• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Triệu Mạc Ngôn, anh nói thật không đấy? Chứ dạo này em thấy anh lạ lắm nhá.

Gặp vấn đề thì cứ trực tiếp nói với em, chúng ta cùng nhau giải quyết.

Anh đừng quên bọn mình đang yêu nhau, em sẵn sàng đồng hành cùng với anh."
Dương Ánh Nguyệt khoanh tay trước ngực, đôi lông mày trên khuôn mặt người con gái nhíu chặt, nghi hoặc nhìn chằm chằm bạn trai mình với sự ngờ vực tồn đọng rõ ràng trong ánh mắt.

Dù Triệu Mạc Ngôn đã nói như vậy, tuy nhiên, Dương Ánh Nguyệt vẫn cứ cảm thấy anh đang gặp phải vấn đề nghiêm trọng nhưng cứ nhất quyết muốn giấu cô, chứ với dáng vẻ thất thần, ngờ nghệch trước mặt, dẫu cho Triệu Mạc Ngôn có giấu thì cũng đừng hòng qua mặt được cô.

Tự hỏi rằng nó rốt cuộc là gì vậy chứ?
Chẳng lẽ là vấn đề trong học hành?
Hàng loạt các câu hỏi liên tục xuất hiện trong đầu Dương Ánh Nguyệt, thế nhưng mãi cô vẫn chưa tìm ra được câu trả lời phù hợp.

Người con gái đành thẳng thắn trực tiếp hỏi thẳng Triệu Mạc Ngôn, cô mong bạn trai thành thật với mình.

Trước kia cả hai từng hứa với nhau rằng dù đối phương gặp bất kỳ vấn đề gì, mặc kệ khó khăn đến cỡ nào thì vẫn phải nói với người còn lại.

Triệu Mạc Ngôn mím môi, anh nheo mắt, thấp thỏm hướng về phía Dương Ánh Nguyệt.

Nội tâm anh thời điểm hiện tại đang gào thét dữ dội, tuy nhiên, Triệu Mạc Ngôn vẫn cố gắng âm thầm hít từng hơi thật sâu, sau đó cong môi cười, lắc đầu:
"Dương Ánh Nguyệt, em nghĩ nhiều rồi.


Anh thật sự sợ em ở đây với anh sẽ cảm thấy nhàm chán, dù sao khắp nơi đều là con trai, em giao du nhiều với bọn họ chẳng tốt đâu.

Với cả chuẩn bị thi rồi, một khoảng thời gian nữa là lên năm hai, em ráng tập trung vào bài học chút, đằng nào hiện tại anh cũng đang bận mấy bài đồ án nghiên cứu.

Anh nghe mọi người khóa trên nói các năm tiếp theo áp lực lắm đấy."
Đoán chừng Dương Ánh Nguyệt đã lờ mờ nhìn ra điều gì đó, nên Triệu Mạc Ngôn đành phải kiếm đại lý do nào đó để lấp li3m nguyên nhân thật sự.

Anh thừa nhận, bản thân vô cùng sợ hãi, Triệu Mạc Ngôn tự ti về mọi thứ, anh nghĩ mình cần cố gắng hơn để chứng minh cho mẹ Dương Ánh Nguyệt thấy được anh nói được làm được.

Và Triệu Mạc Ngôn cũng từng nghĩ tới việc chia tay, nhưng mỗi khi nhìn thấy bạn gái rạng rỡ bên cạnh mình, Triệu Mạc Ngôn lần nữa bị lay động, anh cứ ngắc ngứ mãi chả dám làm gì.

Mồ hôi lấm tấm, chảy đầy trên trán chàng thiếu niên.

"Triệu Mạc Ngôn, về vấn đề học tập anh khỏi cần phải lo.

Em đâu giống Dương Ánh Nguyệt hồi xưa chỉ biết điên cuồng cắm đầu vào tình cảm.

Mọi thứ em đều ôn tập xong rồi nên mới tìm anh đấy chứ." Cô nàng phẩy phẩy tay, bĩu môi, xích về phía Triệu Mạc Ngôn:
"Và anh cứ yên tâm, em xác định đến đây thì làm sao cảm thấy chán được, ngồi nhìn anh cùng mọi người nghiên cứu các thí nghiệm rất vui mà.

Huống chi hồi xưa bạn gái anh cũng từng hứng thú với vật lý đó."
Dương Ánh Nguyệt cười cười, ưỡn ngực tự hào, những tia vui vẻ lóe lên trong đôi mắt long lanh xinh đẹp rực rỡ giống với những vì sao tỏa sáng trên bầu trời đêm.

Nhìn người yêu như vậy, cổ họng Triệu Mạc Ngôn bỗng chốc nghẹn ứ, anh nhất thời chưa biết phải nói gì cả, chỉ tĩnh lặng quan sát Dương Ánh Nguyệt.

Cô vui vẻ thế này, anh cực kỳ không nỡ phá hủy mất niềm vui ấy.

Đang ngẩn ngơ thì cô nàng bên cạnh vui vẻ khoác lấy tay Triệu Mạc Ngôn: "Chốt nhé.

Nếu anh bận quá thì cứ để em tới gặp anh.

Dù sao dạo này em cũng rảnh mà." Đồng thời Dương Ánh Nguyệt nháy mắt mấy cái.
"Tùy em." Chàng thiếu niên đưa tay đỡ trán.

Vậy là sau ngày hôm ấy, Dương Ánh Nguyệt hễ khi nào rảnh là chạy tới tìm Triệu Mạc Ngôn, cô biết người yêu mình bận nên chả dám làm phiền nhiều, chỉ ngoan ngoãn ngồi ở một góc quan sát.

Nguyên nhân chính là Dương Ánh Nguyệt muốn tìm ra chuyện khiến anh bận tâm đ ến vậy, Triệu Mạc Ngôn chẳng biết nói dối, những lý do anh lấy đều là lấp li3m, vặn hỏi cũng khó, Dương Ánh Nguyệt chỉ còn cách âm thầm tìm hiểu đằng sau.

Người con gái nhạy cảm hơn Triệu Mạc Ngôn tưởng tượng nhiều.
Dẫu thế, mấy ngày trôi qua, cô nàng vẫn chưa nhận được kết quả mà bản thân mong muốn.

Chống cằm ngồi trên ghế, tầm mắt Dương Ánh Nguyệt mơ màng, tựa như đang suy nghĩ gì đó thì một anh bạn bước đến ngồi xuống bên cạnh, mở miệng hỏi thăm: "Em là bạn gái Triệu Mạc Ngôn hả? Anh ở khóa trên, đồng thời cùng cậu ấy cộng tác nghiên cứu trong đồ án lần này."
"Vâng." Dương Ánh Nguyệt gật đầu, nhướng mày quan sát.

Vài giây sau, cô đưa tay che miệng, thỉnh thoảng nhìn về phía Triệu Mạc Ngôn, sau đó lén lút hỏi: "Anh ở cùng với bạn trai em nên thường ngày anh ấy gặp chuyện gì thì anh cũng biết đúng chứ? Vậy dạo gần đây anh có thấy Triệu Mạc Ngôn bất thường ở điểm nào không?"
"Anh đang định hỏi em về vấn đề này đây." Đối phương trợn tròn mắt sửng sốt, ngạc nhiên mở miệng:
"Hóa ra em cũng nhìn thấy à.

Mấy vấn đề cá nhân liên quan tới Triệu Mạc Ngôn thì anh bó tay, nhưng thời gian vừa rồi cậu ta cứ liên tục mất tập trung, hay làm hỏng bài tập, thất thần nhiều nữa.

Triệu Mạc Ngôn hay bị thầy la lắm, chẳng lẽ em chưa biết? Anh cứ tưởng em là bạn gái Triệu Mạc Ngôn nên cậu ta sẽ tâm sự cùng nên anh mới chạy tới hỏi em."
Dương Ánh Nguyệt hoang mang ra mặt, cô nhún vai, vô thức lắc đầu: "Em còn chả biết gì luôn ấy.

Triệu Mạc Ngôn hay tránh mặt em nói bận, nên em mới đích thân tới đây xem thử nè." Trên đầu cô nàng mọc ra hàng loạt những dấu chấm hỏi to đùng.

Vậy rốt cuộc nguyên nhân từ đâu?
"Hai người đang nói chuyện gì thế?"
Triệu Mạc Ngôn từ đâu xuất hiện dọa Dương Ánh Nguyệt đang lơ lửng trên chín tầng mây giật mình trở về với hiện thực.

Cô đưa tay gãi gãi đầu, gượng cười nhìn chằm chằm anh người yêu vừa bước tới bên cạnh.

Dương Ánh Nguyệt hì hì: "Đâu có.

Anh ấy thấy em ngồi một mình nên mới tới bắt chuyện thôi."
"Được rồi, nếu em thấy nhàm chán quá thì cứ trở về, đừng quan tâm anh ta làm gì." Đôi mắt Triệu Mạc Ngôn sâu hoắm, bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm, dường như đang cố tình đuổi người.

Thật ra anh chưa từng muốn như vậy.

Chuyện là mấy hôm trước, chẳng biết lấy thông tin từ đâu mà mẹ Dương Ánh Nguyệt biết được số rồi gọi điện thoại cho Triệu Mạc Ngôn, bà ấy tức giận nhắc nhở:
"Triệu Mạc Ngôn, lần trước gặp mặt tôi hy vọng cậu để lọt tai những lời tôi nói.

Đừng để tôi tới đó lần nữa thì mọi chuyện không hay ho gì đâu.

Cậu nên chia tay với Dương Ánh Nguyệt càng sớm càng tốt, đừng hủy hoại tương lai của nó."
"Cháu…" Triệu Mạc Ngôn chưa kịp làm gì thì đối phương đã cúp máy.

Anh lần nữa chịu đả kích.

Ngày ngày nhìn thấy Dương Ánh Nguyệt, Triệu Mạc Ngôn vô cùng khó xử mỗi khi đối diện với cô.

Cô nàng chống tay lên eo, mặt mũi nhăn nhó, nhất quyết lắc đầu: "Triệu Mạc Ngôn, em đâu có cảm thấy chán, anh đuổi em về làm gì? Em muốn ở đây mà."
"Đúng đó." Vị đàn anh kia chen lời vào: "Cậu cứ để bạn gái ở đây, cậu bận thì mọi người sẽ cùng cô ấy trò chuyện, khỏi cần lo lắng."
Dù vậy, Triệu Mạc Ngôn vẫn lắc đầu, cầm lấy túi xách người yêu: "Dương Ánh Nguyệt, đừng bướng nữa, đứng dậy nào.

Anh đưa em trở về ký túc xá, ở đây nhiều tiếp xúc với các loại khí và tia hồng ngoại ảnh hưởng sức khỏe."
Triệu Mạc Ngôn nắm tay bạn gái, ngay lập tức kéo đối phương đứng dậy..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang