Beta: Mạc Y Phi
Dương Nhân đang nói chuyện với cậu gia sư kia thì bỗng bên cạnh có người ngồi xuống. Khoé mắt cô nhìn thấy bàn tay của người đó đặt lên bàn, anh mặc áo sơ mi tay dài màu trắng, tay áo sơ mi cài một cách kỹ lưỡng, sạch sẽ, chỉnh tề, nghiêm túc, đứng đắn.
Trái tim Dương Nhân đập mạnh, cô vừa đảo mắt đã nhìn thấy gương mặt Thẩm Tắc Mộc.
Thẩm Tắc Mộc đang nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt đầy bình tĩnh. Lúc Dương Nhân đối diện với ánh mắt của anh thì hơi chột dạ, vội vàng né tránh, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Sao cậu lại ở đây?” Dương Nhân hỏi.
“Đi qua.” Hai chữ vừa đơn giản vừa mạnh mẽ, rất chi là Thẩm Tắc Mộc.
Cậu gia sư đặt bút xuống, nhìn Dương Nhân rồi lại nhìn Thẩm Tắc Mộc, sau đó hỏi: “Các cậu quen nhau à?”
“Hả?” Dương Nhân quay đầu lại, nhìn sắc mặt cậu gia sư, hỏi, “Các cậu cũng quen nhau à? Không phải các cậu học cùng ngành đấy chứ?”
“Không phải, tôi học ngành công nghệ thông tin. Nữ sinh chuyên ngành chúng tôi có một số người thích Lâm Sơ Yến, một số khác thích Thẩm Tắc Mộc, số còn lại…”
“Số còn lại thích ai?” Dương Nhân hơi tò mò. Có thể sánh vai với Lâm Sơ Yến và Thẩm Tắc Mộc, thậm chí còn vượt trội hơn hai người này, chắc chắn người kia rất xuất sắc.
“Thích hai người bọn họ.” Cậu gia sư đáp.
“Hở?” Dương Nhân không hiểu lắm.
“Chính là hội CP ý, cảm thấy hai người họ là… cái dạng kia.” Dường như cậu gia sư hơi xấu hổ khi nói ra, thế nên là dùng tay mô phỏng lại một tư thế, nắm tay lại, hai ngón cái chụm lại một chỗ, lặp đi lặp lại: “Như thế này này.”
Dương Nhân bị chọc cười, cảm thấy đám sinh viên đó thật thú vị.
Thẩm Tắc Mộc cũng không biết kiếp trước mình đã làm chuyện gì thất đức bại hoại, có thể là dẫn đường cho liên minh tám nước đến với Đảng… Khiến kiếp này đi đến đâu cũng có tên âm hồn bất tán Lâm Sơ Yến. Anh hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn sách vở trên bàn, dù biết vẫn giả vờ hỏi: “Các cậu đang làm gì vậy?”
“À…” Kéo Dương Nhân trở lại hiện thực. Cô gãi đầu, con ngươi chuyển động muốn tìm một cái cớ, nhưng lúc nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh trong suốt kia của Thẩm Tắc Mộc, cô liền hiểu rõ: Giả vờ gì mà giả vờ, lòng người ta đã như gương sáng rồi. Thế là Dương Nhân liền thẳng thắn thừa nhận: “Tôi có vài chỗ không hiểu lắm nên đành phải mời thầy.”
Cậu gia sư vội nói: “Không dám nhận, chúng tôi cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ.”
Thẩm Tắc Mộc liếc mắt nhìn cậu ta. Bộ dạng ân cần của cậu gia sư này đều viết lên hết trên mặt rồi.
Dương Nhân trông vừa trắng vừa gầy, nhìn vẻ ngoài có phần mềm yếu, rất dễ khiến người khác giới bộc phát ý muốn bảo vệ.
“Các cậu tiếp tục đi.” Thẩm Tắc Mộc nói rồi hơi cúi đầu. Dương Nhân cũng không biết anh suy nghĩ gì.
Có Thẩm Tắc Mộc ngồi xem bên cạnh, Dương Nhân không được tự nhiên lắm.
Cậu gia sư hơi vô tâm, cũng không cảm giác được sự khác thường của Dương Nhân, nhấc bút lên tiếp tục phần thảo luận vừa mới bị cắt ngang ban nãy.
Dương Nhân đành tiếp tục.
Bọn họ nói chuyện tầm 3 - 5 phút, Thẩm Tắc Mộc bỗng chỉ vào vở của Dương Nhân, khẽ nói: “Vấn đề này có giải pháp đơn giản hơn.” Nói xong cũng không quan tâm người ta muốn hay không, cầm lấy bút trong tay cậu gia sư, viết vào vở vài cách làm.
Viết xong lại trả bút cho người ta.
Sau đó anh ra quầy gọi cốc nước chanh. Nước chanh được đựng trong cốc bằng sứ trắng thuần, lúc tay anh bưng cốc nước chanh đi qua, bộ dạng cực kỳ giống một cán bộ già về hưu, trong tay chỉ thiếu mỗi tờ báo nữa thôi.
Thẩm Tắc Mộc bưng cốc nước chanh ngồi xuống lần nữa, không để ý đến ánh mắt của hai người kia, anh nhìn bài giảng toán của cậu gia sư rồi nói với cậu ta: “Hàm số lượng giác là nội dung cuối học kỳ hai năm hai, cô ấy chưa hiểu được đâu, cậu đổi cách khác đi.”
“Tôi đang hỏi cậu có ý gì?” Cậu gia sư không vui.
Dương Nhân hơi xấu hổ, “Tôi… Cái đó, quả thật là tôi chưa học năm hai…”
“Chưa học thì cậu phải nói với tôi, nhưng cậu phải mời cậu ta đi trước đã. Cậu ta ở đây khiến tôi không giảng bài cho cậu được."
Dương Nhân nhìn Thẩm Tắc Mộc, anh đang uống nước chanh, vẻ mặt bình tĩnh không chút thay đổi. Dương Nhân cảm thấy mình không có cách nào mở miệng đuổi Thẩm Tắc Mộc được, chỉ có thể nói với cậu gia sư: “Đúng lúc tôi có chút chuyện, không thì hôm nay chúng ta chỉ đến đây thôi nhé?”
Sau khi đuổi cậu gia sư đi, Dương Nhân cẩn thận quan sát nét mặt của Thẩm Tắc Mộc, khẽ hỏi anh: “Thẩm Tắc Mộc, cậu đang giận sao?”
“Không, tại sao tôi lại giận?”
Không giận thì tốt rồi. Dương Nhân khẽ thở phào nhẹ nhõm, vừa thu dọn sách vở vừa hỏi anh: “Sao cậu lại đi ngang qua đây?”
“Lấy dụng cụ.” Thẩm Tắc Mộc nói rồi giữ lại cánh tay cô.
Bàn tay của anh rất mạnh mẽ, Dương Nhân bị anh giữ lấy thì không thể động đậy nổi. Cô nhìn ống tay áo sạch sẽ gọn gàng của anh.
Thẩm Tắc Mộc hỏi: “Còn có chỗ nào chưa hiểu không?”
Dương Nhân không phản ứng kịp, “Hả?”
“Tôi giảng cho cậu.” Anh nói.
Trong lòng Dương Nhân khá ấm áp. Cô mở sách ra lần nữa, hỏi những vấn đề thắc mắc đã đánh dấu lại.
Thực ra phần lớn thời gian Dương Nhân không phải không hiểu gì. Tư duy của cô khá tốt, bình thường vô thức đã nghĩ được rất nhiều, học một biết mười, có điều nền tảng của cô quá yếu, dù thành tích hồi cấp hai không tệ nhưng đã rất lâu về trước rồi, nhiều cái cũng quên sạch.
Lúc Thẩm Tắc Mộc giảng bài thì dùng từ rất đơn giản, chỉ thẳng vào trọng điểm, cố tình giảng chậm hơn, giảng xong anh ngước mắt nghiêm túc nhìn cô, hỏi: “Hiểu chưa?”
Ban đầu Dương Nhân cứ bị anh nhìn chăm chú như vậy khiến đầu óc trống rỗng.
Anh tưởng cô không hiểu, lại cẩn thận giải thích cho cô lần nữa.
Dương Nhân cho rằng mình quả thật không có tiền đồ. Cô sờ mặt, thầm tự nói với chính mình, phải bình tĩnh, bình tĩnh…
Cô không dám đối mắt nhìn anh, chỉ cúi đầu chăm chú nghe giảng, dần dần cũng có thể tập trung trở lại.
Thẩm Tắc Mộc giảng xong, còn chuẩn bị cho cô vài đề luyện tập, có thể nói là cực kỳ chu đáo.
Dương Nhân nói: “Cảm ơn cậu.”
Thẩm Tắc Mộc hỏi: “Tại sao lại mời gia sư?”
Dương Nhân hiểu rõ ý anh hỏi, tại sao có người sẵn không dùng mà lại bỏ gần cầu xa? Thật ra thì với tình nghĩa cách mạng của hai người bọn họ bây giờ thì nhờ Thẩm Tắc Mộc giảng bài không phải chuyện gì khó, ngược lại trong khoảng thời gian Thẩm Tắc Mộc kiêm chức chuyên gia phân tích số liệu cho cô, hai người đã gặp mặt hoặc gọi điện không ít lần. Quả thực cô không cần phải tốn số tiền này.
Dương Nhân không thể nào nói với anh rằng chỉ là cô không muốn bày khuyết điểm của mình ra trước mặt người trong lòng.
“Tôi sợ cậu quá bận.” Dương Nhân tìm đại một cái cớ.
Thẩm Tắc Mộc nói với cô một cách rõ ràng: “Tôi không bận.”
“À, vậy…” Cô không nghĩ ra lý do để từ chối, đành miễn cưỡng nói, “Vậy thì sau này phiền cậu rồi.”
“Ừ.”
…
Hai ngày sau, Thẩm Tắc Mộc đến Gaming House tìm Dương Nhân, anh đến sớm hơn một chút so với thời gian đã hẹn, nhìn thấy một đội viên đang bưng cốc nước, giống một chú ốc sên đang từ từ lết về phía phòng làm việc.
Thẩm Tắc Mộc liếc nhìn người đó.
Cậu đội viên lập tức nhìn thấy cứu tinh, đặt cốc cà phê vào trong tay anh: “Anh Thẩm! Huấn luyện viên Dương đang đợi anh!”
Thẩm Tắc Mộc cảm thấy khó hiểu, có điều vẫn nhận lấy cốc cà phê đi vào phòng làm việc.
Dương Nhân đang ngồi trước máy tính xem video phát lại trận thi đấu của chiến đội, cô mở rộng video để xem, nghe thấy có người đẩy cửa vào cũng không ngẩng đầu.
Lúc Thẩm Tắc Mộc đặt cà phê lên bàn cô, tầm mắt của Dương Nhân vẫn đang đặt trên màn hình máy tính, cô cử động vai, nói: “Xoa bóp cho tôi.”
Thẩm Tắc Mộc hơi ngây người, ngay sau đó liền nghe lời, đi ra sau lưng giúp cô xoa bóp vai.
Xương Dương Nhân rất nhỏ khiến nhìn qua trông cô khá gầy yếu. Thẩm Tắc Mộc không dùng quá nhiều sức, nắm đôi vai thon gầy của cô xoa bóp nhẹ nhàng. Cơ thể con gái luôn mềm mại, anh cách lớp áo xoa bóp cho cô, không biết sao lại nghĩ đến buổi sáng hỗn loạn nhưng tươi đẹp đó.
Dương Nhân vẫn không vừa ý: “Mạnh nữa đi, không ăn cơm à?” Giọng nói khá hung dữ.
Thẩm Tắc Mộc lập tức mạnh tay hơn, xoa bóp một lát, thấy cơ thể cô buông lỏng ra một chút, anh mới thấp giọng hỏi: “Thoải mái chứ?”
Sau đó anh cảm nhận được rất rõ ràng, lúc cô nghe thấy lời này thì cơ thịt trên vai liền căng cứng.
Dương Nhân từ từ quay đầu lại, nhìn thấy cánh tay trên vai, ngón tay thon dài mạnh mẽ, ống tay áo sơ mi sạch sẽ gọn gàng, cô gần như chỉ cần dựa vào cánh tay này liền nhận ra anh là ai.
Vai cô hơi run, “Không cần không cần nữa, cậu ngồi đi… Sao cậu đến mà không nói gì?”
Thẩm Tắc Mộc ngồi lên ghế, hỏi cô: “Cậu sao thế?”
“Thua trận rồi.”
“Thắng bại là chuyện thường nhà binh.” Anh an ủi cô.
“Tôi biết. Nhưng bọn họ thua quá cách biệt, ván đầu thắng rất nhẹ nhàng, sau đó lại lơ là nên thua không ngừng.”
“Là do vấn đề đội ngũ sao?”
“Không phải, là do tâm lý.” Dương Nhân lắc đầu, “Kinh nghiệm thi đấu ít và đều còn quá trẻ.”
Chuyện này chưa có biện pháp giải quyết, chỉ có thể tham gia thi đấu nhiều hơn để rèn giũa.
“Có điều nói về chuyện này...” Dương Nhân nghiêng người, vịn vào lưng ghế cười nhìn anh, “Phân tích đội hình mà cậu cung cấp cho tôi rất tốt, để tôi đi xin ông chủ xem có thể tăng lương cho cậu không.”
Thẩm Tắc Mộc vừa muốn mở miệng, Dương Nhân lại nói, “Suýt thì tôi quên mất, cho cậu cái này.” Nói xong, cô lấy ra hai cái hộp từ dưới bàn, một lớn một nhỏ, “Đây là máy phun sương, còn đây là tinh dầu oải hương, giúp ngủ ngon hơn, có cả sách hướng dẫn sử dụng nữa.”
Thẩm Tắc Mộc không từ chối mà lập tức nhận lấy.
Cân nhắc cho giới nam dùng nên máy phun sương Dương Nhân chọn là loại đơn giản trang nhã. Có điều hiếm nam sinh sống trong ký túc xá nào sử dụng máy phun sương nên Thẩm Tắc Mộc vừa cầm thứ này về ký túc xá, bỏ tinh dầu oải hương vào, bầu không khí phòng ký túc xá lập tức trở nên thơm ngát.
Oai Oai hít hít mũi cảm thán: “Thẩm Tắc Mộc à, cậu càng ngày càng có mùi vị con gái đó.”
Hiệu quả của tinh dầu oải hương rất rõ ràng, cả ba cậu bạn cùng phòng đều ngủ như lợn.
Thẩm Tắc Mộc ở trong bầu không khí nhàn nhạt mùi oải hương nằm mở to mắt rất lâu.