Beta: Mạc Y Phi
Nếu như không phải Thẩm Tắc Mộc hỏi, Hướng Noãn cũng gần như đã quên mất, ban đầu cô chơi trò chơi này hoàn toàn là vì đến gần anh ta.
Cô cũng quên mất, khi đó mình vừa nhìn thấy Thẩm Tắc Mộc là đã yêu.
Lúc mới quen anh ta, cô hận không thể ngày nào cũng gặp mặt, lúc gặp lại khẩn trương, dù chỉ nói chuyện cũng không thể khống chế sự xấu hổ.
Bây giờ nghĩ lại, dường như đã là chuyện từ lâu lắm rồi.
Rõ ràng mới mấy tháng thôi mà.
“Hướng Noãn?” Thẩm Tắc Mộc gọi cô, kéo suy nghĩ của cô trở về.
“Vâng, đàn anh…” Hướng Noãn ổn định tâm trạng một chút mới đáp: “Đúng là đàn anh Oai Oai nói chuyện với anh về trò chơi này nên em mới chơi. Anh có nhớ không, hình như hôm đó là cuộc họp thường kì của xã đoàn, em đứng bên ngoài hội trường nghe thấy các anh nói chuyện. Em còn hỏi đàn anh Oai Oai “mở đen” là như thế nào.” Cô nói thật, cũng không đề cập đến một ít bí mật giấu tận sâu trong đáy lòng mình.
Thật là mất mặt, cô hy vọng Thẩm Tắc Mộc không bao giờ biết.
Sao Thẩm Tắc Mộc lại có thể không biết được chứ? Thực tế thì cái gì anh ta cũng biết. Hướng Noãn là một cô gái đơn thuần, không giấu được cảm xúc của mình, suy nghĩ của cô rất đơn giản thẳng thắn, như viết hết trong mắt vậy. Làm sao anh ta lại không nhận ra?
Anh ta giống như người qua đường lạnh nhạt đứng xem, nhìn những cô gái này có tình cảm với mình.
Có đôi khi càng thờ ơ càng thấy rõ ràng.
Nhưng khi anh ta thật sự động lòng, cũng không nhận ra, càng không thấy rõ ràng.
Thẩm Tắc Mộc hơi hối hận, hối hận lúc đó mình quá thờ ơ.
Nếu anh ta nhận ra sớm hơn, có lẽ cũng không đến lượt Lâm Sơ Yến.
Tuy nhiên, bây giờ những điều này đã muộn, Thẩm Tắc Mộc không muốn tự khiến mình buồn bực, vì vậy anh ta ném những suy nghĩ trong đầu đi rồi nói với Hướng Noãn: “Ừ, anh biết.”
Anh biết cái gì…?
Hướng Noãn cảm giác lời nói của anh ta làm người khác lo lắng, vì vậy thử dò hỏi: “Đàn anh, có phải anh nghe người khác nói linh tinh gì không?”
“Không.”
“Dù sao đàn anh cũng đừng hiểu lầm.”
“Ừ.”
….
Không hiểu nổi cuộc đối thoại này, Hướng Noãn hơi mờ mịt.
Vừa cúp điện thoại, lại có cuộc gọi đến.
Hướng Noãn cảm thấy mình còn bận bịu hơn cả nhân vật tai to mặt lớn.
Lần này người gọi là Lâm Sơ Yến.
“Alo, Lâm Sơ Yến à, sao vậy?” Hướng Noãn nghe điện thoại.
Hình như Lâm Sơ Yến đang ở bên ngoài, Hướng Noãn nghe thấy tiếng gió thổi vù vù, có vẻ khá lạnh. Sau đó cô nghe thấy anh hỏi: “Vừa rồi em gọi điện với ai đấy?”
Hướng Noãn úp úp mở mở một lúc mới đáp: “Một người bạn.”
“Bạn gì?”
“Chỉ là bạn bình thường thôi.”
Không hiểu sao Hướng Noãn cảm thấy hơi lúng túng: “Vậy anh gọi điện thoại làm gì?” Đề tài thay đổi khá gượng gạo.
Lâm Sơ Yến nói: “Chúc Tết em.”
Hướng Noãn nói đùa: “Chúc Tết qua điện thoại không có thành ý lắm, anh nên mang quà đến tận cửa.”
“Vậy ngày mai tôi mang quà đến tận cửa chúc Tết em nhé.”
“Đừng đừng đừng, tôi đùa thôi.”
Lâm Sơ Yến khẽ cười: "Tôi cũng đùa thôi, em bị ngốc à?”
Hướng Noãn hừ một tiếng.
Nhưng quả thật cô hơi nhớ bữa ăn hôm Lâm Sơ Yến đến nhà cô làm khách. Mặc dù Lâm Sơ Yến thường xuyên như tên thần kinh, có điều trong nhà người khác thì không bao giờ phát tác, có thể ngoan ngoãn thì ngoan ngoãn, bảo làm gì thì làm cái đấy. Lúc mẹ cô nấu cơm sai cô bóc tỏi, cô không muốn bóc nên đưa cho Lâm Sơ Yến, Lâm Sơ Yến ngoan ngoãn bóc tỏi, cô ở bên cạnh vừa nhìn anh vừa ăn quả anh đào. Ngón tay Lâm Sơ Yến rất đẹp, bóc tỏi cũng có cảm giác vui tai vui mắt… Mấy quả anh đào cô ăn cũng do Lâm Sơ Yến mang đến, quả rất lớn, vỏ đen, cắn một miếng là nước tràn ra, khá ngọt.
Sau khi mẹ cô phát hiện còn nói cô bắt nạt Lâm Sơ Yến. Lúc ấy Hướng Noãn thầm nghĩ, do mẹ không thấy lúc anh bắt nạt cô thôi.
“Hướng Noãn? Hướng Noãn?” Lâm Sơ Yến gọi cô.
Hướng Noãn không biết hôm nay mình bị làm sao lại hay ngây người như vậy, có lẽ cần phải bồi bổ.
“Hửm?” Cô đáp một tiếng.
Lâm Sơ Yến cười: “Em đoán xem tôi đang làm gì?”
Tiếng cười của anh rất dịu dàng, quanh quẩn trong tiếng gió lạnh thấu xương, giống như ngọn lửa nhỏ chập chờn.
Hướng Noãn lây nhiễm tâm trạng của anh, cũng mỉm cười: “Tôi đoán anh đang đứng canh gác.”
“Không phải.”
“Anh dắt chó đi dạo?”
“Không phải.”
“Anh đi tiểu trong tuyết sao?.... Lâm Sơ Yến, anh nên chú ý đến tố chất của mình một chút.”
“Không phải…”
Hướng Noãn không đoán được.
Lúc này Lâm Sơ Yến đang bắn pháo hoa.
Thành phố Nam Sơn là một thành phố lớn, dân số đông đúc, hàng năm đều cấm dân trong thành phố tự đốt pháo hoa, pháo nổ. Trừ ba khu trung tâm, mỗi khu cũng có mấy địa điểm cố định, nếu quả thật muốn bắn thì có thể đến địa điểm cố định bắn pháo hoa.
Lâm Tuyết Nguyên mua một mảnh đất để xây biệt thự nghỉ dưỡng, sau đó lại đi đăng kí, đưa khu biệt thự này trở thành địa điểm cố định đốt pháo hoa.
Mỗi lần sang năm mới có kha khá người đến đây.
Lâm Sơ Yến đốt pháo hoa ở một khu vực tư nhân trong biệt thự, một vườn hoa rất rộng lớn. Lúc này anh đang đứng trong vườn hoa, trên đất có một đống pháo hoa.
“Tôi bắn pháo hoa.” Anh nói.
“Hả? Anh ở đâu?”
“Vẫn ở Nam Sơn.”
“Ha ha, anh đốt pháo hoa ở thành phố Nam Sơn sao? Thành phố Linh Tê còn cấm nói gì Nam Sơn… Sao anh có thể bắn pháo hoa được?”
“Thật mà.” Lâm Sơ Yến đáp. “Tôi ở ngoại thành.”
“Vùng ngoại thành cũng không cho bắn.”
“Tôi ở khu vực được quy định bắn pháo hoa, địa điểm này ở nhà tôi.”
“Ha ha ha ha ha…. Lâm Sơ Yến, anh đừng khoác lác nữa, tôi khâm phục anh.”
Hướng Noãn sống chết không tin, Lâm Sơ Yến bảo cô gọi video.
Hướng Noãn thấy Lâm Sơ Yến đang ở bên ngoài, cô thấy chóp mũi anh lạnh đến nỗi đỏ cả lên, đôi mắt sáng ngời, nụ cười thản nhiên.
Lúc mở video, Hướng Noãn lại càng không tin Lâm Sơ Yến, mặc dù cô chưa đi đến địa điểm được quy định đó, cũng biết chắc chắn lúc này nơi đó phải có rất nhiều người, nhưng bên trong ống kính, trừ anh ra không còn một vật sống nào cả.
Cũng không biết Lâm Sơ Yến làm gì, đột nhiên giữ vững điện thoại, không phải là đốt pháo hoa chứ? Hướng Noãn hơi lo lắng, thấy anh thật sự đốt pháo hoa, sau đó màn hình lung lay một chút, cuối cùng là một màu đen, chắc là anh đặt ống kính điện thoại nhắm về phía bầu trời.
Sau đó, trên màn hình cô thật sự thấy pháo hoa tràn ra.
Từ chất lượng hình ảnh cũng không tính là sắc nét, tuy nhiên pháo hoa rất đẹp, chùm sáng đỏ rực nổ tung, đột nhiên thắp sáng cả bầu trời đêm.
Hướng Noãn nghe thấy Lâm Sơ Yến đang cười, anh hỏi cô: “Đẹp không?”
“Đẹp.” Hướng Noãn lo lắng nói: “Lâm Sơ Yến, anh đi nhanh lên, lát nữa cảnh sát sẽ đến bắt anh đấy.”
Lâm Sơ Yến nhất định không đi.
Hướng Noãn cũng rất lo lắng cho anh.
Lâm Sơ Yến lại gọi video rồi bắt đầu đốt pháo hoa tiếp.
Hướng Noãn thấy thật sợ hãi, lo lắng cảnh sát nhân dân mặc đồng phục sẽ đột nhiên xuất hiện trong khung hình.
“Quả cuối cùng.” Lâm Sơ Yến nói.
Hướng Noãn im lặng.
Quả pháo hoa cuối cùng không giống với những quả lúc nãy. Mặc dù bên ngoài gần như không thấy điểm khác nhau nhưng bên trong lại khác.
Lâm Sơ Yến hít sâu một cái, cúi người xuống đốt nó.
Bầu trời đêm đột nhiên xuất hiện ba đóa pháo hoa, chữ “I” màu vàng cùng chữ “U”, bị một trái tim màu đỏ chắn ở giữa.
Từ lúc bắt đầu đốt nó, trái tim anh đập cũng nhanh hơn, theo ba hình vẽ tách ra, tim càng đập mãnh liệt.
Đây là một lần thăm dò khá to gan, anh chờ cô trả lời.
Từ lúc pháo hoa nở ra đến lúc tắt đi, chỉ có mấy giây, chờ những đốm lửa kia tán loạn rơi xuống, bầu trời lại khôi phục vẻ yên lặng.
Cô không nói gì.
Lâm Sơ Yến chờ một lúc, bên tai không phải là tiếng gió gào thét thì cũng là tiếng người ồn ào từ phương xa vọng đến, nghe vào trong tai càng khiến anh cảm thấy buồn bã.
Anh cảm thấy không cam lòng, hỏi cô: “Thích không?”
Cô không trả lời.
Lâm Sơ Yến nhìn khuôn mặt của cô trên màn hình, cô đang nhíu mày, không nhúc nhích.
“Hướng Noãn?” Anh lại gọi cô một tiếng.
Đột nhiên điện thoại di động có thông báo: Cuộc trò chuyện video đã tắt.
Lâm Sơ Yến giật mình.
Ngay sau đó, Hướng Noãn gọi điện thoại cho anh.
“Lâm Sơ Yến ngu ngốc này, mau nghe máy, bắn lâu như vậy, nhất định cảnh sát đang trên đường đến rồi.” Hướng Noãn nói.
“Hướng Noãn, em thích quả pháo hoa cuối cùng không?” Lâm Sơ Yến cố chấp hỏi.
“Thích thích thích! Anh mau về đi.”
Lâm Sơ Yến bất đắc dĩ mỉm cười, anh hỏi cô: “Có phải em không nhìn thấy nó không?”
“Sao lại trách tôi? Tín hiệu bên anh không tốt nên cuộc gọi mới bị ngắt mà.”
Trong chốc lát, Lâm Sơ Yến thật sự muốn làm công ty internet nổ tung.
Hướng Noãn lại giục anh về nhà, Lâm Sơ Yến chỉ có thể trở về, anh nghe thấy Hướng Noãn ngáp nên bảo cô đi ngủ.
Vợ chồng Lâm Tuyết Nguyên cũng đã đi ngủ từ sớm. Lâm Sơ Yến trở về nhà, anh ngồi trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng ngẩn người một lúc rồi cũng đi ngủ.
…
Ngày hôm sau là ngày mùng một đầu năm, ban ngày Hướng Noãn đi chúc Tết, buổi tối mới chơi game.
Hôm nay không cần huấn luyện, cô chúc mừng trong game một chút, sau đó tổ đội Lâm Sơ Yến và Lãng Quên.
Ba người mở game, Hướng Noãn nhớ đến cuộc điện thoại hôm qua với Thẩm Tắc Mộc, đột nhiên cô hơi cảm khái.
“Tôi đã nói với anh chưa nhỉ, thật ra ban đầu tôi chơi trò chơi này là vì Thẩm Tắc Mộc.” Đột nhiên Hướng Noãn nói với Lâm Sơ Yến.
“Tôi biết.” Lâm Sơ Yến đáp.
Hướng Noãn: “Tuy nhiên tôi lại phát hiện thật ra mình không còn thích anh ấy nữa, tôi đã tìm được tình yêu đích thực của mình.”
Lâm Sơ Yến giật mình, trái tim đập liên hồi, anh cố ý ra vẻ bình tĩnh: “Vậy bây giờ người em đang yêu là…”
“Vương Giả Vinh Diệu.”