Mục lục
Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ít khi thấy phụ nữ khóc, bây giờ xem như Cục Cưng còn không có trưởng thành hoàn toàn, ít nhất giới tính của cô là con gái đi?

Người khác khóc, tự nhiên là anh không để ý tới, để ý cũng không biết đến cùng sẽ phải làm gì, nhưng mà Cục Cưng khác biệt, anh cũng không biết vì cái gì khác biệt, càng không biết khác biệt ở đâu, dù sao ở trường học những đứa bé kia, anh là một câu nói cũng không muốn nói với bọn họ, duy nhất có con gái khóc thút thít sẽ làm anh mờ mịt không biết làm sao, ngoại trừ Tô Nhất Dạ bên ngoài liền không có những người khác, kể từ sau khi gặp được Cục Cưng...

Những chuyện kỳ quái kia, hiện tại anh đến là không nên tiếp tục suy nghĩ tiếp tục, coi như tiếp tục suy nghĩ cũng nghĩ không ra, mấu chốt nhất cần phải làm như thế nào để cho Cục Cưng lập tức nín khóc, không cần ở trước mặt của anh khóc thút thít, cô càng là khóc thút thít, anh lại càng cảm thấy phiền toái, trong lòng bực bội vô cùng.

Thời điểm, Tô Nhất Dạ đã từng ở trước mặt của anh khóc, anh còn rất nhỏ, khi đó anh biết rõ Tô Nhất Dạ là đang nghĩ tới Giản Di, mặc dù chính mình cùng Giản Di tướng mạo không phải là hết sức giống nhau, trong thân thể lại chảy cùng dòng máu của Giản Di, chính mình lại là con của hai người bọn họ, Tô Nhất Dạ vừa khóc, anh cũng chỉ muốn xuất hiện ở trước mặt cô ấy, sờ sờ mặt cô ấy, ôm người của cô ấy, lại gọi một tiếng, “Mẹ đừng khóc, Dập Dập thật biết điều.” Sẽ khóc làm cho Tô Nhất Dạ lập tức nín khóc mà cười, nhưng anh cùng Cục Cưng vậy là cái dạng quan hệ gì? Không phải là anh em ruột thịt, không phải bạn thân, càng miễn bàn nói là cái gì phụ nữ, mẹ con, rốt cuộc anh phải dụ dỗ như thế nào, cô mới có thể đừng khóc?

Nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn là không một chút có đầu mối, bình sinh cũng là lần đầu tiên, ngoại trừ những cái gọi là công nghệ cao bên ngoài kia, như thế nào có thể làm cho Cục Cưng không cần lại ở trước mặt của anh khóc, đây cũng tính là vấn đề khó có thể giải quyết nhất trong cuộc sống của anh.

Vẫn còn là bởi vì đến cùng làm thế nào mới có thể làm cho Cục Cưng không khóc Dập Dập đang ở trong lo lắng, Cục Cưng, bản thân mình tới là khóc mệt, hết nước mắt, mới từ từ ngừng khóc thút thít, nhưng trước khi dừng vẫn thút thít như cũ, ngẩng đầu lên, con mắt lạnh rung, coi như là không thấy được, Cục Cưng vẫn là có thể cảm giác được như cũ, hiện tại con mắt khẳng định đỏ một mảnh, so với trái cà chua còn muốn hơn.

Tiếng khóc im bặt ngừng lại, Dập Dập thu hồi suy nghĩ, giống như là giải quyết được vấn đề hết sức khó khăn, Dập Dập thở phào nhẹ nhõm, Cục Cưng cuối cùng đừng khóc, anh u ám cũng như vậy chợt lóe lên, tâm tình cũng như vậy thoải mái.

”Khóc đủ rồi?” Dập Dập quay đầu lại hỏi cô, lúc này Cục Cưng mới phát hiện có người ngồi ở bên cạnh cô, không nhìn còn tốt, vừa nhìn sợ trong lòng của cô loạn thất bát tao, Dập Dập này thế nhưng lại một lần nữa đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô xuất hiện, còn là ở lúc cô khóc thút thít lợi hại nhất xuất hiện, như vậy tình trạng mất mặt nhất định là bị Dập Dập thấy được, cô lớn tiếng chỉ anh nói, “Anh đang làm gì?! Đến cùng là từ lúc nào xuất hiện ở bên cạnh tôi?!”

Dập Dập nhìn cả người Cục Cưng xù lông thở dài, cô còn không bằng vẫn nên khóc, ít nhất thoạt nhìn khi đó cũng coi như là con gái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK