“Chị… chị ơi… cản mẹ đi… đừng chọc vào anh ta… làm ơn…” Tâm Dao bật khóc. Cô không muốn ngay cả hạnh phúc còn lại này cũng bay đi mất. Không cần! Cô không cần gì cả! Không cần chức Dịch phu nhân người người ao ước, không cần chiếc nhẫn cưới đang đeo trên tay, cũng không cần Dịch Thành nữa. Cô trả lại tất cả cho Thẩm Bạch Liên, làm ơn, để cô yên đi! Cô an ổn sống với gia đình thôi cũng đủ rồi!
“Em sao vậy?” Lý Yên không khỏi bất ngờ. Tâm Dao vịn vào người chị mới đứng dậy được, nói: “Em… em muốn ly hôn… chỉ vậy là được…”
.
.
.
Sau khi nghe chuyện, cả ba Khương lẫn Khương Quân đều rất giận dữ. Khương Quân còn định tìm Dịch Thành để tính sổ nhưng lại bị Tâm Dao ngăn lại. Cô lắc đầu, nước mắt cũng đã cạn khô, giọng khản đặc: “Không cần đâu anh. Ly hôn là được. Đừng làm mất mặt hai bên, sau này khó nói chuyện.”
Họ đương nhiên biết nói chuyện mà cô muốn nhắc tới ở đây chính là chuyện trên thương trường. Ông Khương không khỏi xót xa cho con gái mình, dù đau lòng tới mấy vẫn phải chịu đựng, hi sinh vì lợi ích của gia đình. Ông xoa đầu cô, đinh ninh: “Con gái ngốc, cũng chỉ là chút lợi ích vặt vãnh, ba sao có thể để con chịu thiệt thòi? Cứ để đó, ba lo tất, đừng buồn nữa được không?”
Tâm Dao lại bật khóc, lần đầu cô được nghe những lời thế này, đơn giản mà làm người ta cảm động. Cô ôm ba mình, bật khóc nức nở. Hồng Nhu vẫn còn quá nhỏ để hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô bé chỉ nghĩ cô út khóc vì giống với mình lúc không được ba mẹ cho ăn đồ ngọt. Cô bé nhảy khỏi ghế, chạy về phòng mình, lấy ra toàn bộ số kẹo mà mình lén giấu được, bỏ vào trong áo mang xuống lầu. Cô bé đưa cho cô út mình, hơi e dè: “Cô út… ăn kẹo… không khóc nữa… khóc là không ngoan…”
Tâm Dao nhìn cháu mình, đứa bé ngây thơ ấy vẫn nghĩ chỗ kẹo ngọt kia có thể dỗ cô út nín khóc, vẫn kiên nhẫn kiễng chân đưa mớ kẹo lên, số ít còn bị rơi xuống sàn. Tâm Dao buông ba mình ra, lau nước mắt, quỳ xuống cho ngang tầm cháu mình, bẹo má cô bé: “Út không ăn đâu.”
“Út không thích ạ?” Hồng Nhu bĩu môi, bàn tay bụ bẫm vươn ra lau nước mắt cho cô út mình: “Vậy út cũng đừng khóc nữa…”
“Ừm, út không khóc nữa. Hồng Nhu giữ lại chỗ kẹo này ăn đi nhé.” Rồi cô lại làm ra vẻ nghiêm túc dặn dò: “Con lấy đâu ra nhiều kẹo thế này? Có phải quỹ đen của con không?”
Cô bé hơi sợ, vội giấu chỗ kẹo vào áo rồi lại chạy ngược lên phòng. Tâm Dao nhìn theo, hơi cười.
“Hay thế này đi, sắp tới em cứ ra ngoài chơi cho khuây khỏa, anh sẽ sắp xếp mọi chuyện cho em.” Khương Quân nghĩ ngợi một lúc. Tâm Dao cũng suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Được ạ… nhưng anh phải hứa là không được động tới nhà họ Dịch hay cô gái kia, chỉ cần ly hôn, chuyện còn lại để em tự giải quyết.”
“Ừ…” Khương Quân tuy không cam lòng nhưng vẫn đồng ý. Nhưng rồi lại sợ cô ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm nên lại nói: “Để anh sắp xếp người đi cùng em. Đức Huy thế nào? Có được không?”
“Ơ…” Sao lại là Đức Huy? Đã lâu rồi cậu ấy không xuất hiện trong cuộc sống của cô, suýt chút nữa thì cô đã quên mất.
“Sao vậy? Em không thích?”
“Sao lại là một người đàn ông ạ? Như thế hơi… không phù hợp.” Tâm Dao có vẻ e dè một chút. Ba Khương nhếch mép: “Nó dám ra ngoài ăn vụn, con chỉ ra ngoài với một chàng vệ sĩ hộ tống thì có làm sao? Cứ đi đi, bao lâu ở đâu tùy thích, ba lo.”
Vậy là chuyến đi được quyết định ngay trong ngày. Hai hôm sau, Tâm Dao lên máy bay với người vệ sĩ là Đức Huy. Cùng lúc đó, Dịch Thành rốt cuộc cũng đã lấy được thông tin mình cần từ chỗ Thẩm Bạch Liên. Hóa ra, lúc cô ta vô tình nghe được cuộc đối thoại kia lại đang gọi điện thoại với bạn mình, tức là Triệu Giai Ý. Cô ta nhanh nhẹn ấn ghi âm cuộc thoại lại. Thế nhưng, lúc Trần Châu Anh vừa rời khỏi thì Bạch Liên lại bị phát hiện. Dịch Thế Huân thấy cô ta vội tắt điện thoại nên cho rằng cô ta đã ghi âm lại được, đe dọa cô ta suốt mấy ngày trời, còn đe dọa tới gia đình cô ta. Bạch Liên sợ quá, không dám hé răng nửa lời.
“Thế nhưng sau đó Dịch thiếu lại đến tìm tôi. Đe dọa… đe dọa nếu tôi không làm theo lời ngài ấy thì sẽ… thì sẽ tiếp tục cho người bắt nạt em trai tôi… nó sẽ không được đi học tiếp… mẹ tôi… mẹ tôi… cũng sẽ không ai dám chữa trị cho mẹ tôi… tôi buộc lòng phải… phải…” Thẩm Bạch Liên vừa kể vừa khóc nấc lên, còn đưa đoạn ghi âm kia ra. Dịch Thành lúc này mới an tâm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng hiểu ra kế hoạch của Dịch Thế Huân. Muốn chia rẽ hắn và Tâm Dao? Vậy hẳn là hắn đã gửi thứ gì đó tới chỗ cô rồi, đoạn video lúc ở khách sạn chăng? Mặc dù hắn đã không làm gì nhưng mà… ai biết được Dịch Thế Huân có gửi nguyên bản không?
Danh Sách Chương: