Thế giới của Tâm Dao dường như muốn sụp đổ hoàn toàn kể từ giây phút ấy. Cơn hờn ghen lẫn với sự tủi thân xâm chiếm lấy cô, cô dọn nhanh đồ đạc rồi trở về nhà mẹ. Cô để lại tất cả những gì có liên quan tới Dịch Thành, những thứ Dịch Thành tặng cô, những thứ cô từng vô cùng yêu thích đều bị bỏ lại. Ngày cô đến nhà họ Dịch với bao nhiêu quần áo thì lúc về lại mang bấy nhiêu, không thừa cũng chẳng thiếu. Không biết bằng thứ năng lực thần kì nào mà cô lại có thể dọn nhanh đến vậy. Vừa dọn vừa khóc, nước mắt sớm đã thấm ướt cả vạt áo.
Lúc cô đi xuống, Dì Trần đang bận rộn dưới bếp nên không nhìn thấy khóe mắt đã ửng đỏ kia. Nghe cô muốn về nhà mẹ, dì tưởng cô muốn về thăm nhà cũng chỉ gửi vài ba câu hỏi thăm, còn hỏi cô có về nhà ăn cơm hay không, dặn cô để vệ sĩ đưa đi. Chút ấm áp này làm cô thấy chạnh lòng không thôi. Cô đã tưởng… mình có thể an nhàn ở đây làm bà chủ cả đời, đã tưởng rằng con của cô và hắn sau này cũng sẽ được tay dì Trần chăm sóc, gọi dì Trần một tiếng “Dì”. Nhưng không! Tất cả cũng chỉ là tưởng tượng của cô mà thôi!
Thứ tưởng tượng phù phiếm xa hoa mà một mình cô mong mỏi.
Vô ích! Đến sau cùng nó cũng chỉ là tưởng tượng, thực tại phũ phàng đã vả cho cô một cái tát đau điếng người, khiến cô tỉnh khỏi cơn say.
Ha! Mơ mộng gì chứ! Người phụ nữ kia đã trở lại và rất nhanh thôi, mọi thứ sẽ lại trở về với cô ta. Cô cùng lắm cũng chỉ là đang tạm bợ, “dùng ké” những thứ vốn thuộc về một người phụ nữ khác. Và bây giờ, cô ta đang đòi lại những thứ thuộc về mình, kể cả người đàn ông cô yêu và hạnh phúc mà cô đang có được.
Mang theo thứ cảm xúc rối bời ấy, Tâm Dao về nhà họ Khương. Ít nhất thì một tia lí trí vẫn mách bảo cô không được lang thang bên ngoài. Đúng vậy, không được vứt bỏ tôn nghiêm dù trong bất kì hoàn cảnh nào. Cô cũng không bất hạnh đến mức bị người ta vứt bỏ. Cô còn có gia đình, có những người thật sự yêu thương cô. Cô không chỉ là Dịch phu nhân của hắn, cô còn là Khương tiểu thư của ba mẹ, là em gái cưng của Khương Quân.
Thế nhưng, lúc về đến nhà, nhìn gia đình ba thế hệ đang quây quần bên nhau, một cảm giác chua xót lại dâng lên trong cô. Nó làm cô nhớ đến những lúc mình tan học trở về trong sự thờ ơ của gia đình. Cô thắc mắc rằng liệu hạnh phúc này có thật sự tồn tại hay không? Hay rồi nó cũng giống như kia, là hạnh phúc của người khác mà cô đang ngang nhiên chiếm đoạt và tới một lúc nào đó, họ sẽ quay lại và giành lại mọi thứ, cô sẽ lại trắng tay. A! Mà đúng là thế thật, hạnh phúc gia đình này cũng có phải của cô đâu? Nó vốn là của Khương Tâm Dao chân chính kia kìa!
Rồi liệu có đến một lúc nào đó, cô ấy sẽ quay về đòi lại mọi thứ hay không? Cô cũng không chắc nữa, nhưng suy nghĩ này làm cô sợ hãi và muốn chối bỏ sự thật. Vì thế, cô chọn nhốt mình trong phòng, không muống giao tiếp với ai.
Cam chịu để bản thân chìm sâu trong bể tâm trạng rối bời, mong mỏi tìm được chút ánh sáng nào đó…
Cùng lúc đó, bên ngoài, Dịch Thành đã lái xe tới. Mẹ Khương vội chạy ra hỏi hắn: “Hai đứa lại làm sao vậy? Sao nó lại đột nhiên chạy về đây?” Mặc dù lo lắng cho con gái nhưng mẹ Khương cũng không trách mắng hắn. Không phải bà không dám, mà là bà đang cố gắng bình tĩnh. Bà biết tính con gái bà, cũng phần nào hiểu tính cách con rể nên không trách hắn. Hẳn là cả hai lại có hiểu lần gì đó.
“Con cũng không rõ, em ấy để lại đơn ly hôn trên bàn con rồi bỏ về nhà mẹ.” Dịch Thành gấp gáp đi vào trong: “Em ấy đâu rồi ạ?”
“Ở trong phòng.” Lý Yên đáp. Mẹ Khương hơi ngơ ra một lúc rồi vội đi theo: “Cái gì? Lại là đơn ly hôn? Cái con bé này hồ nháo chưa đủ hay sao?”
“Mẹ bình tĩnh ạ, chuyện đâu còn có đó.” Lý Yên cũng không khỏi bất ngờ, chị cứ tưởng chuyện này đã xong từ lâu rồi chứ.
“Tâm Dao, mở cửa cho anh!” Dịch Thành đập mạnh vào cửa gỗ. Tiếng khóc thút thít bên trong truyền ra đau đến xé ruột xé gan. Hắn mím môi, lại gọi: “Mở cửa cho anh, em có gì bất mãn thì cứ nói ra, anh sửa được hết mà.”
“Anh đi đi! Cút đi! Đừng lại gần tôi nữa!” Bên trong có tiếng hét lớn. Sau một khoảng thời gian dài khóc lóc, giọng cô đã khàn đi rất nhiều, mấy câu vừa rồi dường như là dùng hết sức mới có thể thốt lên.
“Anh có làm gì chọc giận em sao? Em nói đi, anh sẽ sửa mà.” Trong lòng Dịch Thành có một loại dự cảm bất an. Không lẽ… cô phát hiện ra cái gì? Sấp tài liệu trên bàn hắn sao?
“Có phải em tìm thấy sấp tài liệu trên bàn làm việc của anh không? Ngoan nghe anh giải thích, chuyện không như em nghĩ đâu mà.”
“Anh cút đi! Cút đi!” Tâm Dao lặp lại, bây giờ cô không muốn nghe gì cả, một chút cũng không.
“Anh…”
Danh Sách Chương: