167.
Nghe nói bảo vật vua ban đặt trong phòng phía Tây Nam, đợi sau khi bái đường mới có thể đem ra cho khách chiêm ngưỡng.
Thật ra đoạn đường này đều là Vân Hòa chăm sóc y, Mẫn Chậm vốn cao ngạo nên không cam tâm, quyết phải trộm được vật kia trước Đường Phiếm. Y vòng qua những hạ nhân đi tới đi lui rồi dừng lại ở góc rẽ, nhìn thấy trước phòng kia có rất nhiều người canh gác, còn mang theo đao gậy với vẻ hung tợn, xem ra không thể xông thẳng vào.
Phòng này chỉ có hai cửa sổ dán giấy, cửa khóa nên không tiện ra tay từ nóc nhà.
Hoặc là y dùng thuốc mê còn thừa trong tay để hạ gục những thị vệ này, hoặc là chờ bọn hắn đem bảo vật ra thì tìm cơ hội ra tay.
Vân Hòa nói Đường Phiếm cũng trà trộn vào phủ Vương gia này, chắc tên kia sẽ không dịch dung ở trong đám thị vệ này chứ?
Mẫn Chậm suy nghĩ giây lát, nhớ lại lúc làm việc dưới tay Đường Phiếm thì vô cùng giận dữ, lập tức quyết định bỏ thuốc mê, tiện thể hạ gục Đường Phiếm......
Đây chẳng phải tốt hơn sao!
Y hoàn toàn không muốn cứu người, chẳng qua chỉ đi theo Vân Hòa mà thôi.
168.
Biến cố này xảy đến quá đột ngột.
Khi thích khách ngã xuống, ta kịp thời ôm đầu trốn sau cây cột, há hốc miệng nhìn tiên sinh đạp túi bụi lên người thích khách kia. Trên đầu y còn đội khăn đỏ, rõ ràng mặc hỉ phục đỏ chót mà lại đằng đằng sát khí.
Có lẽ thích khách đến cướp cô dâu cũng không ngờ người mình cướp là thần y giỏi hạ độc nhất thiên hạ, lúc này nằm rạp dưới đất run rẩy, chẳng biết có phải vì lúc ôm eo Giang tiên sinh bị hạ độc nặng không nữa.
Vương gia được thị vệ che chở phía sau cũng bị biến cố này làm sững sờ, hai mắt trừng to.
Ta nghe một vị khách bên cạnh hoảng sợ làm đổ rượu đầy đất lẩm bẩm: “Mẹ nó, công chúa Tây Vực này lợi hại quá, rất có khí khái nam tử......”
Ta nghĩ thầm: Bởi vì nàng chính là nam nhân!
Tiên sinh cười lạnh đá thích khách kia một cú làm bay cả cánh cửa bên cạnh sảnh chính.
Ta: “......”
Vương gia: “......”
169.
Sau khi công chúa ăn nho pha lê thì đột nhiên hắt hơi mấy cái.
Kim công tử vội sai người đem áo choàng cho nàng, thầm nghĩ không thể để tiểu cô nương này xảy ra chuyện ở chỗ hắn được, hai ngày sau còn phải trả lại nguyên lành cho người ta......
Haizz, lúc đầu hắn cũng được mời đến dự tiệc ở phủ Vương gia, kết quả vì trông coi cô nương này mà phải tìm lý do từ chối. Chắc hôm nay phủ Vương gia sẽ đông vui hơn ngày thường nhiều, hắn cũng muốn đi xem náo nhiệt!
Còn muốn gặp A Hòa nữa......
Lâu lắm rồi hắn không gặp A Hòa, nương đã thúc giục mấy lần, rốt cuộc lúc nào mới được thành thân với A Hòa đây?
170.
Ai ngờ trong số tám thị vệ trông coi thì hết ba kẻ dịch dung đến trộm bảo vật, Mẫn Chậm hạ gục hai tên, đang đấu với một người trong số đó thì lập tức nhận ra đây là chiêu thức của Đường Phiếm.
Nhưng y vờ như không nhận ra, tiếp tục tung đòn hiểm hóc.
Trong lúc đó có người muốn đến giúp Đường Phiếm đối phó với y, y và Đường Phiếm đồng loạt dừng tay, một người gạt chân một người ra quyền, thị vệ kia còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã ngã rầm xuống đất hôn mê.
Mẫn Chậm tinh mắt thấy có kẻ đục nước béo cò muốn thừa cơ vào phòng lấy bảo vật nên phóng ra cây ngân châm cuối cùng từ tay áo vào gáy kẻ trộm.
Y vừa đối phó với thị vệ vừa ngáng chân Đường Phiếm làm cho thế cục hỗn loạn tưng bừng, mấy thị vệ kia cũng không rõ bên nào là bên nào, ứng phó cực kỳ bị động.
Từ sảnh chính có gã sai vặt chạy tới nói: “Phía trước có thích khách, các ngươi đợi thêm......”
Lời còn chưa dứt thì gã sai vặt đã thấy bên này cũng đang đánh nhau, lập tức phanh lại, nhếch miệng nhìn chằm chằm rồi lập tức quay đầu gào vọng ra phía trước: “Cứu mạng! Phía sau cũng có thích khách!!”
171.
Đường Phiếm kìm nén bực bội nói với Mẫn Chậm: “Ngươi đến giúp hay đến gây thêm rắc rối? Đã ăn trộm còn muốn để mọi người biết nữa à?”
Mẫn Chậm cười lạnh: “Ông giết sạch chúng bây thì chẳng phải không ai biết nữa sao?”
Danh Sách Chương: