửa thêm dầu mỡ. Mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng mà đối với nàng nhỏ yếu như vậy, không có thân thể nhanh nhẹn và móng vuốt sắc bén, nàng cần mạng sống thì không thể suy tính tàn nhẫn hay không rồi.
Lỗ Đạt Mã cũng không có lỗ mãng trực tiếp chạy đi ra động, trước tiên nàng nhấc rèm da thú lên một cái khe nhỏ, quan sát tình huống chung quanh một cái, khi xác định không nhìn thấy dã thú nguy hiểm gì, mới cẩn thận đi ra.
Nàng lặng lẽ đi tới hàng rào trâu, ở địa phương cách xa mấy chục bước ẩn ở phía sau một cây đại thụ, quan sát cẩn thận tình huống trong hàng rào trâu.
Ba con trâu ở bên trong xôn xao kêu: "ụm bò".
Trâu mẹ hình như đã bảo hộ trâu con ở sau lưng, mà trâu đực giống như đang truy đuổi một cái gì khác. Diendanlequydon~ChieuNinh Vật kia quá nhỏ, Lỗ Đạt Mã xuyên thấu qua mưa bụi nhìn không rõ ràng, giống như là một quả cầu bùn.
Mà chung quanh chúng nó không còn gì khác.
Lỗ Đạt Mã từ phía sau cây đi vòng ra, tiến lên xem rõ ngọn ngành.
Qủa cầu bùn kia là một Tiểu Báo trên người dính đầy bùn lầy.
Nó từ đâu tới? Là hài tử báo nhân hay là thú con dã thú xâm lấn?
Dường như, ở cái thế giới này nàng cũng không có gặp qua Tiểu Báo thuần chính dã thú.
Như vậy, đây cũng là đứa bé báo nhân? Nhưng mẹ của nó ở đâu? Còn nữa, tại sao nó phải chạy đến nơi đây tập kích trâu sừng?
Vật phẩm có chủ báo nhân chắc chắn là sẽ không làm bừa.
Chẳng lẽ......
Trong đầu của Lỗ Đạt Mã thoáng qua một ý tưởng tàn nhẫn.
Chẳng lẽ mẹ của con Tiểu Báo này đã chết? Gần đây tranh đấu giữa báo nhân và mãnh thú càng ngày càng kịch liệt, mẹ Tiểu Báo rất có thể đã chết trong trận đọ sức.
Mà con báo con không có người trông nom, lại cực đói nên mới chạy tới nơi này tìm thực vật.
Lỗ Đạt Mã càng nghĩ thì càng cảm thấy ý tưởng của mình hợp lý.
Hết chương 85.